Mấy ngày sau đó, Lục Thù Đồng vẫn một tấc chẳng rời. Hầu hạ bên người Hứa Ước, giám sát đối phương uống thuốc, cùng bác sĩ thảo luận tình trạng thân thể hắn. Chín giờ mỗi sáng trợ lý đều qua đây báo cáo công tác, ngắn gọn cấp tốc làm sáng tỏ sự tình, thời gian dừng ở phòng bệnh chưa tới nửa giờ, mà Lý Tuân Ngọc... cậu tựa hồ thật sự làm theo cam kết lần trước, không xuất hiện trước mặt Hứa Ước nữa.
Lúc không cần tiêm thuốc hay làm kiểm tra, Hứa Ước thỉnh thoảng sẽ ra ngoài bệnh viện đi dạo.
Bây giờ là đầu tháng một, thời điểm lạnh nhất trong bốn mùa. Mỗi lần ra ngoài, Lục Thù Đồng đều tỉ mỉ giúp hắn kiểm tra quần áo, cũng đắp tấm chăn dày trên đùi đối phương. Nhưng chăm sóc chu đáo như thế, Hứa Ước rất không quen. Theo bối phận, hắn lớn hơn Lục Thù Đồng tận năm, còn là dưỡng phụ của y, hắn biết tự chăm sóc chính mình. Lại nói, hắn chẳng hư nhược đến trình độ đó, chẳng cần đối phương đối xử như trẻ nhỏ đỡ đần mọi việc.
Hôm nay, hắn như cũ xuống giường tới bên ngoài hít thở bầu khí mới mẻ. Nghịch tử Lục Thù Đồng kia vẫn cứ mặt dày mày dặn theo đuôi, hai người "thật vui vẻ" cùng nhau tròn một canh giờ. Đợi cửa thang máy về phòng bệnh khép chặt, khuôn mặt duy trì mỉm cười của Hứa Ước nhất thời trầm xuống.
"Làm sao vây?" Con trai nuôi phía sau lập tức chú ý.
"Cậu nói xem?" Hứa Ước tức giận hỏi ngược lại.
Lục Thù Đồng bình tĩnh quan sát hắn hồi lâu, bỗng nhiên cười khẽ, ý tứ sâu xa "a" một tiếng: "Ngài không thích những lời đám người kia nói ư?"
Hứa Ước ngoại trừ không thích Lục Thù Đồng quá mức cố chấp, còn chán ghét công đoạn dịu ngoan săn sóc của đối phương, đối với hắn ân cần hỏi han, nhanh nhẹn trước mặt mọi người diễn xuất tiết mục "phụ tử từ hiếu" -- cùng nghịch tử đáng đánh đòn này ở chung khoảng thời gian dài, Hứa Ước chẳng hề cảm thấy nơi nào của Lục Thù Đồng "hiếu thuận" cả.
Mặc dù nói tính cách y trở thành thế này, phần trăm khá lớn liên quan tới trách nhiệm từ mình, nhưng khi nghe được những kẻ khác ghé vào tai hắn khen ngợi Lục Thù Đồng -- Hứa dưỡng phụ vẫn không nhịn nổi tức giận. Bọn họ sợ là chẳng biết nghịch tử kia lén lút sau lưng ngang ngược bao nhiêu, chẳng biết lý lẽ, tuỳ hứng hồ đồ.
"Cậu ở trước mặt người ngoài giả vờ giả vịt."
Hứa Ước nóng nảy nói.
Lục Thù Đồng ngồi xổm người, ngẩng đầu nhìn hắn: "Em sau đó đều ngoan."
"Chỉ cần lưu lại cạnh ta sao? Hoặc là nói, ta thanh trừng tất cả hạ nhân bên người, chừa lại độc nhất mỗi mình cậu?" Hứa Ước nhớ rõ vẻ mặt ác liệt mỗi ngày của tên nghịch tử khi trợ lý đến báo cáo công tác.
"Bọn chúng vốn không nên ở cạnh ngài" Lục Thù Đồng thấp giọng, nhẹ bâng đáp.
Đối diện ngữ khí thô bạo và bá đạo, Hứa Ước thầm mong đám người mới vừa khen ngợi y "hiếu thuận săn sóc" đều nên chạy sang nghe một chút, lo lắng muốn thu hồi những câu nói kia hay chăng. Hắn hướng nghịch tử bên cạnh liếc xéo, rất có dự kiến im lặng, chẳng thèm nói chuyện với y.
Lục Thù Đồng nhếch khoé miệng vẫn chưa thể hạ xuống. Mấy ngày nay y luôn cùng Hứa Ước "chán ngán", cố gắng hết sức "tiếp xúc thân mật" với đối phương, tóm được cơ hội nào liền hôn ngài ấy một cái, tháng ngày trôi qua thật sự thoải mái vô cùng.
Mặc dù y lén lút làm càn, nhưng ở bên ngoài vẫn là xem tình huống mà thu hồi -- làm bộ ôn nhu vô hại.
Lục Thù Đồng đứng lên, cúi đầu cười nhìn nam nhân phía dưới. Hứa Ước trách y kẻ trước người sau hai mặt, nhưng ngài ấy cũng thế chẳng phải sao? Lục Thù Đồng chưa từng thấy Hứa Ước trước mặt kẻ khác biểu hiện "tức giận" như ngay tại thời khắc này.
Những "tính xấu" kia của đối phương, hình như chỉ xuất hiện khi ở cùng y.
Như vậy rất tốt.
Lục Thù Đồng nghĩ, đại biểu bọn họ đều cho rằng đây là một "đặc thù tồn tại."
Thang máy mở ra, cả hai trở về phòng bệnh, vừa vào đã thấy một bác sĩ chờ đợi bên trong.
"Có chuyện gì ư?" Hứa Ước hơi sững sờ, hắn nhớ các mục chỉ tiêu cơ thể mình đều bình thường.
"Hứa lão bản không cần lo lắng, tình trạng ngài hồi phục rất tốt, tôi tới tìm Lục thiếu" Bác sĩ ôn tồn giải thích.
Hứa Ước ngoái cổ hướng người đằng sau.
Trên mặt Lục Thù Đồng chẳng chút bất ngờ. Y cúi lưng, nhẹ giọng thì thầm bên tai Hứa Ước: "Cần em ôm lên giường chứ?"
"..... Không cần" Cử chỉ và ngữ khí ám muội này khiến Hứa Ước ngẩng đầu, trừng mắt với con trai nuôi dù bận rộn vẫn tỏ vẻ ung dung, "Cậu đi nhanh đi."
Lục Thù Đồng cười khẽ, liếc nhìn bác sĩ đang giả vờ làm ngơ kia, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Hứa Ước đưa lưng về phía cửa, khi nghe được tiếng nhẹ nhàng đóng vào thì khống chế xe lăn đến bên giường. Thiết kế mọi giường bệnh ở bệnh viện đều thống nhất, tự nhiên không giống giường trong phòng ngủ của hắn vì hai chân tàn tật mà điều chỉnh độ cao. Hai tay Hứa Ước chống đỡ nơi mặt giường, thử nghiệm xem có thể dựa vào chính mình vượt lên giường hay chăng.
Bất quá sau khi phát hiện không thể, hắn thẳng thừng lấy điện thoại đặt cạnh xe lăn, kiểm tra bưu kiện giết thời gian.
Bác sĩ dẫn Lục Thù Đồng sang phòng làm việc của hắn, từ ngăn kéo lấy ra tập văn kiện dày cộm.
Là báo cáo thân thể Hứa Ước.
Như bác sĩ vừa nói, cơ thể ông chủ Hứa tạm thời không xảy ra bất cứ vấn đề nào.
Nhưng Lục Thù Đồng muốn xem chẳng phải những thứ này. Y lật tới mấy tờ cuối cùng: hai tấm phim CT, cộng thêm một đống dữ liệu phân tích – y thấy được đồ vật mình cần tìm.
"Hứa lão bản năm trước bị súng bắn vào chân. Tôi tra duyệt tư liệu trị thương năm đó, khoảng chừng hai bắp chân đều bị trúng đạn, còn một súng ngay đùi phải. Bởi vì trị liệu trễ nãi, hai chân ngài ấy xuất huyết trình độ vô cùng nghiêm trọng. Lúc đó không bị cắt chi đã là kết quả may mắn nhất."
"Thật không có một khả năng nào nữa ư?" Lục Thù Đồng nghiên cứu hai tấm CT kia, hỏi.
"Tôi hỏi một bác sĩ ngoại khoa danh tiếng, còn gọi đến vài đồng nghiệp ở Mỹ quốc, chỉ có thể nói..... Hứa lão bản là tàn tật suốt đời, hoàn toàn không cứu chữa được" Bác sĩ đứng nghiêm chỉnh đáp. Hắn nhận ra từng tia giá rét trên người đối phương, nhưng hành y nhiều năm như vậy, tuy bảo mọi việc do con người, rất nhiều chuyện đều được an bài bởi số mệnh.
Làm bác sĩ, bọn họ cũng chỉ có thể giúp bệnh nhân giảm bớt thống khổ đến mức thấp nhất.
"..." Lục Thù Đồng cúi thấp đầu, ngón tay nhanh chóng lật xem báo cáo, xong quan sát nhiều lần các hồ sơ bệnh án khác, muốn bảo bác sĩ nói ra các ví dụ khác mang tình trạng gần như Hứa Ước, cũng bị tàn tật hai chân.
Nhưng vừa muốn mở miệng, y liền chú ý rằng, những người kia là miễn cưỡng đem cẳng chân tháo khớp, cưa bỏ, hoặc đồng ý gắn chi giả.
Mà Hứa Ước, con người kiêu căng tự mãn ấy, chẳng thể nào cho phép thân thể mình không trọn vẹn đến trình độ đó.
"Trải qua nhiều năm, toàn bộ cơ bắp chân Hứa lão bản đã hoại tử. Nếu cố ý dùng thuốc kích thích, rồi thực hiện giải phẫu, cũng là chuyện vô bổ."
"... Tôi biết rồi" Lục Thù Đồng khép tư liệu trong tay, "Báo cáo này tôi muốn mang đi."
"Được" Bác sĩ nói, "Tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu thêm trường hợp của Hứa lão bản. Nếu có tiến triển, tôi sẽ bảo người báo cho cậu ngay."
"Ừ."
Lục Thù Đồng cầm báo cáo bước nhanh trở về phòng bệnh VIP lầu sáu, cởi áo ngoài giấu trang giấy vào trong. Vừa muốn đưa tay đẩy cửa, lại nghĩ mấy ngày trước Hứa Ước mắng mình làm càn, khoé miệng chẳng kìm được nhếch lên, giả vờ giả vịt gõ gõ cửa.
Đợi một giây sau, ấn xuống tay nắm cửa đi vào.
"Hứa Ước?"
Y thấy ái nhân đang ngồi xe lăn, lập tức vứt áo khoác lên tủ, tới bên cạnh: "Em ôm ngài lên giường nhé?"
Hứa Ước đặt di động xuống: "Đã về rồi?"
"Ừm" Lục Thù Đồng ngồi xổm, vươn tay ôm lấy hắn, "Muốn nhìn thấy ngài sớm chút."
"..." Hứa Ước bị ôm đến giường, lạnh lẽo nói, "Ta thật giống như chưa nói muốn lên giường đi?"
"Hửm?" Con mắt Lục Thù Đồng sáng ngời. Y ngồi trên giường, tới gần Hứa Ước, tràn đầy thú vị trêu chọc: "Lên giường?"
"..... Đừng có mơ" Hứa Ước sửng sốt một giây, biết mình nói lỡ, lập tức sừng sộ lên.
Lục Thù Đồng nâng khoé miệng ngày càng giương cao, sâu xa nói: "Sẽ có ngày đó."
Hứa Ước cau mày, đánh giá nghịch tử vài lần, lạnh như băng mở miệng: "Ta không hứng thú với cậu."
"Thật không" Lục Thù Đồng nở nụ cười -- ngài ấy hôm nay mặc chiếc áo sơmi phục cổ in hoa. Bởi bên trong bệnh viện ấm áp sung túc, khuy áo thứ nhất và thứ hai đều bị cởi ra, chỉ cần hơi khom người, quang cảnh nửa phần trên liếc mắt một cái là thấu suốt mồn một.
Y kề sát Hứa Ước, tư thái tựa như ngưu lang nơi sàn giải trí khổ sở chờ đợi vất vả cả buổi tối mới gặp được khách làng chơi, mở to mắt, mười phần khiêu khích nhìn chằm chằm người đối diện: "Em muốn thao ngài, hoặc bị ngài thao."
"... Ta đem cậu nuôi lớn, chính là để cậu cảm tạ bằng cách thao cậu?" Hứa Ước không mặn không lạt hỏi.
Lục Thù Đồng ngẩn ra, những giả vờ hết sức thân thiết trên mặt biến mất.
"Đừng từ sáng đến tối làm những chuyện hạ giá này" Hứa Ước ngước mắt, thẳng thừng chống đỡ y, "Cũng đừng vi phạm nữa, chúng ta bây giờ không phải tình nhân."
"Em đã tuổi....."
"Vội vã khai trai? Cậu có thể tìm người khác hỗ trợ."
"Em chỉ muốn ngài" Lục Thù Đồng bắt được cánh tay hắn.
Hứa Ước ngó con trai nuôi bướng bỉnh. Câu trả lời chắc chắn đồng dạng đã nói qua rất nhiều lần, chẳng cần thiết lãng phí thời gian nữa, liền thay đổi đề tài: "Triệu Di gần đây thế nào? Lần trước cậu bảo con bé tìm Long An cục phiền phức, là giết chết Đàm Hồng Diệu ư?"
"Không có, giết người nọ sẽ chỉ làm sự tình trở nên phức tạp. Cô ấy chỉ là hơi hơi... giáo huấn hắn chút đỉnh" Lục Thù Đồng nhìn ra đối phương chẳng muốn xoắn xuýt đề tài trước, phối hợp trả lời.
"Giáo huấn?" Hứa Ước nghĩ nghĩ, "Con bé động thủ với người nhà Đàm Hồng Diệu?"
"Đó là tác phong của em, Triệu Di chỉ đả thương đối phương."
"Nằm viện bao lâu?"
"Hai tháng đi" Lục Thù Đồng giả bộ tỉ mỉ hồi tưởng, "Phương tiện chữa bệnh khu dân nghèo kém như vậy, có lẽ còn phải đợi lâu hơn đấy."
"... Cô ấy cùng cậu đúng là hai kẻ chung đường" Hứa Ước ngước mắt, phức tạp liếc y.
Lục Thù Đồng phủ nhận ngay: "Mới không phải, cô ấy chính là ôn nhu săn sóc."
Hứa Ước cười khinh: "Cậu cũng vậy chẳng phải sao? Sáng sớm hôm nay giả trang rất tốt."
Lục Thù Đồng vốn muốn giải thích thêm vài câu, thấy hắn cười, lời đến miệng lại nuốt xuống. Y vồ tới, nhẹ nắm cánh tay Hứa lão bản lắc lắc, giống như làm nũng, thấp giọng đáp: "Ngài yêu thích loại nào em chính là loại đó."
Hứa Ước mặc y làm càn, hỏi tiếp: "Trình Diên Huy đâu? Trước cậu giết nhi tử của người ta, y biết chứ?"
"Xác thực biết rồi, nhưng..... mắc mớ gì đến em" Lục Thù Đồng chẳng để tâm mấy, "Trình Dật chẳng phải là gì của em, đối với em nó chỉ là một tên cần phải giết."
"..." Hứa Ước nhớ tới sự kiện ma tuý phát sinh một tháng trước trên núi sau sòng bạc, tiện đà nghĩ lúc đó thật giống như... mình cũng dung túng nghịch tử này làm xằng làm bậy, lại ngước mắt quan sát Lục Thù Đồng. Đối phương "ngoan ngoãn" đứng cạnh, một mặt đơn thuần vô hại.
... Quên đi – Hứa lão bản chẳng tiếng động thở dài: "Ta tìm người đem việc đó đè xuống.Trình Diên Huy làm việc không có Đàm Hồng Diệu hỗ trợ, hẳn sẽ không một mình tìm ta và cậu báo thù.
"Được" Lục Thù Đồng đáp ứng, lại chuẩn bị vồ tới ôm hắn.
Hứa Ước giơ tay lần thứ hai đẩy người ra: "Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi, cậu ra ngoài trước đi."
Lục Thù Đồng hỏi: "Ngày hôm nay không làm việc?"
"Không, vừa nãy đem bưu kiện xử lý đến thất thất bát bát" Hứa Ước chống hai tay, thay đổi tư thế, lại nhìn Lục Thù Đồng nhảy xuống giường hỗ trợ thu dọn chăn mền. Hắn chưa hỏi đối phương vừa nãy cùng bác sĩ hàn huyên điều gì, nhưng có thể đoán ra chút ít.
Chẳng biết vì liên quan việc được hắn nuôi dưỡng hay chăng, nghịch tử này giống như hắn, có phần thanh cao tự kiêu, ỷ chính mình sở hữu chút kiến thức y học liền chẳng chịu đi bệnh viện, bình thường bị thương đều im lặng không lên tiếng tự xử lý. Có thể nói, Lục Thù Đồng cảm giác trình độ bản thân cao hơn nhiều so với các bác sĩ khác.
Mà khiến cho người kiêu ngạo, đang nghĩ mình am hiểu lĩnh vực nhảy xuống đài cao, cùng kẻ khác thương lượng chuyện tình, tất nhiên liên can tới dưỡng phụ Hứa Ước.
Nếu vừa rồi bác sĩ kia bảo thân thể hắn rất tốt, thứ làm Lục Thù Đồng quan tâm, chỉ còn hai cái chân tàn tật nhiều năm này của Hứa Ước.
Hắn tựa trên gối đầu, ngó sang con trai nuôi kề cạnh. Lục Thù Đồng bị hắn nhìn hơi nghi hoặc, cúi người hỏi: "Làm sao vậy? Cần em thay ngài làm ấm giường ư?"
Hứa Ước chẳng thèm để ý, trực tiếp hỏi: "Ngày mai ta xuất viện đúng không?"
"Đúng."
"Được" Hắn điều chỉnh gối, đẩy hai vai cố định tại vị trí thoải mái, gặp đối phương vẫn ngồi bên giường, "Cậu chưa đi?"
"Em đi đâu?" Ngữ khí Lục Thù Đồng pha thêm mấy phần tiếu ý, "Em ở nơi này ngắm ngài, hoặc ngài để em ngủ cùng cũng được."
"Vậy ta quá nửa sẽ gặp ác mộng" Hứa Ước xoay người, quay lưng về phía y mà ngủ.
Lục Thù Đồng chẳng khổ sở chút nào. Y đứng dậy tắt đèn, kéo lại rèm cửa sổ đang mở rộng, ngăn cách tất cả tia sáng chiếu qua khe.
Tại không gian đen kịt yên tĩnh, Lục Thù Đồng một lần nữa ngồi trở lại ghế, nhắm mắt.
- -mặc dù chẳng thể nằm sát bên, nhưng đồng thời ngủ, có thể sẽ may mắn, mơ thấy ngài ấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhanh xong xuôi rồi, mặt sau đều rất ấm áp.