Edit + Beta: Tiểu Tuyền
Lúc này Đại thống soái cũng đang thu hồi robot của mình, anh ta nhìn Số một cái, cái người máy nhỏ này lại dùng vẻ mặt vạn phần ủy khuất nhìn mình.
Tim bỗng đập rất khó hiểu, anh đi tới phía sau cô xong cũng không biết đã làm gì, nơi đó bỗng nhiên xuất hiện một chỗ ngồi. Anh ta vừa ngồi xuống, không gian rất lớn lập tức trở nên hẹp lại, một luồng hơi thở phái nam bao lấy cả người cô, trái tim của Hân Hân đập a đập, thật là mãnh liệt.
Nhưng đối phương cầm tay cô, nói ở bên tai cô: “Chân dời đi nửa bước.”
Hân Hân vội vàng làm theo, chân dời nửa bước lên phía trước tay thì bị đại thống soái bắt được. Anh ta nói với cô: “Hiện tại tôi dạy cô học điều khiển.”
“Vâng” đang lúc suy nghĩ thì robot đã đóng cửa lại, sau đó chân chuyển động, tay cũng chuyển động.
“Nhớ kỹ động tác của tôi.” Hai bàn tay thật nhỏ, có thể cầm cần lái thao tác đã là kỳ tích rồi, thật là rất khó mong đợi cô có thể điều khiển tốt.
Không sao, chỉ cần cô đi theo bên cạnh mình thì sẽ không có nguy hiểm, cũng không phải là tấn công hành Tinh côn trùng, chẳng qua chỉ đi do thám một chút mà thôi.
Hân Hân vốn khẩn trương , tuy nhiên cô phát giác, thao tác lúc trước mình điều khiển robot này sai rất nhiều. Hiện tại nó giống như người sống vậy, chạy thẳng về phía trước rồi đột nhiên dừng lại, thậm chí còn quay mấy vòng trên không trung sau đó vững vàng đáp xuống đất.
Cô bắt đầu cẩn thận quan sát anh ta làm sao lại làm được như thế, đầu tiên bọn họ bắt mình học cái này nhất định có nguyên nhân, nếu như làm không tốt có thể sẽ gặp chuyện không may. Thứ hai cô cũng rất có hứng thú đối với robot chiến đấu.
Trước kia chỉ ở Anime hoặc là xem trong sách mới thấy, ngồi xuống đứng lên đã cảm thấy có một loại cảm giác mình có thể nắm trong tay tất cả, cái không gian này chỉ có mình cô, không cần lo lắng vẻ mặt bị phát hiện, không cần phải lo lắng thân thể không thích nghi sẽ bị phát hiện vân vân, những điều đó trong nháy mắt khiến cô rất vui vẻ, dường như từ lúc đến cái thế giới này tới nay cũng chưa từng vui vẻ đến vậy.
Chẳng qua cô không nghĩ tới Cesar ở sau lưng tựa hồ cũng cảm giác cô vui vẻ, cho nên tâm tình của anh ta rất tốt.
“Cô làm đi.” Thân hình của cô nho nhỏ, từ từ nhìn xuống có thể thấy cô đang cười, chẳng qua nụ cười này hoàn toàn khán hẳn những người máy khác, thậm chí cũng khác với nụ cười lúc trước của cô.
Rất dịu dàng, rất tự tin, rất đáng yêu. Lúc này anh ta mới phát hiện, Số lại có răng khểnh, hiện tại loài người thông qua người máy cải tạo, nếu như trên dung mạo có chỗ không hài lòng thì sẽ thay đổi, cho nên tình huống răng khểnh hoặc là trên hàm răng có chút không đều sẽ không xảy ra.
Thật là hiếm thấy, cô ấy còn giữ lại những thứ này sao?
Có điều thao tác của cô thật quá tệ, chân không có lực, tay vung loạn xạ. Anh ta tận lực phối hợp với cô, để cho robot có thể giữ vững được thăng bằng.
Mặc dù như thế dường như cô lại không bỏ cuộc, cố thích ứng từng chút từng chút một.
Chương trình lưu trữ và thích ứng đều có vấn đề, nhưng bộ dạng cố gắng học tập thật đáng yêu. Cesar dường như tìm về thời khắc lúc ban đầu mình mới học tập thao tác robot, lúc ấy cha dường như cũng ngồi ở phía sau cố gắng phối hợp với mình, rất giống với tình hình bây giờ.
Được rồi, lúc đó mình học nhanh hơn cô ấy, xem ra ngày mai còn phải tiếp tục. Rõ ràng là một người máy, tại sao trình độ học tập còn chậm hơn người bình thường thế?
“Nghỉ được rồi.” Cesar thu tay lại, Hân Hân cũng dừng robot lại.
Quả thật có chút mệt mỏi, dường như cô có chút cậy mạnh. Robot mở ra, lúc cô đứng lên đi xuống đất liền cảm giác chân mình có chút tê, vừa đi một bước liền té nhào về phía trước.
Robot khá cao, nếu không cũng không cần dùng đến thang bộ, lần này nhất định té rất nặng, cô nhắm nghiền hai mắt chuẩn bị bị thương. Nhưng bất chợt có người ở phía sau kéo hông của cô lại, cả người lọt vào trong lòng của đại thống soái Cesar.
Được ôm trong ngực thật ấm áp cũng rất cứng, chứng minh anh ta thật không phải là thư sinh mềm yếu, cơ bắp trên thân thể nhất định đồ sộ.
Thình thịch, thình thịch. . . . . .
Cô có một chút xấu hổ, có một chút sợ sệt, nên không dám ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của anh ta.
Nhưng đối phương lại đem cả người của cô nhấc lên, ngón tay của anh ta nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của cô, không khí tốt đến không thể tốt hơn.
Đây là, muốn hôn sao?
Hân Hân cơ hồ quên mất trốn, hoặc là nói cô bị gương mặt trước mắt cùng động tác mập mờ của anh ta câu dẫn không cách nào cử động, thậm chí có chút mong đợi anh ta làm gì đó với mình.
Cô chỉ là một cô gái trẻ, một cô gái trẻ ôm ấp tình cảm luôn luôn có chút mơ mộng. Kể từ khi đến đây, cô vẫn bắt buộc mình từ một con người biến thành một người máy, cho tới bây giờ mà không có lộ ra một chút sơ hở nào đã là kỳ tích trong kỳ tích rồi.
Nhưng đối mặt với người đàn ông thế này có mấy người con gái có thể giữ vững được bình tĩnh, nếu quả thật có thể giữ vững, vậy nhất định không phải là loài người chân chánh mà là người máy.
Chính bởi vì Hân Hân không phải là người máy, cho nên cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Đột nhiên cô cảm thấy cơ thể chợt nhẹ, cả người bị đại thống soái Cesar bế lên.
Không hôn ư, chẳng lẻ muốn đi thẳng vào vấn đề? Tim của cô đập nhanh hơn rồi, toàn thân đều có một chút mềm nhũn . Nếu như anh ta thật đem mình ôm lên trên giường, vậy cô nên thuận theo hay là phản kháng đây?
Đang lúc cô băn khoăn thì hai chân đã tiếp xúc mặt đất, tiếp theo đại thống soái Cesar nói một câu: “Đã đến giờ làm bữa tối.”
Rắc, trái tim thiếu nữ của Hân Hân tan nát thành mảnh vụn, hai mắt cô đẫm lệ nhìn anh ta một cái rồi nói: “Vâng, Thưa ngài.” Em gái anh, cô nên tự trách mình hiểu sai tình huống hay, trách đại thống soái là một kẻ tham ăn đây ?
Có chút tức giận bỏ đi ra ngoài, tiếng gọi ở phía sau cô làm không nghe thấy.
Đại thống soái Cesar vốn là muốn dạy cô làm sao thu hồi robot, nhưng đối phương để lại cho anh ta một bóng lưng. Rất vội vàng, dường như dang tức giận.
Người máy chắc là không biết tức giận, cho nên cô ấy bị làm sao vậy?
Anh ta vươn tay của mình ra, cảm giác vuốt môi của cô vẫn còn đây. Không đủ, nhưng vì cái gì không đủ chứ? Lúc ấy anh ta rõ ràng không muốn dùng tay đụng chạm, nếu không dùng tay vậy thì dùng gì chứ?
Đại thống soái Cesar đứng ở đó băn khoăn hồi lâu, rốt cục vẫn nghĩ không ra kết quả đành đi trở lại phòng ăn chờ ăn bữa tối.
Bữa ăn tối hôm nay mùi vị có chút nặng, nhưng đây cũng là nguyên nhân anh ta thích cô làm món ăn, mùi vị không hề giống nhau, nếu đều giống nhau thì chẳng có gì lạ.
Hân Hân vì chuyện mình tự mình đa tình mà hết sức buồn bực, cho nên chung quanh liền bay ra hơi thở u oán. Đáng tiếc đại thống soái Cesar từ trước đến giờ không nhìn thấy cảm giác của người khác, ăn cơm xong liền cùng Calvin đi xử lý chuyện hành tinh Côn Trùng.
Cô vừa thu dọn vừa tự khuyên nhủ tâm tình xấu của mình, làm cái gì phải tức giận chứ, tất cả phản ứng đó là bình thường .
Raymond cũng được mời tới đây, vừa vào Phủ Thống Soái không lâu liền thấy người máy Số có chút ngẩn ngơ. Rõ ràng nơi này có rất nhiều người máy, nhưng tại sao khi nhìn đến cô là mình luôn có phản ứng kỳ quái, thậm chí còn có chút ít hưng phấn ?
“Số , Số , tôi vừa gọi cô đấy, sao cô còn đi hả ?” Anh ta tiến lên chụp bả vai người máy Số một cái, ai ngờ đối phương lại đột nhiên nhảy vựng, phản ứng dường như là bị ma vỗ vai vậy.
Chờ quay đầu lại thấy rõ là ai, cô mới đứng lại nói: “Chào buổi tối, đội trưởng Raymond.”
Raymond cười nói: “Mới vừa rồi tôi gọi, cô không nghe thấy sao? Có phải chương trình thính giác cũng có vấn đề hay không? Vấn đề trên người của cô quá nhiều, hẳn phải đến nhà máy mới đúng.”
“Số vẫn rất tốt, cám ơn đội trưởng Raymond quan tâm.” Hân Hân thật muốn trừng mắt với anh ta, cho dù không nghe thấy cũng không cần đột nhiên vỗ vai cô a, sẽ hù chết người đó.
Nhưng Raymond cảm thấy cô rất thú vị, từng bước từng bước đi về phía trước, cho đến khi đem cô dồn đến góc tường ,sau đó đem hai tay chống hai bên đầu của cô rồi cúi xuống, anh ta có cùng người máy bạn đời trao đổi kinh nghiệm, các cô được dạy dỗ rất thâm ảo mà đàn ông vĩnh viễn không thể tưởng tượng được.