Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

chương 492: lại về long tộc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: OnlyU

Bách Mạch Huyết Đan gây tiếng vang rất lớn, đương nhiên Long tộc ở Long Vực có nghe nói đến.

Long tộc lợi dụng quan hệ của Ngao Dạ mua được mấy viên Bách Mạch Huyết Đan từ Giang Thiếu Bạch với giá thấp, kết quả chọc phải tổ ong vò vẽ, các trưởng lão tranh giành đan dược mà suýt đánh nhau.

Ngao Hùng khá thân với Ngao Dạ nên may mắn lấy được một viên, dược lực của Bách Mạch Huyết Đan khiến ông kinh ngạc cảm thán không thôi.

Các Tiên Hoàng Long tộc lấy được Bách Mạch Huyết Đan, nhờ đó huyết mạch dồi dào hơn, những người không giành được đan dược tức đến giơ chân. Hiếm hoi lắm Giang Thiếu Bạch mới đến Long tộc, bọn họ không thể bỏ qua cơ hội này được.

Ngao Hùng hâm mộ nhìn Ngao Dạ nói: “Huyết mạch của ngươi lại tăng lên.”

“Bách Mạch Huyết Đan có hiệu quả khá tốt nhưng dùng nhiều vẫn có kháng tính, hiện giờ đan dược này đã không còn hiệu quả cao đối với ta.”

“Ngươi dùng mấy viên rồi?”

“Năm viên.”

Ngao Hùng chua lè nói: “Ra vậy.”

Ông lắc lắc đầu, Giang Thiếu Bạch rất coi trọng Bách Mạch Huyết Đan, chia sẻ ra ngoài rất ít, kết quả một mình Ngao Dạ dùng đến năm viên.

“Ngoại trừ Lạc Kỳ, Giang Thiếu Bạch còn huynh đệ nào khác không?” Phải biết làm anh em cột chèo với Giang Thiếu Bạch được lợi rất lớn.

Ngao Dạ nhìn chằm chằm ông một hồi rồi mới phun ra hai chữ: “Không có.”

“Tiếc quá nhỉ.”

Y ghét bỏ nói: “Ngao Hùng trưởng lão đang có ý đồ xấu gì vậy? Dù Lạc Kỳ có huynh đệ, ngài cũng không theo đuổi được đâu.”

Ngao Hùng: “…” Tại sao ông lại không theo đuổi được, phải biết ông là một con rồng cực kỳ quyến rũ đó.

Ông đổi đề tài: “Huyết mạch Lạc Kỳ cũng tăng lên không ít nhỉ.”

Ngao Dạ gật đầu: “Vâng.”

Y cảm thấy huyết mạch Lạc Kỳ càng lúc càng tương tự Giang Thiếu Bạch, y dùng năm viên Bách Mạch Huyết Đan đã bị kháng tính, vậy mà Lạc Kỳ dùng đến tám viên.

“Hắn cũng đã dùng không ít Bách Mạch Huyết Đan phải không?” Ngao Hùng hỏi.

“Đúng vậy.” Từ trước đến giờ Giang Thiếu Bạch luôn rất hào phóng với anh trai, có thứ gì tốt đều chia cho A Kỳ một phần.

Ngao Hùng cảm thán nói: “Hiệu quả của đan dược đúng là rất thần kỳ.”

“Chính nhờ Bách Mạch Huyết Đan xuất hiện, đan sư bị người ta coi là khùng điên trước kia mới bắt đầu được các đan sư chú ý, bọn họ lật lại các ý tưởng mà họ từng khịt mũi coi thường, bây giờ lại xem như bảo vật. Có điều ý tưởng của đan sư điên kia quá xa vời, bọn họ không nghiên cứu ra được điều gì hữu ích.”

“Vậy sao?” Ngao Dạ thầm nghĩ quả nhiên ý tưởng của người điên thì chỉ có người điên mới hiểu được mà thôi, người ngoài chẳng thể nào hiểu nổi.

“Muốn luyện chế Bách Mạch Huyết Đan phải có bí quyết riêng đúng không? Ta nghe nói có người thử luyện chế nhưng chỉ ra đan dược tầm xàm bá láp, có người luyện ra được nhưng dùng vào lập tức bị tẩu hỏa nhập ma.” Ngao Hùng nói tiếp.

Ngao Dạ cảm thấy kỳ lạ: “Có đan sư khác luyện ra được sao?”

“Ừ, có điều đan dược đó chẳng những vô dụng mà còn có độc.”

Ngao Dạ nhớ lại, lúc Giang Thiếu Bạch luyện đan đã áp dụng thành quả nghiên cứu của tộc Thiên Cơ, tuy nhiên y nghĩ không nên nói chuyện này ra, dù sao năm xưa tộc Thiên Cơ tiến hành nghiên cứu đã đắc tội rất nhiều chủng tộc khác.

“Muốn luyện chế Bách Mạch Huyết Đan rất phiền phức, Giang Thiếu Bạch từng dạy Diệp Đình Vân nhưng chính cậu ta cũng không làm được.” Ngao Dạ đáp bừa.

Ngao Hùng gật gù: “Vậy à.”

Giang Thiếu Bạch nhận được tinh huyết mà Long tộc đã thu thập, tâm trạng hắn rất tốt.

Số tinh huyết này không đa dạng chủng loại so với lần hắn thu thập tại tộc Thiên Cơ nhưng thắng ở số lượng, xét phương diện nào đó đã giải quyết được tình trạng thiếu tinh huyết. Hiện tại Giang Thiếu Bạch đang phân loại các loại tinh huyết.

Diệp Đình Vân đẩy cửa đi vào phòng, nhìn hắn hỏi: “Ngươi còn bao nhiêu viên Bách Mạch Huyết Đan?”

“Còn ba mươi viên.”

Cậu thở dài: “Không còn nhiều.”

“Ừ.”

Ba mươi viên đan dược cuối cùng là hắn dùng hết tinh huyết thu được tại tộc Thiên Cơ, cũng may Long tộc đưa cho hắn không ít, hắn chi thêm tiền thu thập vài loại tinh huyết còn thiếu, có lẽ sẽ luyện thêm được mấy lô đan dược.

Diệp Đình Vân thở dài: “Ba mươi viên này bán một nửa đi.”

“Được thôi, Long tộc tới tìm ngươi hả?” Giang Thiếu Bạch cười hỏi.

“Ừm.” Cậu khẽ gật đầu.

Cả đám tu sĩ Long tộc vây quanh cậu nhỏ nhẹ nhờ vả, đúng là khiến người ta không từ chối được. Ban đầu Ngao Dạ rất thích Bách Mạch Huyết Đan, các trưởng lão Long tộc cũng không truy hỏi nguồn gốc đan dược.

Giang Thiếu Bạch chống cằm, suy tư chốc lát rồi nói: “Hay là cứ luyện thêm mấy lô đan dược ngay tại Long tộc.”

Diệp Đình Vân bất đắc dĩ: “Ngươi không sợ gây động tĩnh lớn sao?”

“Thì chúng ta lập thêm mấy trận pháp ngăn cách là được.”

Cậu ngẫm nghĩ rồi đồng ý: “Được thôi.”

Lạc Kỳ đang ở trong phòng kiểm kê đồ đạc trong nhẫn không gian, Ngao Dạ bỗng hối hả đi vào phòng.

Anh nhìn lên hỏi: “Ngươi sao vậy? Sắc mặt xấu quá vậy?”

Y bực dọc nói: “Còn không phải tại mấy lão già kia.”

Giang Thiếu Bạch thả tiếng gió nói sẽ bán một số Bách Mạch Huyết Đan, kết quả mấy Tiên Hoàng trong tộc quấn lấy Ngao Dạ, bày tỏ bọn họ tuyệt đối không thể mất phần. Mà người bán đan dược có phải là y đâu, nói với y thì làm được gì chứ. Mấy trưởng lão vừa đấm vừa xoa, Ngao Dạ không chịu nổi.

Lạc Kỳ chống cằm nói: “Chẳng phải ngươi rất thích qua lại với các trưởng lão trong tộc sao?”

Ngao Dạ nghĩ bụng y chỉ thích moi tiền từ các trưởng lão chứ không thích bị người ta moi lại.

Hai người trò chuyện một lúc, anh bỗng nhìn ra cửa nói: “Hình như Giang Thiếu Bạch đang tại luyện chế Bách Mạch Huyết Đan.”

“Chả biết đệ đệ ngươi nghĩ gì nữa, chê Long tộc chưa đủ loạn sao?”

Lạc Kỳ cười cười: “Chẳng phải do không đủ đan dược sao? Luyện chế thêm vài lô đan dược càng dễ chia cho mọi người.”

Ngao Dạ gật gù: “Nói cũng đúng.” Có điều Bách Mạch Huyết Đan cực kỳ quý hiếm, dù số lượng có nhiều thế nào đi nữa vẫn không đủ chia.

Mộc Nghiệp và Mục Đông đang đứng trên một đỉnh núi tại Long tộc, nhìn về hướng Giang Thiếu Bạch luyện đan ở xa.

Mục Đông vô cùng khâm phục nói: “Thuật luyện đan của Giang đan sư thần kỳ như thần.”

Trên đường đến Long tộc, Diệp Đình Vân đã đưa cho Mục Đông vài ngọc giản đan thuật, y như nhặt được chí bảo. Các ngọc giản này ghi lại phương pháp bào chế đan dược cao cấp, y chỉ lĩnh ngộ sơ sơ, bây giờ nhìn thấy Giang Thiếu Bạch luyện đan, Mục Đông chợt có cảm giác xúc động.

Y hít sâu một hơi, trong lòng cảm thán, năm xưa y đã nhận ra Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không phải vật trong ao, nhưng y tuyệt đối không ngờ được khi gặp lại nhau lần nữa, khoảng cách giữa bọn họ đã như trời và đất.

“Hai người kia do Ngao Dạ trưởng lão đưa về đó hả?”

“Ông lão kia thơm ghê, người bên cạnh thì kém một chút.”

Tu sĩ vừa nói xong lập tức bị người bên cạnh cốc đầu một cái.

“Đừng nói hươu nói vượn, Ngao Hùng trưởng lão đã cảnh cáo mấy lần rồi đó, không được ăn, lỡ ăn là phiền phức lắm.”

“Hình như Nhân tộc kia là luyện đan sư.”

“Là luyện đan sư sao? Vậy thì có thể nuôi hắn, các trưởng lão rất ao ước có được một người họ hàng là đan sư như Ngao Dạ trưởng lão. Ta nghe nói gần đây bọn họ có ý cổ vũ tu sĩ trẻ tuổi cưới đạo lữ là luyện đan sư.”

“Người kia tu vi không cao, chắc là thuật luyện đan chẳng có gì đặc biệt.”

“Đúng là tu vi hắn chẳng ra làm sao, nhưng trên này có mấy ai tài ba như Giang đan sư và Diệp đan sư chứ.”

“Nói cũng đúng.”

Mấy tu sĩ Long tộc xì xào thảo luận đều truyền vào tai Mục Đông, là do bọn họ nói quá lớn, hoàn toàn không kiêng kỵ gì.

Mục Đông thở dài trong lòng, một người bình thường như y không thể ở lại Long tộc được.

“Mộc trưởng lão, mấy ngày nữa ngài sẽ đi cùng Giang tiền bối sao?” Mục Đông hỏi.

Mộc Nghiệp gật đầu: “Ừ.”

Mục Đông bất đắc dĩ thở dài, trong lòng hiểu rõ tu vi của mình quá thấp, đi theo chỉ gây cản trở, nhưng mọi người đi rồi, một mình y ở lại Long tộc thì…

Mộc Nghiệp thấy Mục Đông mặt ủ mày chau bèn nói: “Giang Thiếu Bạch định đưa ngươi đến một tông môn đan thuật gần đây.”

Mục Đông nghe thế vui mừng hỏi: “Thật sao?”

“Nếu ngươi muốn ở lại Long tộc cũng được thôi.”

“Ta thấy đến tông môn đan thuật tốt hơn.”

Mục Đông được Giang Thiếu Bạch đưa đến, các trưởng lão Long tộc sẽ không lấy mạng y nhưng không tránh được sẽ bị ngộ thương, lỡ đâu có một con rồng nào đó uống say rống một tiếng là có thể dễ dàng lấy mạng y rồi.

Các tu sĩ Long tộc tựa hồ rất tò mò về Mục Đông, suốt ngày y bị uy áp Long tộc bao quanh. Có nhóm Giang Thiếu Bạch ở đây thì Long tộc còn kiềm chế một chút, đến lúc bọn họ đi rồi, Mục Đông không dám nghĩ nữa.

Giang Thiếu Bạch thương lượng với Mục Đông, cuối cùng an bài y đến một tông môn đan thuật. Sau khi xong xuôi mọi việc, bọn họ lên đường đến tinh vực Viêm Hoàng.

Đây không phải lần đầu tiên bọn họ đi đến tinh vực cấp chín, coi như một lần thì lạ, hai lần thì quen.

Hoàn cảnh ở tinh vực Viêm Hoàng tương tự tinh vực Cổ Yêu mà họ từng đến, có điều náo nhiệt hơn một chút.

Mộc Nghiệp vừa đến tinh vực Viêm Hoàng lập tức lấy một cái la bàn ra, nhắm đến vị trí di tích Mộc tộc để lại.

Ngao Dạ liếc nhìn Mộc Nghiệp rồi giơ cùi chỏ chọt Giang Thiếu Bạch một cái: “Xem ra ổng rất đáng tin.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Đúng là trông có vẻ đáng tin hơn Teddy rất nhiều. Lúc đến địa bàn tộc Bất tử, hỏi cái gì Teddy cũng không biết, còn lão tiền bối Mộc tộc này làm việc rất có trật tự.

Ngao Dạ hiếu kỳ hỏi tiếp: “Con chó của ngươi đâu rồi?”

“Đang nghỉ ngơi rồi.” Trước đó hắn đã tôi luyện thanh trường đao một lần nữa, Teddy bị ảnh hưởng nên hiện tại đang ngủ đông.

Y tiếc nuối nói: “Nghỉ ngơi rồi à?”

Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn đối phương, thắc mắc hỏi: “Sao vậy, ngươi muốn gặp nó hả?”

Ngao Dạ gật đầu: “Ừm.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn cứ tưởng quan hệ giữa Ngao Dạ và Teddy rất xấu, không ngờ lại tốt như vậy.

Lần theo la bàn, mọi người đi vào một khu rừng sâu.

“Chính là nơi này!” Mộc Nghiệp lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch nhìn xung quanh: “Ở đây sao?”

Mộc Nghiệp nhìn hắn, vô cùng đề phòng nói: “Bảo tàng Mộc tộc chúng ta, chỉ có Mộc tộc mới được vào.”

Hắn cười cười: “Vậy à.”

Ngao Dạ phóng linh hồn lực ra xung quanh: “Ta cảm nhận được dao động không gian, chắc hẳn có bí cảnh bí ẩn ở đây, ta có thể thử kéo bí cảnh ra ngoài.”

Mộc Nghiệp kích động nói: “Không có khả năng.”

Ngao Dạ cười cười nói với ông: “Đúng là không có khả năng, ta nói đùa thôi. Bí cảnh này khác với Vạn Phương Cốc, không dễ kéo ra ngoài nhưng có thể dùng pháp tác không gian mở một con đường đi vào.”

Nét mặt Mộc Nghiệp rất khó coi nhìn Ngao Dạ, y đắc ý nhếch môi, còn nở nụ cười tươi rói với ông.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, sau đó quay qua nói với Diệp Đình Vân: “Có lẽ đây là bí cảnh huyết mạch, phải dùng thuật huyết mạch mới mở ra được, ngươi vào trong đi, bọn ta đợi ở ngoài.”

Cậu khẽ gật đầu: “Ừ.”

Diệp Đình Vân rạch lên đầu ngón tay, ép ra vài giọt tinh huyết. Tinh huyết từ đầu ngón tay cậu bay lên không trung. Huyết dịch im hơi lặng tiếng tỏa ra vầng sáng, một cánh cửa màu xanh cổ xưa xuất hiện lơ lửng giữa không trung.

Cánh cửa khiến người ta có cảm giác tang thương, hai bên cửa có vẽ gốc đại thụ che trời. Giang Thiếu Bạch chợt cảm thấy dòng máu trong người sôi trào, dường như đang nhìn thấy tận mắt đại thụ cao vút lên tầng mây che rợp khoảng trời.

Kế đó Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đồng thời bị cuốn vào trong cánh cửa, Mộc Nghiệp trợn mắt hốc mồm chứng kiến một màn này.

Ngao Dạ, Lạc Kỳ và Mộc Nghiệp bị ở lại bên ngoài, y kỳ quái nhìn ông hỏi: “Bí cảnh truyền thừa Mộc tộc, chỉ có Mộc tộc mới vào được sao đúng không?”

Mộc Nghiệp gật đầu: “Đúng.”

“Vậy sao Giang Thiếu Bạch lại vào được?”

Mộc Nghiệp trợn to hai mắt, dáng vẻ như sắp sụp đổ đến nơi. Nhìn dáng vẻ của ông xem ra cũng rất kỳ quái không biết tại sao Giang Thiếu Bạch lại vào được.

“Chỉ có tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ thuần chính nhất mới có thể tiến vào, Giang Thiếu Bạch không vào được mới đúng.”

Ngao Dạ ngẫm nghĩ rồi nói: “Có lẽ vì hai người họ là đạo lữ nên bí cảnh mới hút Giang Thiếu Bạch vào luôn.”

“Không có khả năng!” Mộc Nghiệp kích động nói.

Ừ thì coi như y đoán sai đi, mắc gì ổng kích động dữ vậy, Ngao Dạ thầm nghĩ rồi nói tiếp: “Giang Thiếu Bạch từng nói huyết mạch cả trăm tộc đều khác đường cùng đích, huyết mạch biến đổi đến cực hạn sẽ trở thành cùng một loại huyết mạch.”

Mộc Nghiệp đen mặt, không cần suy nghĩ đã nói: “Hoang đường! Huyết mạch tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ vô cùng cao quý, sao có thể so sánh với huyết mạch khác.”

Ngao Dạ trợn mắt: “Tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ chết gần hết rồi, huyết mạch có cao quý đi nữa thì làm được gì chứ?”

“Ngươi…”

Lạc Kỳ kéo Ngao Dạ qua một bên quát một tiếng: “Ngao Dạ!”

Y ấm ức nghĩ Lạc Kỳ quá bất công, ông lão Mộc tộc này cực chảnh chọe, thế mà không thấy A Kỳ quở trách đối phương, y chỉ ăn ngay nói thật thôi mà.

Lạc Kỳ nắm tay Ngao Dạ, dùng truyền âm an ủi: “Người ta lớn tuổi, phải tôn kính lão nhân.”

Y khẽ gật đầu, đúng là y không nên so đo với một người cứ sống trong quá khứ.

Mộc Nghiệp ngơ ngác nhìn lên bầu trời, nét mặt vừa chờ mong vừa lo lắng.

“Này ông lão, trong bí cảnh có gì vậy, có nhiều nguyên thạch cực phẩm không?”

Lão thụ yêu lắc đầu: “Ta không biết.”

Tộc cây Thiên Nguyên Đạo chỉ phụ trách bảo vệ bí cảnh, còn bên trong có thứ gì thì bọn họ chỉ suy đoán mơ hồ, không biết rõ lắm.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio