Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch vận chuyển thôn phệ võ hồn, vô số tử khí lập tức tràn vào người hắn.
Trong những năm sống tại Long tộc, hắn đã dùng không ít đan dược và nguyên thạch, thế mà tu vi tiến bộ không nhanh, hiện tại hấp thu tử khí lại khiến nguyên khí trong cơ thể tăng vọt.
Giang Thiếu Bạch nhắm mắt lại, mặc cho tử khí đậm đặc tràn vào người. Hắn cảm nhận rõ ràng nguyên khí đang tăng lên, tốc độ tăng trưởng không hề kém so với khi dùng nguyên thạch cực phẩm tu luyện. Đối với hắn mà nói, phương thức tiến giai nhanh nhất quả nhiên vẫn là tiếp thu tử khí, chuyến này đi đến Ly Thiên là vô cùng hợp lý.
Trước kia khi hắn hấp thu tử khí thường xuyên tiếp thu cảm xúc dữ dội của người chết trước khi chết, nhưng tử khí trong vương thành lại có cảm xúc khác, có lẽ thời gian qua lâu, cảm xúc dần bị mài mòn hơn phân nửa, trở nên tinh thuần, giúp hắn hấp thu dễ dàng hơn.
Giang Thiếu Bạch thỏa thích đắm mình trong tử khí, đón nhận tẩy lễ tử khí.
Teddy nhìn Giang Thiếu Bạch, ánh mắt hiện vẻ kinh ngạc. Nó phát hiện hắn đang vận dụng pháp quyết, chính là Bất Diệt Quyết trong thánh điển tộc Bất tử mà nó đưa cho hắn.
Có vẻ như thực lực của hắn đang tăng lên nhanh chóng, tu sĩ cấp cao tộc Bất tử có thể dựa vào việc đồ sát để gia tăng thực lực cho nhanh, thế nên đa số bọn họ thích phát động chiến tranh, mà cách thức tu luyện của Giang Thiếu Bạch cũng tương tự bọn họ, nhưng dường như còn nhanh hơn.
Giang Thiếu Bạch nhắm hai mắt, tập trung hấp thu tử khí không ngừng nên không thấy vẻ mặt của Teddy.
Teddy quan sát hắn một hồi, cảm thấy không thú vị bèn không để ý nữa.
Hắn ở lại trong vương thành một tháng, tu vi tiến bộ cực nhanh.
Ngao Dạ ở trong động phủ mở tạm thời, y buồn chán hỏi: “Thiếu Bạch vẫn còn ở trong vương thành hả?”
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Ừm.”
Y khó hiểu nhìn cậu: “Ngươi không hề lo lắng hắn sẽ biến thành kẻ điên?”
Cậu bình thản đáp: “Không đâu, tuy Thiếu Bạch vẫn chưa trở ra nhưng luôn truyền tin về.”
“Trong vương thành có thứ gì hấp dẫn hắn sao? Nhiều ngày rồi vẫn không lộ mặt, hay là hắn lén ăn một mình?”
Diệp Đình Vân nhìn Ngao Dạ, thầm nghĩ đúng là có khả năng Thiếu Bạch ăn mảnh một mình, nhưng đó là tử khí, dù hắn có muốn chia thì bọn họ cũng không ăn được.
“Nét mặt ngươi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Giang Thiếu Bạch thật sự ăn mảnh một mình?” Ngao Dạ nghi ngờ hỏi.
Trái tim Diệp Đình Vân hẫng một nhịp, đôi khi trực giác của y chuẩn đến đáng sợ.
“Ngươi… muốn uống rượu không?” Cậu thân thiện hỏi.
Nghe cậu nhắc đến rượu, y lập tức quên hết chuyện của Giang Thiếu Bạch: “Uống!”
Diệp Đình Vân lấy một vò rượu đưa cho Ngao Dạ, thầm nghĩ không biết còn có thể dùng phương pháp này để dời sự chú ý của đối phương được bao nhiêu lần nữa, rượu tồn kho của cậu không còn nhiều.
Ngao Dạ nhận lấy vò rượu nhưng không uống mà nhìn chằm chằm Diệp Đình Vân dò xét.
“Sao ta có cảm giác thực lực của ngươi tăng lên một chút vậy nhỉ?” Y nghi ngờ nói.
Cậu cười cười: “Có thể do gần đây ta dùng vài loại đan dược tăng thực lực.”
“Vậy à.”
“Ừm, đại khái nhờ vậy.”
Sở dĩ Diệp Đình Vân yên tâm về Giang Thiếu Bạch như vậy là có liên quan đến tốc độ tăng thực lực của cậu. Diệp Đình Vân có thể tăng thực lực nhanh chóng là do có nguyên khí thông qua khế ước liên tục truyền vào người cậu. Diệp Đình Vân cảm nhận được mấy ngày gần đây nguyên khí truyền vào cơ thể càng ngày càng nhiều, có lẽ Giang Thiếu Bạch đang hấp thu không ít tử khí.
Nguyên khí truyền vào người Diệp Đình Vân ngày càng nhiều, cậu hơi lo lắng, hắn hấp thu nhiều tử khí như vậy, không biết có chịu đựng nổi hay không. Cậu vận chuyển pháp quyết, cố gắng hóa giải nguyên khí truyền vào cơ thể.
Sương đen lượn lờ trên không trung vương thành cực kỳ đậm đặc, Diệp Đình Vân cau mày, cảm thấy sương mù đen đã loãng hơn mấy ngày trước.
“Hình như xảy ra chuyện gì rồi.” Lạc Kỳ đi đến nói với Diệp Đình Vân.
Cậu nhìn về phía xa xa, bỗng thấy sương đen bốc lên ùa về một hướng, cậu cảm nhận được một luồng dao động nguyên lực cực mạnh.
Ngao Dạ đang uống rượu bỗng giật mình, ngẩng đầu nói: “Dao động nguyên lực rất mạnh, hình như có người sắp lên cấp.”
Diệp Đình Vân nghe vậy quay qua nhìn y, nói vậy chẳng lẽ Thiếu Bạch sắp tiến giai đỉnh Tiên Tôn.
Khi còn sống tại Long tộc, cậu đã nghe các trưởng lão nói tu vi Tiên Tôn càng cao thì độ khó lên cấp càng lớn, muốn từ hậu kỳ tiến lên đỉnh Tiên Tôn khó hơn từ trung kỳ lên hậu kỳ Tiên Tôn đến mấy lần. Các trưởng lão Long tộc đều cho rằng Ngao Dạ dùng Huyền Thiên linh quả lúc đó cực kỳ không thích hợp, nếu đợi đến hậu kỳ Tiên Tôn mới dùng thì đã có thể tiến thẳng lên đỉnh Tiên Tôn.
Có điều với tình hình lúc đó, Ngao Dạ không thể lựa chọn thời điểm thích hợp dùng linh quả.
Vương thành tộc Bất tử là nơi kỳ diệu như vậy sao? Chưa được bao lâu mà Thiếu Bạch đã sắp tiến giai đỉnh Tiên Tôn?
Diệp Đình Vân nghĩ kỹ lại thấy thông suốt, dù sao đây cũng là địa bàn của tộc Bất tử, trước khi bọn họ diệt vong, có khả năng rất cao đã lưu lại cơ duyên cho đồng tộc.
Nhiều năm trôi qua, điều kiện tu luyện ở Tiên giới đã kém hơn trước rất nhiều, vào thời tộc Bất tử cường thịnh, tiến giai Tiên Hoàng tựa hồ không khó khăn như bây giờ.
Một luồng nguyên khí khổng lồ thình lình bộc phát, sương mù đen bao phủ vương thành loãng hơn rất nhiều, lúc này Giang Thiếu Bạch bước ra khỏi màn sương đen.
Ngao Dạ ôm bình rượu, nhíu mày nhìn người đang bước ra khỏi sương mù từ xa.
“A, hắn tiến bộ rất nhanh, quả nhiên là lén ăn một mình!” Y chua lè nói.
Diệp Đình Vân: “…”
Cậu nhìn Giang Thiếu Bạch đang đi đến gần, nhận ra tình trạng của hắn có gì đó không ổn.
Nguyên lực trong người hắn rất đậm đặc, khiến trông hắn như bị sưng vù. Diệp Đình Vân nghĩ nguyên khí trong người hắn đã đủ để lên đỉnh Tiên Tôn, hiện tại nguyên khí tích tụ chưa bị luyện hóa, thế nên tu vi của hắn chưa lên đỉnh Tiên Tôn.
Diệp Đình Vân chạy lên phía trước, nắm lấy tay Giang Thiếu Bạch truyền mộc khí cho hắn. Giang Thiếu Bạch cảm giác cơ thể hiện giờ như cái lò lửa, thình lình một luồng khí mát lạnh truyền vào người, hắn nhận ra khí tức quen thuộc, lúc này mới nhắm mắt lại, yên tâm ngất đi.
Lạc Kỳ thấy tình trạng của em trai như vậy, trong lòng lập tức căng thẳng.
Ngao Dạ duỗi đầu nhìn thoáng qua: “Hắn ngủ rồi hả?”
Anh trừng mắt lườm y, Ngao Dạ vô tội nói: “Nguyên khí trong người hắn rất đậm đặc, thần hồn thì có hơi hỗn loạn.”
“Sao lại biến thành thế này?” Anh bất an nói. Nghe nói ai đi vào vương thành tộc Bất tử đều phát điên, chẳng lẽ…
Diệp Đình Vân lên tiếng: “Đại ca yên tâm, đây không phải lần đầu Thiếu Bạch bị như vậy.” Chắc hẳn hắn hấp thu tử khí quá nhiều, phải tiếp nhận nhiều cảm xúc tiêu cực, chỉ cần từ từ hòa hoãn là sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Cậu thầm lắc đầu, tử khí ở đây tích tụ nhiều năm không ai hấp thu, thứ này cũng không chạy đi, hắn căn bản không cần nóng vội như vậy.
Ngao Dạ ngờ vực hỏi: “Hắn tìm được rượu ủ lâu năm của tộc Bất tử, một mình uống say rồi mới về hả?”
Diệp Đình Vân: “…”
Lạc Kỳ bất đắc dĩ trừng Ngao Dạ, tức giận nói: “Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn rảnh rỗi nói đùa.”
Ngao Dạ hơi ấm ức nhìn anh, y chỉ suy đoán thôi mà, Lạc Kỳ cứ hung dữ với y.
“Được rồi, ta không nói bậy nữa, cho dù tộc Bất tử để lại rượu đi nữa thì nhiều năm trôi qua, e rằng rượu đã bị biến chất.”
Lạc Kỳ: “…”
“Cửu hoàng tử có bị đau đầu không, hay là đi nghỉ ngơi đi.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
Ngao Dạ nhìn Lạc Kỳ và Diệp Đình Vân, ánh mắt hai người đều tập trung vào Giang Thiếu Bạch, y không khỏi thất vọng: “Được rồi, ta đi nghỉ ngơi. Nếu hắn nổi điên thì nhớ gọi ta đó.”
Diệp Đình Vân: “…”
Lạc Kỳ nhìn theo bóng lưng Ngao Dạ, trong lòng hơi bất đắc dĩ.
“Tính tình cửu hoàng tử là vậy, đại ca đừng giận hắn.”
Anh khẽ gật đầu: “Ta hiểu.”
Đã nhiều năm trôi qua, tính cách Ngao Dạ vẫn còn hơi giống con nít, có điều đây không phải là chuyện gì xấu.
“Thiếu Bạch thế nào rồi?”
“Đại ca yên tâm, thần hồn Thiếu Bạch hơi hỗn loạn nhưng đang dần ổn định, không có việc gì đâu. Chờ Thiếu Bạch tỉnh lại, thực lực sẽ tăng vọt.”
“Vậy thì tốt.”
Giang Thiếu Bạch hôn mê mấy ngày, cuối cùng hắn tỉnh lại.
“Ngươi tỉnh rồi?” Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi.
Hắn khẽ gật đầu.
Giang Thiếu Bạch nghiêng đầu, lập tức trông thấy gương mặt của Ngao Dạ, y đang mở to cặp mắt màu vàng kim hào hứng nhìn hắn.
Ngao Dạ ấm ức nói: “Cuối cùng ngươi tỉnh rồi. Ngươi bất tỉnh, đại ca ngươi lại tức giận với ta.” Rõ ràng Giang Thiếu Bạch hôn mê bất tỉnh không liên quan gì đến y, vậy mà Lạc Kỳ lại nổi nóng với y, thật sự không hiểu nổi.
Giang Thiếu Bạch: “…”
“Ngươi hôn mê mấy ngày rồi. Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Đình Vân ân cần hỏi han.
Trong lúc Giang Thiếu Bạch hôn mê bất tỉnh, Diệp Đình Vân luôn ở bên cạnh hắn. Suốt mấy ngày qua, tinh thần lực của hắn không ổn định, thỉnh thoảng sẽ bạo động, cũng may mỗi lần như vậy đều nhanh chóng khôi phục.
Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Không có gì, chẳng qua ta mơ một giấc mộng rất dài.”
Trong mộng, hắn thấy được cảnh tượng hiển hách của tộc Bất tử năm xưa. Năm đó tộc Bất tử có rất đông cao thủ, uy chấn Tiên giới, sau đó trong tộc xuất hiện một lời đồn, rằng muốn tiến giai Tiên Đế thì phải thôn phệ đồng tộc. Lúc mới bắt đầu, không ai tin lời đồn này.
Thế nhưng luôn có một vài người tin, bắt đầu bí mật đồ sát đồng tộc, dùng tinh huyết và tử khí của đồng tộc để tu luyện, quả nhiên hiệu quả không tồi.
Vì tiến thêm một bước, một vị Tiên Hoàng tộc Bất tử thậm chí tắm máu toàn bộ tông môn, một vị trưởng lão gia tộc có thể một lưới hốt hết toàn bộ người trong tộc…
Huynh đệ bất hoà, phụ tử tương tàn, liên tục không dứt… Phản bội, đồ sát xảy ra khắp nơi trong tộc Bất tử, cả chủng tộc vô cùng hỗn loạn.
Tiếp theo trong giấc mơ, Giang Thiếu Bạch chứng kiến các cảnh đâm chém nhau. Ngay từ đầu, các đại nhân vật khống chế tình hình nát bét, nhưng sau đó vài vị Tiên Hoàng muốn tiến giai, cuối cùng chính họ bị cuốn vào, căn bản không khống chế được nữa.
Dốc toàn lực cả chủng tộc chỉ bồi dưỡng được một vị Tiên Đế, vì thế các vị Tiên Hoàng cường giả trở thành đối thủ cạnh tranh của nhau, ngươi không chết chính là ta vong.
Cuộc biến động quá mức đẫm máu, Giang Thiếu Bạch chỉ là người đứng xem tất cả sự việc mà mấy lần suýt bị tâm cảnh bất ổn, tẩu hỏa nhập ma.
Cuộc nội chiến kéo dài ngàn năm, tộc Bất tử hỗn loạn không còn gì, các đại chủng tộc nhân cơ hội tấn công.
Thật ra có một vị tu sĩ đỉnh Tiên Hoàng của tộc Bất tử tìm được cơ hội tiến giai Tiên Đế trong cuộc hỗn chiến. Nếu người này tiến giai thành công thì việc giải quyết các tộc xâm lấn dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng cuối cùng, vị tiền bối Tiên Hoàng tử vong dưới lôi kiếp. Trước khi qua đời, ông cảm thấy tựa hồ có thứ gì đó cản trở ông tiến giai Tiên Đế, có thể chính là Thiên Đạo.
Giang Thiếu Bạch tiếp thu được rất nhiều tin tức phức tạp, trước khi vị tiền bối tử vong dường như đã suy nghĩ thông suốt, trong tộc xuất hiện lời đồn kia chính là do Thiên Đạo.
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, nếu hắn sống vào thời đó, không biết hắn sẽ lựa chọn thế nào, xét tình hình phát triển khi đó, có lẽ hắn chỉ đành thuận theo nước chảy bèo trôi.
Ngao Dạ lên tiếng hỏi: “Ngươi mơ thấy gì? Mơ lâu vậy không tỉnh, mộng xuân? Không nỡ tỉnh hả?”
Giang Thiếu Bạch nhìn Ngao Dạ đang đầy phấn khởi bên cạnh, thầm nghĩ trong đầu tên cà chớn này toàn là mấy thứ đen tối, đã vậy còn cho rằng hắn cũng giống y.
Giang Thiếu Bạch lườm Ngao Dạ: “Ngươi nghĩ bậy bạ gì vậy?”
Y nhún vai: “Ta chỉ đoán đại thôi, vậy ngươi mơ thấy cái gì?”
Hắn không giấu giếm, thẳng thắn kể lại giấc mơ của hắn.
Lạc Kỳ cau mày nói: “Theo lời đệ thì năm xưa tộc Bất tử nội chiến rất kịch liệt.”
“Đúng vậy.” Hắn gật đầu đáp.
Ngao Dạ nói tiếp: “Tu sĩ tộc Bất tử đúng là cực kỳ ngu xuẩn. Đấu đá nội bộ cho cố vô, kết quả để người ngoài được lợi.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Hắn luôn cho rằng Long tộc có thiên phú cao nhưng lại không được thông minh cho lắm, bây giờ Ngao Dạ chê tộc Bất tử ngu xuẩn khiến tâm trạng hắn hơi vi diệu.
Lạc Kỳ nhìn Ngao Dạ nói: “Không phải Thiếu Bạch đã nói là do Thiên Đạo sao? Có lẽ tu sĩ tộc Bất tử bị Thiên Đạo làm ảnh hưởng thần trí.”
Giang Thiếu Bạch nghe vậy sửng sốt, đại ca nói đúng, khả năng này rất cao. Nội loạn trong tộc Bất tử như có một bàn tay vô hình nào đó chủ đạo sau lưng.
Ngao Dạ nói tiếp: “Thiên Đạo ấy à? Mấy chục vạn năm nay, những người đạt đến đỉnh Tiên Hoàng muốn tiến giai Tiên Đế đều không có kết quả tốt, mọi người cho rằng tiến giai Tiên Đế không dễ, nếu là do Thiên Đạo cản trở thì khỏi nghĩ đến việc lên Tiên Đế đi.”
Lạc Kỳ nhìn em trai hỏi: “Đệ mơ thấy những chuyện đó là sự thật sao?”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu đáp: “Đệ không biết.” Chỉ là một giấc mộng mà thôi, nhưng có lẽ đó là sự thật.
Lạc Kỳ lắc lắc đầu, nếu là giả thì tốt, còn nếu là thật, Thiên Đạo ở sau màn tạo ra một trận gió tanh mưa máu, chủng tộc từng tung hoành Tiên giới cứ vậy tan thành mây khói, thật là đáng sợ.
Nếu là vậy thì Thiên Đạo không khỏi quá vô tình, nhưng có lẽ bản tính của Thiên Đạo chính là vô tình.
Ngao Dạ lên tiếng: “Là thật hay giả đều tốt thôi, với tình hình hiện giờ tại Tiên giới, tiến giai Tiên Hoàng đã rất khó khăn rồi, khỏi cần nhắc đến tiến giai Tiên Đế.”
Lạc Kỳ khẽ gật đầu: “Nói cũng đúng.”
Các trưởng lão có thực lực mạnh nhất tộc Bất tử cũng chỉ có tu vi hậu kỳ Tiên Hoàng, hiện tại nhắc đến cảnh giới Tiên Đế xa vời vợi kia thực tế có phần nhàm chán.
“Kỳ thật có thể trở thành tu sĩ Tiên Hoàng đã không tệ rồi.” Lạc Kỳ nói tiếp, có câu “biết thỏa mãn sẽ luôn vui sướng” mà.
Giang Thiếu Bạch nhìn anh trai, thầm nghĩ tính cách này của anh không tồi, nói vậy cũng không sai.
Hết chương