Edit: OnlyU
Ngao Dạ đang ngồi trong Tinh thần luân, y hiếu kỳ nhìn trái nhìn phải: “Pháp khí phi hành của ngươi khá lắm.”
Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Ta cũng thấy vậy, pháp khí này là được người ta tặng.” Mấy năm qua Tinh thần luân đã giúp hắn không ít việc, còn phải cám ơn đám tu sĩ Tinh Tú Tông năm nào đã giúp đại ân.
Ngao Dạ ước ao nói: “Có người tặng ngươi sao? Ngươi thật may mắn.”
“Có thể nói vậy, ta luôn rất may mắn.” Hắn đắc ý nói.
Y buồn bực tiếp lời: “Tại sao ta lại không có vận may như vậy?”
“Chắc do nhân phẩm ngươi không tốt đó.”
Diệp Đình Vân trợn mắt, bọn họ có được pháp khí phi hành này là vì bị người ta chặn đường cướp của. Luôn bị chặn đường cướp của mà cũng coi là nhân phẩm tốt hả?
Ngao Dạ hung dữ trừng Giang Thiếu Bạch: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, nhân phẩm của ta cũng rất tốt.”
Diệp Đình Vân: “…”
Lúc trước Ngao Dạ và Lạc Kỳ rời khỏi Long tộc lang bạt bên ngoài đã bị người ta chặn cướp nhiều lần, theo tiêu chuẩn “nhân phẩm tốt” của Giang Thiếu Bạch thì Ngao Dạ cũng được tính là nhân phẩm không tồi.
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn y nói: “Ngươi còn kém xa.”
“Khoác lác!”
Diệp Đình Vân nhìn một người một rồng đang tranh luận mà im lặng trợn mắt, hai người này rảnh quá ha, khi không đi tranh luận vấn đề này không dứt.
Long vực cách tinh vực Ly Thiên khá xa, Tinh thần luân bay hơn hai mươi năm vẫn chưa đến mục tiêu.
Tinh thần luân tiêu tốn nguyên thạch không ít, mấy năm nay tài sản của Giang Thiếu Bạch tăng lên khá nhiều, không đến nỗi lặp lại tình huống năm xưa, nguyên thạch không đủ, suýt nữa bất lực không thể điều khiển pháp khí phi hành.
Ngao Dạ nằm dài trong Tinh thần luân, liếc nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Ngươi chọn nơi gì kỳ vậy, đi lâu rồi còn chưa tới.”
Hắn lườm y một cái, hắn muốn đi đến tinh vực Ly Thiên, lúc trước đối phương cũng đã đồng ý.
Giang Thiếu Bạch lật bản đồ: “Hẳn là gần đây thôi. Ngươi có cảm giác gì chưa?”
Ngao Dạ lắc đầu: “Tạm thời không có.”
“Vậy tiếp tục tìm.” Đã đến đây rồi, không thể từ bỏ giữa chừng.
Mấy tháng sau, Giang Thiếu Bạch nhìn thấy một đại lục khổng lồ lơ lửng.
“Đoạt Linh Trận, phạm vi trận pháp quá rộng lớn.” Ngao Dạ bay giữa không trung nói.
Nhìn từ xa, đại lục đang lơ lửng giống một bức sơ đồ kinh mạch con người, có thể nhìn thấy vô số huyết mạch nhỏ bé trên sơ đồ, tinh hoa trong huyết mạch bị Đoạt Linh Trận rút đi.
Nét mặt Giang Thiếu Bạch không được tốt cho lắm: “Thì ra là thế, ta đang thắc mắc tại sao.”
Tinh vực Ly Thiên từng là đại bản doanh của tộc Bất tử, sau khi bọn họ bị tiêu diệt, tinh vực giảm xuống thành tinh vực cấp sáu.
Tinh vực cấp cao luôn khác cấp thấp, dù linh mạch bị rút đi, nhưng trải qua thời gian dài điều dưỡng sẽ dần dần khôi phục nguyên khí. Thế nhưng toàn bộ tinh vực Ly Thiên bị Đoạt Linh Trận bao trùm thì khác.
Đoạt Linh Trận có thể rút hết nguyên khí của một tinh vực, toàn bộ tinh vực Ly Thiên đã bị Đoạt Linh Trận bao trùm, nguyên khí sinh sôi nhiều năm đều bị dẫn đến nơi khác, thảo nào Ly Thiên không thể hồi phục được.
Giang Thiếu Bạch đứng trên Tinh thần luân quan sát toàn bộ tình cảnh của tinh vực Ly Thiên, trong lòng chợt cảm thấy thê lương.
Ngao Dạ cau mày nói: “Thất sách! Từ trên này nhìn xuống dưới không thấy có thứ gì tốt, e là chúng ta đi một chuyến uổng công rồi.” Nếu biết trước tinh vực Ly Thiên là nơi quỷ quái thế này thì y đã không đến.
Giang Thiếu Bạch nhìn y nói: “Kiên trì một chút, biết đâu có đồ tốt.”
“Hy vọng là vậy, bằng không mất tiền lộ phí.”
“Lộ phí chỉ là chuyện nhỏ.” Tuy ngoài miệng hắn nói thế nhưng trong lòng cũng hơi đau lòng nguyên thạch tiêu phí dọc đường.
Ngao Dạ triển khai võ hồn không gian, xé mở một tia phong ấn không gian: “Chúng ta đi xuống thôi.”
Mọi người nhanh chóng đáp xuống tinh vực Ly Thiên. Bọn họ vừa đáp xuống, khe nứt không gian nhanh chóng khôi phục như cũ.
Ngao Dạ ngẩng đầu lên nhìn trận pháp phong ấn không gian, nheo mắt nói: “Nghe đồn trận pháp phong ấn không gian tinh vực Ly Thiên do bốn vị Tiên Hoàng có võ hồn không gian liên thủ bố trí, không thể phá vỡ, may là thời gian dài trôi qua, trận pháp có chút bất ổn.”
Đây là trận pháp phong ấn cấp chín, nếu không phải trận pháp được thiết lập từ thời xa xưa, hiện tại đã hơi bất ổn thì Ngao Dạ khó mà mở trận pháp được.
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, thầm nghĩ năm xưa vì ngăn chặn tộc Bất tử, các chủng tộc đã tốn không ít tâm tư.
Hắn vừa đáp xuống đất lập tức cảm thấy thân thiết, nguyên khí tại tinh vực Ly Thiên lại là tử khí rất đậm đặc, đối với hắn thì đây chính là phúc địa.
Ngao Dạ quay đầu nhìn xung quanh: “Nơi này thật hoang vu.”
Giang Thiếu Bạch nhìn bốn phía, chỉ trông thấy từng mảnh đất khô cằn, đất đai gập ghềnh như bị móng vuốt một con mèo to lớn cào qua.
Lạc Kỳ quan sát xung quanh rồi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vâng.”
Bốn người thăm dò một vòng xung quanh, lọt vào mắt là phong cảnh tương tự nhau.
Ngao Dạ lắc đầu nói: “Nghe nói năm xưa các tộc đã tiến thành lục soát toàn bộ tinh vực, xem ra lời đồn là thật.”
Rất nhiều nơi như bị chó cào qua, hễ khu vực nào có khả năng giấu bảo vật đều bị đào sâu ba thước.
Giang Thiếu Bạch thả Teddy ra, nó vừa được thả ra lập tức gào thét không ngừng vào mặt hắn.
Trên đường đi, hắn đã thu Teddy vào trong Tiên Vân Chi Cư. Vì xoa dịu cảm xúc của con chó này, hắn còn chuẩn bị không ít nguyên thạch và linh tửu trong Tiên Vân Chi Cư. Lúc mới vào, Teddy sống khá thoải mái, có điều không lâu sau nó uống hết rượu, nguyên thạch cũng dùng hết, mà Giang Thiếu Bạch hoàn toàn quên mất nó.
Teddy la hét một hồi, đại khái nhận ra có hét cũng không được tích sự gì, nó dần bình tĩnh lại. Teddy nhìn trái nhìn phải một vòng, mơ hồ hỏi: “Đây là đâu?”
Giang Thiếu Bạch nhìn nó nói: “Nơi này mà ngươi không biết sao? Chính là tinh vực Ly Thiên. Chủ nhân trước kia của ngươi có địa vị cực cao trong tộc, là người quen ở nơi này mới đúng.”
Teddy ngạc nhiên trợn to hai mắt: “Nói đùa cái gì vậy, đây là tinh vực Ly Thiên? Nơi này giống tinh vực Ly Thiên chỗ nào?”
Giang Thiếu Bạch trịnh trọng gật đầu nói: “Không lầm đâu, đây chính là tinh vực Ly Thiên.”
Dù Ly Thiên từng như thế nào đi nữa thì bây giờ tất cả đã hóa thành cát bụi.
“Đây là tinh vực Ly Thiên? Nơi này thật sự là Ly Thiên sao?!” Teddy trừng mắt, trong lòng mờ mịt. Nó đi quanh bốn phía một lúc, cuối cùng như chấp nhận sự thật: “Sao lại biến thành thế này rồi?!”
Giang Thiếu Bạch nhìn dáng vẻ thẫn thờ của Teddy, trong lòng không khỏi xúc động.
Lúc này Ngao Dạ chợt nói: “Thiếu Bạch, ta nhìn khí linh của ngươi bao nhiêu lần đều thấy nó rất khôi hài!”
Hắn lườm Ngao Dạ một cái, con rồng này giỏi nhất là phá hỏng bầu không khí.
Teddy hung dữ trừng mắt nhìn Ngao Dạ, tựa như muốn nhào tới cắn người.
Giang Thiếu Bạch nghĩ một đằng nói một nẻo với Ngao Dạ: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy? Ngoại hình Teddy không ngầu sao?” Dù hắn cũng thấy khí linh của hắn khá khôi hài, nhưng trước mắt đang có việc cần nhờ vả nó.
Ngao Dạ: “…” Nhìn như chúa hề mà còn không cho người ta nói.
“Teddy, ngươi biết ở đây có bảo vật gì không?” Giang Thiếu Bạch thay đổi nét mặt hỏi.
“Nơi này thay đổi quá nhiều, khó mà nói.”
“Vậy đi tìm xung quanh trước đi.”
Tinh vực Ly Thiên rất rộng lớn, những khu vực bốn người thăm dò chỉ là một góc nhỏ của đại lục mà thôi.
Teddy đi xung quanh, không nhịn được cảm thán: “Sao lại hoang vu đến thế này cơ chứ.”
Nếu các trưởng lão tính tình nóng nảy năm xưa mà thấy được tình cảnh hiện giờ của tinh vực Ly Thiên, không chừng bọn họ sẽ tức đến chết, tiếc là bọn họ đã chết thật rồi, chết hết cả rồi…
Ngao Dạ nhìn quanh rồi nhận xét: “Đúng là rất hoang vu, thảo nào tinh vực Ly Thiên từng rất nổi tiếng, thế mà bây giờ lại ít người tới.”
“Hoang vu như vậy, ai mà muốn tới.”
Teddy đi dưới đất, không thể hiểu nổi nói: “Rốt cuộc tộc Bất tử đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Ly Thiên lại biến thành thế này?”
Giang Thiếu Bạch đáp: “Nghe đồn năm xưa các đại nhân vật của tộc Bất tử tự giết hại lẫn nhau.”
“Tự giết nhau, chẳng lẽ có người tin lời đồn kia?”
Hắn ngờ vực hỏi: “Lời đồn gì?”
“Tộc Bất tử phải dốc hết toàn lực mới có thể bồi dưỡng được một vị Tiên Đế.” Teddy đáp.
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, thầm nghĩ “dốc hết toàn lực” chẳng lẽ là giết chết hết những người khác? Nếu tộc Bất tử vương tộc có thể chất giống như hắn thì xem ra đây cũng là một biện pháp.
Ngao Dạ nhìn Teddy, cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Sao ngươi biết mấy chuyện này?”
Teddy lườm Ngao Dạ, không thèm để ý đến y.
Ngao Dạ thầm nghĩ khí linh của Giang Thiếu Bạch bộ dạng khôi hài, mà tính tình còn rất khó chịu.
Một cơn gió lạnh chợt thổi qua, nghe như từng tiếng nghẹn ngào. Ngao Dạ nhíu mày, hơi cáu kỉnh nói: “Tiếng gió thổi thật khó nghe!” Nghe giống tiếng trẻ con khóc, khiến người ta sợ hãi.
Giang Thiếu Bạch tán thành: “Ừ.”
Y ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Tìm kiếm không có manh mối chẳng được tích sự gì, không bằng chúng ta đến vương thành của tinh vực xem sao.”
Tinh vực Ly Thiên rất rộng lớn, nếu tìm kiếm từng tấc đất thì phải tốn rất nhiều thời gian, không chừng hơn ngàn năm cũng chưa xong.
Hắn gật đầu: “Được.”
Năm xưa vương thành là nơi ở của các tu sĩ Tiên Hoàng tộc Bất tử, sau khi bọn họ chiến bại, vương thành là nơi bị vơ vét nhiều nhất.
Giang Thiếu Bạch điều khiển Tinh thần luân lên đường, mười mấy ngày sau, bọn họ đến được vương thành của tinh vực Ly Thiên. Hắn vừa nhìn thấy vương thành, không khỏi kinh ngạc đến ngây người.
“Phía trước chính là vương thành, điển tịch Long tộc có ghi chép, năm đó vong hồn tộc Bất tử luôn lảng vảng nơi này, ai đến gần sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.” Ngao Dạ lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, hai mắt phát sáng. Hắn không dám tin vào mắt mình, vì hắn trông thấy tử khí bao phủ toàn bộ vương thành.
Giang Thiếu Bạch quay qua ba người còn lại nói: “Một mình ta vào vương thành là được, mọi người ở đây chờ ta.”
Tâm trạng hắn đang cực kỳ kích động khó mà kiềm chế, hắn không thể nào ngờ được tộc Bất tử để lại cho hắn một món quà lớn như vậy. Đối với các tu sĩ khác, tử khí không có tác dụng gì, nhưng đối với hắn thì chính là bảo vật vô giá! Hắn có thể cảm nhận được thôn phệ võ hồn trong người bắt đầu tự động vận chuyển, vô số sương mù màu đen được hấp thu vào cơ thể.
Ngao Dạ nhìn hắn hỏi: “Ngươi định đi vào đó hả?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu, nóng lòng nói: “Ừ.”
Diệp Đình Vân nói: “Vậy chúng ta chờ ở đây, ngươi đi một mình đi.”
Ngao Dạ quay qua nhìn cậu: “Ngươi yên tâm để hắn đi một mình sao?”
Cậu khẽ gật đầu: “Chúng ta đã gặp sương mù đen này tại Hắc Thạch Vực, Thiếu Bạch không bị ảnh hưởng, nhưng chúng ta thì khác.”
Y ngạc nhiên: “Có chuyện này nữa sao?”
Giang Thiếu Bạch nói: “Đại ca, đệ vào đó thăm dò, mọi người tìm nơi nào đó nghỉ ngơi đi.”
Lạc Kỳ gật đầu: “Được rồi.”
Ngao Dạ nói với hắn: “Ngươi vào đó nhớ cảnh giác một chút, tuyệt đối đừng biến thành thằng điên.” Y thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch có thực lực không yếu, nếu hắn thật sự phát điên thì chưa chắc y kiềm chế nổi hắn.
Giang Thiếu Bạch liếc mắt: “Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
Ngao Dạ thấy Lạc Kỳ và Diệp Đình Vân đều đồng ý nên không nói gì thêm nữa.
Giang Thiếu Bạch một thân một mình đi vào trong vương thành tinh vực Ly Thiên, Teddy đi cùng hắn.
Trong thành vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết không ngừng.
Giang Thiếu Bạch từ từ nhắm hai mắt, say mê hấp thu tử khí trong vương thành.
Hắn chưa từng hấp thu tử khí tinh khiết như vậy. Theo thời gian, tử khí sẽ từ từ tiêu tan, có điều năm xưa các tộc tiêu diệt tộc Bất tử xong, lo sợ tro tàn lại cháy nên đã bố trí trận pháp phong ấn không gian, vì thế mà giữ gìn được tử khí năm đó.
Giang Thiếu Bạch đảo mắt nhìn quanh một vòng, sau khi tộc Bất tử diệt vong, vương thành bị nhiều người đến lục soát, chẳng qua tử khí không có tác dụng với bọn họ, thế nên dù bọn họ có đến đây đi nữa đành phải tay không mà về.
Giang Thiếu Bạch đi trên đường phố, trông thấy cảnh tượng đổ nát khắp nơi.
Teddy lắc đầu đầu: “Không ngờ lại trở thành thế này, vương thành chính là thánh địa của các tu sĩ tộc Bất tử, ai chưa đủ tu vi không có tư cách bước chân vào đây. Trong quá khứ, nhiều tu sĩ rất vinh dự khi được cư ngụ tại vương thành.”
Giang Thiếu Bạch nhìn Teddy nói: “Hiện tại nó vẫn là nơi không thể tùy tiện bước vào.” Tử khí quá đậm đặc, tu sĩ bình thường rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Hết chương