Edit + Beta: Tiểu Tuyền
Hân Hân đem đồ đưa đến phòng bếp, sau khi thu dọn xong liền đi rửa sạch mình, hoàn toàn không ngờ là mình bị tính kế, phải đi đến cái hành tinh côn trùng mà người người nghe thấy đều run rẩy.
Cô còn đang vui mừng vì cuộc sống rốt cục ổn định lại, tiếp tục như vậy mình nhất định có thể đem bản thân nuôi mập mạp, chỉ cần sau này cẩn thận hơn một chút thì cô sẽ không có nguy hiểm gì.
Dù sao đại thống soái bởi vì tài nấu nướng của cô mà đối với cô không tệ lắm, chỉ cần giữ vững ở điểm này là được rồi, mặc dù không thể có cuộc sống cả đời bình yên như quê quán nhưng so sánh với lúc làm ở nhà hàng thức ăn thì tâm bình khí hòa nhiều.
Chẳng qua lúc xế chiều cô bị đại thống soái gọi vào sân huấn luyện của phòng dưới lòng đất, anh ta ngồi ở chỗ đó uống rượu, tư thế đẹp trai trầm tĩnh, lực áp bách cũng rất là kinh người, một thân quân phục gọn gàng rất hấp dẫn ánh mắt của cô.
Không có biện pháp, lúc này quân phục còn dùng màu xanh lá cây đậm, nên nhìn thế nào cô cũng thấy thuận mắt. Aizz, nếu đặt ở thời đại kia của mình thì đã sớm quang minh chánh đại nhìn anh ta, theo dõi anh ta, nhưng cái ý nghĩ theo đuổi anh ta thì cô không dám, dù đặt ở thời đại của mình cô cũng không dám.
Rõ ràng bề ngoài nhìn chỉ khoản hai mươi mấy tuổi, nhưng một thân trầm ổn khí độ này thật rất hiếm có. Cũng giống như một đứa bé ở trước mặt bạn nói một đống đạo lý cuộc đời, làm người đối diện cảm thấy có một chút mất tự nhiên.
Cô thu lại tâm tình thưởng thức trai đẹp của mình, đi tới nói: “Thưa ngài, Số đã đến.”
Đại thống soái nhấn nút liên lạc trên mặt bàn rồi nói: “Mở cửa.”
Phía dưới mở ra một cánh cửa, tiếp theo một con robot màu tím khổng lồ được chở ra ngoài. Đây là robot chiến đấu mới nhất do con người dùng tay điều khiển, chức năng rất nhiều, dùng để chiến đấu hay vận chuyển đều được.
Đại thống soái nói: “Đi xuống điều khiển một vòng cho ta nhìn xem.”
“. . . . . .” Không phải đâu, bảo cô đi điều khiển robot chiến đấu, cái đó và việc để cho một người không có bằng lái đi lái xe có gì khác nhau, chết người đó.
Trừng mắt nhìn, cô không biết mình phải phản ứng như thế nào.
Đại thống soái nhìn cô, cô thì dùng vẻ mặt đáng thương nhìn anh ta. Hai người trợn mắt nhìn lẫn nhau một lúc lâu, đại thống soái hỏi: “Tại sao không đi xuống?”
“Báo cáo ngài, bởi vì chương trình rối loạn nên Số không cách nào điều khiển robot.” Lần này hẳn là không bảo cô đi sửa chương trình lần nữa chứ?
Quả nhiên, bước kế tiếp đại thống soái liên hệ Calvin rồi nói: “Xuống đây, mang Số đi sửa chữa chương trình điều khiển robot, nhất định phải là chương trình mới nhất .”
Calvin nghe điện thoại đồng ý, nhưng Hân Hân lại nóng nảy.
Cô thật sự không có cách nào rồi, nếu bắt mình đi sửa chữa chương trình thì lập tức sẽ phát hiện bí mật trên người. Trong đầu nháy mắt hiện lên vô số ý nghĩ, liền đi về phía trước hai bước nói: “Thưa ngài, nếu như sửa chương trình một lần nữa thì Số sẽ không cách nào phục vụ cho ngài nữa, có thể còn quên mất ngài.”
Đánh cược ván bài tình cảm, hi vọng anh ta không muốn chút tài nghệ của mình biến mất cũng không muốn mất đi một người hầu gần gũi anh ta.
“Chỉ sửa chữa lại chương trình thôi.” Anh vẫn là chủ nhân của cô, điều này cũng có thể quên mất sao? Nhưng mà hồi tưởng lại gần đây cô khác hẳn những người máy còn lại, rõ ràng không có căn dặn hoặc ra lệnh nhưng cô lại chỉ gần gũi với mình. Hơn nữa chuyện lấy đá viên anh cũng không có hạ lệnh, tất cả đều này là người máy tự chủ hành động, nếu như không phải do chương trình bị lỗi này, anh không nghĩ rằng sẽ có phương pháp nào khác có thể làm cho chính cô hành động.
Anh ta có chút do dự, nhìn thoáng qua Số , nói: “Số , nếu sửa chữa chương trình một lần nữa thì khả năng thay đổi của cô là bao nhiêu?”
“% trở lên.” thật ra Hân Hân muốn nói trăm phần trăm.
“Nguy hiểm quá cao.” Nếu cô có bộ dáng giống những người máy khác thì đúng là khó chịu.
Calvin đến, vừa mới đứng lại đã nghe đại thống soái nói: “Không có chuyện của cậu nữa, trở về đi ”
Gương mặt thoạt nhìn đoan chính của Calvin có chút co quắp, đang đùa giỡn mình sao? Không có biện pháp, người ta là đại thống soái đó.
Calvin vừa đi đại thống soái liền nói với Số : “Chương trình học tập của cô có vấn đề hay không?”
“Hẳn là không có.” Cái này là muốn cô học tập điều khiển robot chiến đấu ư, cô từ chối được không?
“Đi xuống, sẽ có người máy thao tác chỉ dẫn cô.” Anh còn phải đi bố trí một chút kế hoạch tấn công hành tinh côn trùng, ít nhất phải để cho những lão già ở quốc hội kia chịu chút đau khổ.
Hân Hân ngồi thang máy đi xuống dưới, rầu rỉ tới trước mặt robot màu tím kia, làm cách nào ngồi lên cũng là một vấn đề.
Nhìn hồi lâu, chỉ nghe chung quanh truyền ra âm thanh của máy móc.
“Số , xin tiếp xúc với robot.” phòng chỉ huy dưới đất này, bên trong là trí tuệ nhân tạo đang tiến hành dạy.
Hân Hân tiếp xúc, kết quả robot kia thoáng cái không cử động. Cô đang cảm thấy sợ, thì giọng nói máy móc của trí tuệ nhân tạo vang lên: “Làn da của loài người không cách nào sinh ra phản ứng đối với robot chuyên môn.”
Phụt.
Hộc máu, bí mật của mình bị vạch trần rồi sao?
Nhìn hai bên một chút may là chung quanh không có ai, dưới tình thế cấp bách cô nhanh trí dùng bảng tên của mình đụng vào bệ robot. Bốp, robot thế nhưng mở ra.
Trong nội tâm cô vui mừng, nhìn bên trong robot hết sức rộng rãi, còn có mấy bậc thang để cho người ta đi lên. Cô có chút sợ, nhưng mà không học tập thì mình sẽ bị bắt đi sửa chương trình.
Nhưng bắt cô điều khiển chiếc robot chiến đấu này thì có ích lợi gì? Cô cũng không phải là người máy chiến đấu? Có điều người ta là chủ nhân, cho nên chỉ phải nghe anh ta .
Đi lên vị trí chỗ ngồi, mới vừa ngồi vào chỗ của mình thì robot tự động đóng cửa.
Sau khi đóng cửa xong bên trong bắn ra các lời nhắc nhở, ánh mắt quay nhìn bốn phía đều thấy có, nhưng lại không có màn ảnh, hoặc là nói trong không gian của con robot đều bố trí màn ảnh.
Trí tuệ nhân tạo của phòng dưới đất mở miệng: “Thứ nhất, cô hãy xác định mình là chủ nhân của robot này, xin dùng bảng tên kích hoạt.”
Có một chỗ để kích hoạt, cô lấy bảng tên nhấn một cái.
Âm thanh bên trong Robot nhắc nhở: “Người máy ăn uống Số Phủ Thống Soái đã xác nhận, bắt đầu từ bây giờ cô trở thành người điều khiển số .”
Sau lại bắn ra đề nghị có cần không khí lưu thông hay không? Cô liền đồng ý. Lại tiếp tục hỏi có muốn điều khiển bằng tay không? Cô ấn xác nhận. Cần phải liên kết chương trình điều khiển, cô căn bản không có chương trình kia làm sao liên kết a.
Phía trước xuất hiện một bàn điều khiển, trí tuệ nhân tạo chỉ thị cô phải nịt giây an toàn trước. Cái này giống trên phi thuyền, ấn nút đỏ một cái liền tự động cài dây.
Tiếp theo trí tuệ nhân tạo chỉ thị cô làm sao mở robot ra, làm sao để cho robot đứng lên bước đi. Những thứ này thật ra rất đơn giản, máy móc đã mở ra, chỉ bước đi là điều khiển chân, chân trái của cô đạp phía trước chính là chân trái robot đi về phía trước, lui về phía sau thì đạp về sau phía sau.
Nhưng cái này cần sức khá nhiều, chỉ đi vài bước chân thì đã có chút mỏi. ngay cả cánh tay điều khiển cũng có chút khó khăn, hai cần điều khiển, cô hoàn toàn không biết kéo cần nào?
Đưa đến kết quả robot vung tay loạn xạ, đồng thời kéo theo bước chân rối loạn luôn, cuối cùng ầm một tiếng cô để cho robot chiến đấu té ngã trên mặt đất.
May mắn là đã cài giây nịt an toàn, nhưng chấn động vẫn làm cô đau.
Thở dốc hồi lâu, trí tuệ nhân tạo một mực dạy cô làm sao bò dậy, nhưng vô luận cô cử động như thế nào dẫn không dậy nổi. Lúc này đột nhiên robot liền động, mở mắt nhìn lên liền thấy một robot màu đen đem cô từ trên mặt đất xách dậy.
Robot màu đen kia rất là xinh đẹp, đây chính là chỗ khác biệt giữa người máy điều khiển robot và con người điều khiển robot sao?
Nhưng mà mình lại bị xách lên, điểm này quả thật làm cho người ta có chút lúng túng.
Robot màu đen đối diện nói: “Mở cửa ra.”
Rốt cục không cần huấn luyện sao? Hân Hân.