Edit: OnlyU
Trong tửu lâu.
Ngao Dạ thưởng thức món ngon vật lạ, tâm trạng rất tốt nói: “Thức ăn ở tinh vực cấp sáu linh khí không cao nhưng mùi vị rất khá.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Cửu hoàng tử thích thì ăn nhiều một chút.”
“Ừm.” Đã mấy năm rồi y không được ăn uống thỏa thuê, phải ăn một bữa linh đình mới được.
Mọi người đang ăn thì một nữ tu lảo đảo xông vào, các tu sĩ trong tửu lâu nhìn thấy cô ta xông tới mà giật nảy mình.
“Này, cô nương, không thể tự tiện xông vào đây!”
Cô gái sốt ruột nói: “Ta có việc gấp!”
Thấy các hộ vệ trong tửu lâu đang định đuổi cô ra, dưới tình thế cấp bách, cô gái hô lớn: “Giang tiền bối, Diệp tiền bối, cứu mạng! Công tử nhà ta bị kẹt trong hiểm cảnh, xin tiền bối ra tay cứu giúp!”
Mấy hộ vệ thấy thế hoảng hồn, vội lên tiếng: “Thật có lỗi, quấy rầy các vị tiền bối.”
Từ khi tin tức về nhóm Giang Thiếu Bạch truyền ra, không ít người muốn lôi kéo làm quen, có điều tất cả đều bị từ chối. Dần dà, cư dân tinh vực cấp sáu đều biết bọn họ không dễ tiếp xúc, nhiều người muốn tạo mối quan hệ đành thối lui.
Diệp Đình Vân phất tay với tiểu nhị: “Không sao, ta biết người này.”
Tiểu nhị nghe mà hết hồn, y vốn nghĩ đối phương là bà điên nào xông tới, không ngờ lại là người quen của Diệp Đình Vân.
Nữ tu nghe cậu nói thế thở phào một hơi.
“Cô là Dung Liên, thị nữ của Mục Đông đúng không?”
Cô gái nghe thế kích động nói: “Vâng, đúng vậy, Diệp tiền bối còn nhớ rõ vãn bối sao?”
Diệp Đình Vân cười cười: “Lần này ta tới vốn muốn thăm công tử nhà ngươi, nhưng nghe nói hắn đã rời khỏi Đan Đỉnh Các, mất tích lâu nay.”
Cô gái liên tục gật đầu: “Sau khi lão chủ nhân qua đời, công tử không ở lại Đan Đỉnh Các nữa… Diệp tiền bối, công tử bị kẹt trong một di tích, nếu cứ kéo dài như vậy chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Diệp Đình Vân trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Cô biết là di tích nào không? Sao cô biết Mục Đông đang trong khốn cảnh, còn xác định hắn còn sống?”
Nữ tu lấy lại bình tĩnh, từ từ giải thích: “Công tử có để lại bùa bảo mệnh cho ta, lá bùa cùng hơi thở với công tử, nếu công tử chết thì lá bùa sẽ mất hiệu lực. Lá bùa bảo mệnh vẫn còn hữu hiệu, chẳng qua ánh sáng yếu ớt, chắn chắn công tử đang gặp nguy hiểm.”
“Bùa bảo mệnh đâu, đưa ta xem.”
Nữ tu nghe vậy vội vàng lấy bùa bảo mệnh đưa cho Diệp Đình Vân. Cậu kiểm tra lá bùa, đúng là trên lá bùa có khí tức của Mục Đông.
“Đã vậy cô dẫn đường, ta đi với cô.” Diệp Đình Vân đứng lên nói.
Ngao Dạ buồn bực lên tiếng: “Lại đi cứu người à?”
“Cửu hoàng tử cứ ở lại dùng bữa, không phải đại sự, mình ta đi là được rồi.” Cậu nói với Ngao Dạ.
Y quay qua nữ tu, tò mò hỏi: “Công tử nhà ngươi tu vi gì?”
Dung Liên khẩn trương đáp: “Công tử nhà ta là Tiên Vương.”
Ngao Dạ: “Tiên Vương à, yếu như vậy, thảo nào gặp nguy hiểm.” Bốn người họ là Tiên Hoàng lại hợp lực cứu một Tiên Tôn trong bí cảnh đã là dùng dao mổ trâu đi giết gà rồi, nếu bây giờ tất cả lại đi cứu một Tiên Vương, truyền đến tinh vực cấp tám sẽ bị mọi người cười chết.
Nữ tu thở dài trong lòng, tu vi Tiên Vương không quá tệ nhưng so với Tiên Hoàng thì đúng là không đáng để chú ý.
Lạc Kỳ đứng lên nói: “Đình Vân, ta đi với đệ.”
Cậu gật đầu: “Cũng được, Thiếu Bạch, ngươi ở lại dùng cơm với cửu hoàng tử đi.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Không đợi hắn đáp lời, Lạc Kỳ đã lôi kéo người đi, để lại Giang Thiếu Bạch và Ngao Dạ hai mặt nhìn nhau.
Ngao Dạ nhìn cậu em vợ, ngập ngừng nói: “Chúng ta… ăn tiếp?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.” Nơi này là tinh vực cấp sáu, đại ca và Đình Vân đều là Tiên Hoàng, sẽ không gặp chuyện gì đâu.
Ngao Dạ lên tiếng hỏi: “Có rượu không?”
“Rượu của ngươi đâu?”
Y khó chịu nói: “Đại ca ngươi giữ hết rồi?”
“Tại sao?”
Y nhún vai: “Ai mà biết, đại ca ngươi rất hay xoi mói nhiều việc, ngươi còn không biết sao?”
Ngao Dạ còn không biết xấu hổ mà nói, mỗi lần y uống say đều không khống chế được được uy áp trên người, làm nhiều người bị thương, Lạc Kỳ cho rằng y quá lỗ mãng nên tịch thu hết rượu của y.
Việc này không thể trách Ngao Dạ, y rất biết kiềm chế, chẳng qua những người sống ở đây quá yếu, đã yếu thì thôi đi, còn thích đến gần nhìn lén. Nói đi cũng phải nói lại, từ sau khi đám người đó bị thương thì những tên cứ thích bu người ta như ruồi đã ít hẳn đi.
Giang Thiếu Bạch lấy một bình rượu đưa cho Ngao Dạ: “Nè, cho ngươi.”
Ngao Dạ mở nắp ngửi một hơi: “Đây là rượu gì? Giống nước trái cây.”
“Có uống thì ngươi cứ uống đi.”
Ngao Dạ nghĩ kỹ thấy cậu em vợ nói có lý, dù sao có còn hơn không. Y đổi đề tài: “Ông lão Mộc tộc sẽ đi cùng chúng ta à?”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Mộc Nghiệp tôn Đình Vân làm thiếu chủ, đương nhiên đi theo cậu ấy.”
“Tinh vực Viêm Hoàng có di sản Mộc tộc lưu lại cho hậu bối sao, là gì vậy?” Y tò mò hỏi.
Hắn lắc đầu: “Ta cũng không biết.” Nghe nói thứ này là do tu sĩ cao cấp Mộc tộc lưu lại, hẳn là đồ tốt.
“Không ngờ cứu người còn có chuyện tốt như vậy.” Ngao Dạ không nhịn được nói.
“Đúng vậy.”
“Khá bất ngờ Mộc tộc để di sản tại tinh vực Viêm Hoàng, đám đầu gỗ này cũng lanh trí lắm.”
Tinh vực Thiên Yêu mới là địa bàn của Mộc tộc, thế mà bọn họ lại để di sản ở tinh vực Viêm Hoàng. Từ khi Mộc tộc xuống dốc, lãnh địa của bọn họ đã bị lật tung lên nhiều lần, để tài sản bên ngoài ngược lại bảo vệ được chúng.
Diệp Đình Vân và Lạc Kỳ rời đi không lâu đã quay lại.
Đối với tu sĩ tại tinh vực cấp sáu, bí cảnh này nguy cơ tứ phương, nhưng đối với Tiên Hoàng thì nó chỉ như vườn hoa mà thôi.
“Cứu người về rồi à.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.
“Ừ.” Diệp Đình Vân gật đầu.
Nếu là tu sĩ Tiên Vương muốn chạy đến bí cảnh đã giam Mục Đông thì phải mất ít nhất mấy tháng, tuy nhiên hai người là Tiên Hoàng, Lạc Kỳ dùng thuật dịch chuyển không gian, chỉ cần một canh giờ mà thôi.
Giang Thiếu Bạch nhìn Mục Đông đứng cạnh Diệp Đình Vân, nét mặt y hơi tiều tụy. Hắn lên tiếng: “Trông Mục thiếu hốc hác quá, đi đào quặng mỏ sao?”
Mục Đông xấu hổ cười gượng: “Giang tiền bối liệu sự như thần, đúng là đi đào quặng.”
Giang Thiếu Bạch chớp mắt, hắn chỉ thuận miệng nói chơi ai ngờ lại đúng.
Mục Đông và một vài tu sĩ đồng đạo đi vào một bí cảnh, bọn họ phát hiện một mỏ nguyên thạch, kết quả mỏ nguyên thạch bị sụp, mọi người bị kẹt bên trong. Ban đầu họ vốn có thể đào đường ra khỏi quặng mỏ, thình lình một con Thực Kim thú đến, chỉ cần ló mặt ra ngoài là sẽ đụng độ nó.
Bọn họ không muốn đối đầu với Thực Kim thú đành ở lại chờ thời cơ, kết quả bọn họ cứ chờ chờ chờ, thực lực yêu thú bên ngoài càng lúc càng mạnh.
Nhóm Mục Đông cứ vậy bị kẹt trong quặng mỏ cả trăm năm.
Hoàn cảnh trong mỏ rất ngặt nghèo, mấy năm qua Mục Đông bị giày vò muốn chết. Y vốn cho rằng bản thân sẽ chết trong mỏ quặng, không ngờ lại được Diệp Đình Vân đến cứu.
Mục Đông nhìn Giang Thiếu Bạch, thắc mắc hỏi: “Không phải hai người đến tinh vực cấp bảy sao?”
Giang Thiếu Bạch đáp: “Đúng vậy, lần này vừa khéo quay lại thăm nơi này. Ngươi rời khỏi Đan Đỉnh Các rồi sao?”
Mục Đông không đáp mà hỏi ngược lại: “Giang tiền bối đến Đan Đỉnh Các?”
“Không có, ta vốn định đi nhưng nghe nói ngươi đã rời khỏi đó rồi nên không đến nữa.”
Mục Đông tiếc nuối nói: “Đúng là ta đã rời khỏi Đan Đỉnh Các, từ rất lâu rồi.” Nhắc đến Đan Đỉnh Các, nét mặt y không tốt lắm.
Giang Thiếu Bạch cười nói: “Với tư chất của ngươi, ở lại Đan Đỉnh Các giống như nhân tài không được trọng dụng, không bằng cùng ta đến tinh vực cấp tám.”
Mục Đông ngờ vực hỏi: “Tinh vực cấp tám? Không phải tinh vực cấp bảy sao?”
“Điều kiện tu luyện ở tinh vực cấp bảy vẫn hơi kém một chút, cấp tám tốt hơn.”
Mục Đông: “…” Đương nhiên y biết điều kiện tu luyện tinh vực cấp tám tốt hơn cấp bảy rồi, có điều không dễ đến tinh vực cấp tám đâu.
Mục Đông không ngốc, biết cơ hội đến trước mắt bèn chắp tay nói: “Vậy đa tạ.”
“Đừng khách sáo.”
Tu sĩ muốn đi vào tinh vực cấp tám vốn phải nghiệm chứng thân phận nhiều lần, có điều hắn là luyện đan sư cấp tám, muốn dẫn người đến tinh vực cấp tám không phải là đại sự gì to tát.
Mấy trăm năm trước Mục Đông từng muốn đi đến tinh vực cấp bảy, tuy nhiên sau khi rời khỏi Đan Đỉnh Các, y làm gì cũng khó khăn, không ngờ hiện tại có cơ hội đi đến tinh vực cấp tám.
“Mục thiếu còn muốn về Đan Đỉnh Các không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Mục Đông lắc đầu: “Không.”
Thắng làm vua thua làm giặc, năm xưa y bị ép phải rời khỏi Đan Đỉnh Các, trong lòng rất không cam tâm, có điều nhiều năm trôi qua, Mục Đông dần dần bình tĩnh lại, vả lại ân oán với Đan Đỉnh Các phải tự mình giải quyết, y không muốn mượn tay người khác.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vậy được rồi.”
Các tu sĩ Đan Đỉnh Các đang bàn tán xôn xao.
“Tiểu trưởng lão xuất hiện rồi.”
“Tiểu trưởng lão bị kẹt trong bí cảnh, là Diệp Đình Vân đi cứu.”
“Đúng là Tiên Hoàng, cứu người dễ như lấy đồ trong túi.”
“Xem ra đây là cơ duyên của tiểu trưởng lão, làm thế nào cũng không tránh được.”
Năm xưa Thảo Đan Môn từng phái người tới đón Mục Đông, có điều lúc đó y đã mất tích, coi như bỏ lỡ cơ duyên, nhiều tu sĩ Đan Đỉnh Các tiếc thay cho Mục Đông.
“Nghe đồn Giang Thiếu Bạch muốn dẫn tiểu trưởng lão đến tinh vực cấp tám, phải biết không dễ đến được tinh vực cấp tám đâu.”
“Với thiên phú của tiểu trưởng lão, đến tinh vực cấp tám tu vi sẽ lên như diều gặp gió.”
Cái tu sĩ hăng say thảo luận, giọng nói đầy vẻ ước ao.
Còn bên trong, các trưởng lão đang tập trung nghị sự, bọn họ chia làm hai phái, một phái cho rằng cơ hội rất lớn, nên tìm Mục Đông hòa hoãn quan hệ, dù sao hai người kia chính là Tiên Hoàng, không nên bỏ lỡ. Phái khác lại cho rằng năm xưa làm ầm ĩ quá khó xem, bây giờ đi tìm Mục Đông nếu lỡ khiến đối phương nổi giận thì chẳng những không thu được lợi ích mà còn rước họa vào thân.
Không đợi trưởng lão hai phái Đan Đỉnh Các thương lượng tìm ra đối sách, Giang Thiếu Bạch đã dẫn lão thụ yêu và Mục Đông đến Long tộc.
Ngao Dạ quay lại Long tộc khiến mọi người xôn xao không thôi. Y vừa về đến lập tức bị các trưởng lão kéo đi hỏi chuyện.
“Ngao Dạ, ngươi vừa mới đi đâu đó?”
“Đến tinh vực cấp sáu.”
Ngao Hùng khó hiểu: “Tinh vực cấp sáu? Đến đó làm quái gì?”
“Làm người tốt việc tốt.” Ngao Dạ đáp.
“Người tốt việc tốt, Long tộc chúng ta không làm người tốt việc tốt, đám người Thích tộc mua danh chuộc tiếng mới thích làm việc tốt.”
Ngao Dạ nghĩ bụng y có muốn làm đâu, bị ép đó chứ.
Ngao Hùng nhìn y nói: “Lần này ngươi về còn dẫn theo một tu sĩ tộc cây Thiên Nguyên Đạo, tính để dành ăn hả?”
Ngao Dạ trợn mắt: “Không được ăn!”
Giang Thiếu Bạch ngàn dặm xa xôi đến tinh vực cấp sáu chính là vì lão già Mộc tộc này, nếu ăn ông ta sẽ lớn chuyện. Còn về Mục Đông thì chỉ là tiện tay cứu thôi.
“Không ăn thì thôi, ông lão Mộc tộc chỉ là Tiên Tôn, nếu là Tiên Hoàng mới bổ.” Ngao Hùng cảm thán nói.
Ngao Dạ thầm nghĩ dù có bổ hơn nữa cũng không thể ăn được, y bèn nói: “Có lẽ tộc cây Thiên Nguyên Đạo chỉ còn một mình ổng, nên để ổng sống đi.”
“Nói có lý, vậy còn người kia, hình như là Nhân tộc.”
Ngao Dạ hơi phát cáu: “Người đó cũng không được ăn.”
Ngao Hùng thản nhiên nói: “Không ăn thì không ăn. Mà sao lại mang Tiên Vương về, tu vi yếu như gà.”
Ngao Dạ nhún vai nói: “Hắn là người quen cũ của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.”
Năm xưa hai người còn là thuộc hạ của Mục Đông, đúng là quá cùi bắp, không ngờ lại đi làm thuộc hạ cho Tiên Vương. Nghe nói Mục Đông chỉ vừa tiến giai Tiên Vương mấy trăm năm trước thôi, tính ra năm xưa còn không phải là Tiên Vương.
“Lần này ngươi về ở lại bao lâu?” Ngao Hùng nói.
“Không lâu đâu, định đi liền đây.” Vì tu vi Mục Đông quá thấp, không tiện dẫn theo đến tinh vực Viêm Hoàng nên Giang Thiếu Bạch mới tạt qua đây.
Ngao Hùng cười cười, cuối cùng quay về chính sự: “Ngao Dạ, Giang đan sư còn Bách Mạch Huyết Đan không?”
Y lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Ông nhíu mày: “Không biết? Sao ngươi lại không biết?”
Ngao Dạ lười biếng nói: “Ta không thể nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch từng khắc, đương nhiên không biết được.”
Hết chương