Bộ dáng lạnh lùng này của Hứa Ước, nếu xuất hiện vào sáng nay, chắc chắn khiến Lục Thù Đồng khổ sở muốn chết, bất quá lúc này không phải ngày xưa, hiện tại thái độ đó với y chỉ như con vịt chết mạnh miệng.
con vịt chết mạnh miệng: nghiện còn ngại:)))
Y liền đơn giản lắc cánh tay Hứa Ước: "Đi thôi, em đi đặt vé máy bay, tháng sau chúng ta xuất phát."
Hứa lão bản cau mày: "..... Cậu gần đây có phải trải qua tháng ngày quá mức nhàn nhã, rỗi rảnh đến phát điên? Nói rồi, không đi là không đi" Hắn dừng chút rồi nói tiếp, "Phòng khám bị Lâm Thu Nghi cho nổ, sửa mới lại chưa?
"Vẫn chưa" Lục Thù Đồng trả lời, "Hứa Ước, ngài đừng đuổi em, nơi nào em cũng không muốn đi."
Ông chủ Hứa liếc y: "Muốn làm tên rác rưởi?"
"Làm sao thế được" Lục Thù Đồng vì chính mình đính chính, "Em ở bên ngoài, bất kể vóc người, học thức, hoặc thân thủ, đều là cao cấp nhất."
"Nói vậy, cậu rất được hoan nghênh?"
"Đúng" Lục Thù Đồng ngả người sang thăm dò, định hôn đối phương một cái, "Em tuyệt đối xứng với ngài."
Hứa Ước đưa tay đẩy người ra, hơi kinh ngạc -- vốn tưởng rằng nghịch tử sẽ thổi phồng bản thân, chẳng nghĩ tới cuối cùng vẫn muốn làm mình vui lòng. Hắn hỏi: "Ta một kẻ tàn tật hơn bốn mươi tuổi, nơi nào đáng giá để cậu yêu thích?"
"Nơi nào cũng đáng giá" Lục Thù Đồng nhìn chằm chặp gương mặt đối phương, trong mắt là yêu thương thẳm sâu vô tận, "Em yêu thích đại thúc lớn tuổi, khẩu thị tâm phi, mang đến cảm giác kích thích. Hứa Ước, chúng ta lên giường được hay không?"
Hứa lão bản bật cười, nhớ tới một vấn đề: "Cậu bảo nhiều năm trôi qua chỉ thích mỗi mình ta, vậy lúc có phản ứng sinh lý, giải quyết thế nào?"
"Tự mình giải quyết" Lục Thù Đồng thoải mái đáp, "Nghĩ tới dáng vẻ và thanh âm của ngài, rất nhanh liền bắn."
Hứa Ước nhíu mày, nội tâm chẳng chút rung động. Hắn không có ý gì khác, chỉ là hiếu kỳ hỏi thử, sau khi biết thì nhiều lắm cảm thấy đối phương quá mức làm càn. Mơ ước hắn thì thôi, còn vọng tưởng cùng hắn làm những chuyện kia. Ai cũng đã trải qua thời kỳ hoang đường, Hứa Ước từng đọc vài quyển sách nói qua mấy trận luyến ái, bất quá chẳng để trong lòng lâu. Một mặt bị Lục Tân quấy phá, mặt khác là chính hắn không đặt nặng cảm tình, chẳng hề ôm ấp loại ý nghĩ "một đôi một đời một kiếp."
Hắn căn bản không xem mấy câu Lục Thù Đồng thổ lộ thành chuyện to tát, nhưng đối phương thì trái ngược.
Tình cảm Lục Thù Đồng dành cho Hứa Ước vốn vô cùng nồng nặc, thường ngày biểu ra chỉ là điểm nhỏ của tảng băng chìm, giờ đây mấy câu nói kia như cây kim đâm trúng quả khinh khí cầu đang phồng căng, khiến tâm can bỗng vang dội khát khao mãnh liệt.
"Hứa Ước, em thật lòng đó."
Y ngước mắt, từng câu từng chữ nói: "Muốn đem ngài nhốt vào, tự mình nuôi dưỡng" -- không cho Lý Tuân Ngọc chẳng biết tự lượng sức mình rình mò.
"Cậu dám?" Hứa Ước liếc xéo y.
Em làm sao không dám – lời phản đối của Lục Thù Đồng xông lên cổ họng, dưới đáy mắt nhìn thẳng thuộc về ái nhân mà bị miễn cưỡng ngăn chặn, rõ ràng trong mắt âm thầm tồn tại loại tâm tình dị thường kịch liệt mâu thuẫn nào đó. Y theo bản năng di dời tầm mắt, mồm miệng không rõ lí nhí: "Không dám."
Hứa Ước nhẹ nhàng nhếch miệng: "Ừ."
"Nhưng em vẫn muốn ngài" Tông giọng Lục Thù Đồng khàn đặc như bị lửa thiêu, chiếm hữu dục nơi tròng mắt nồng nặc đến sắp chẳng kìm nổi thoát ra, tựa loài thú hoang bụng đói cồn cào, thấp gọi, "Chúng ta lên giường đi."
Hứa Ước chẳng để ý, bật cười lần nữa: "Lúc trước bảo muốn cùng ta yêu đương, hiện tại trực tiếp nghĩ sang chuyện lên giường rồi?"
Chẳng giống đối phương, đôi mắt hắn một mảnh trong sạch, lý trí tỉnh táo đến làm người ta kinh ngạc.
Hứa Ước cho rằng y đang hồ nháo, nói: "Được rồi."
"Không..." Lục Thù Đồng phản bác, hôn mặt hắn.
Hứa Ước chau mi: "Muốn ta không cho phép cậu vào phòng bệnh nữa?"
"..." Lục Thù Đồng chẳng trả lời, nắm bàn tay hắn thả dưới thân, há mồm, ngậm chặt ngón trỏ.
Làm càn như thế là đang ám chỉ ham muốn gì đó. Hứa Ước không vui, sầm mặt: "Nhả ra, bẩn."
"Không bẩn" Lục Thù Đồng tựa như khiêu khích, tiếp tục liếm mút.
Hứa Ước hừ giọng: "Lúc trước nên để cậu tuỳ ý bị Đàm Hồng Diệu một súng bắn chết."
Lục Thù Đồng cười rộ, dừng động tác, ngồi trước Hứa Ước làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn, hững hờ nói: "Khi còn bé Lâm Thu Nghi từng mang em đi đoán mệnh, nói em bát tự rất cứng cáp, chẳng phải người tầm thường."
"Lầm Thu Nghi đem cậu đi đoán mệnh?" Hứa Ước xoay người qua tủ đầu giường, rút khăn giấy, lau chùi ngón tay bị ngậm ướt át.
"Ừm, vị tiên sinh kia còn bảo em có thể một hơi sống đến tám mươi tuổi. Đương nhiên, cùng với người em thích."
"..." Hứa Ước chẳng muốn nghe lời điên cuồng từ y nữa, vươn tay lấy máy tính bị ném vào góc, chuẩn bị tiếp tục xem báo cáo. Lục Thù Đồng thấy hắn lại chuẩn bị vùi đầu xử lý công sự, không nhịn được khuyên can: "Hứa Ước, bác sĩ nói ngài phải chú ý nghỉ ngơi."
"Câm miệng" Hứa lão bản ba lần bốn lượt bị quấy rầy, hiệu suất công việc giảm sút nghiêm trọng, khó chịu tăng thêm ngữ khí, cả giận quát khẽ, "Còn làm phiền thì ra ngoài cho ta."
"....." Lục Thù Đồng lặng thinh, nhưng vẫn cứ ngồi trên giường Hứa Ước, thân mật không kẽ hở, vai dựa vai đối phương.
Ông chủ Hứa làm chủ nhà họ Hứa, sòng bạc chỉ là một trong rất nhiều sinh ý chủ yếu của hắn, còn rất nhiều loại thu nhập khác như cổ phiếu, ngân quỹ, các loại bất động sản đầu tư cần hắn làm quyết sách.
Lục Thù Đồng từng kiến nghị hắn tìm cố vấn hoặc người tín nhiệm tới hỗ trợ quản lý, đừng mãi cái gì cũng ôm đồm vào, áy náy chẳng an tâm. Tuy rằng Hứa Ước chưa nói nguyên nhân, bất quá Lục Thù Đồng có thể đoán ra – Hứa Ước cần tìm ít chuyện đời đi sự chú ý của mình. Hắn là kẻ mang lòng tự ái cực kỳ cao lại vô cùng kiêu ngạo, công tác là thứ duy nhất giúp hắn chứng minh bản thân còn giá trị sau khi bị thương.
Ánh mặt trời bên ngoài ấm áp lạ thường, Lục Thù Đồng yên tâm ngắm người trong lòng làm việc. Hứa Ước thấy y không quấy rối nữa, cũng chẳng lên tiếng đuổi đi. Hai người ngang qua một loạt cớ sự cãi nhau, càng trở nên hoà thuận, vượt qua thời gian sót lại những ngày này.
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp kết cục.