Trong chiếc xe quân sự siêu rộng, Tế Tu bị Lý Phá Tinh ôm trọn vào lòng, gần như ngồi trên cánh tay hắn, làm y hơi mất tự nhiên. Làn da con trẻ trắng trẻo mềm mềm vì thẹn thùng mà đỏ bừng.
Tế Tu càng như vậy, Lý Phá Tinh càng muốn trêu y. Hắn ghé vào tai Tế Tu, cười xấu xa: “Tại sao lại nhỏ đi mấy tuổi, bao giờ mới trưởng thành được đây… Em bây giờ…”
Hắn cố ý ngừng lại, giả bộ trầm ngâm, làm người ta có vô số cơ hội suy nghĩ miên man.
“Chậc, anh làm ăn được gì chứ.”
Tế Tu ngơ ngác vài giây mới hiểu được ý hắn, cả khuôn mặt từ cổ tới tai đều đỏ lựng như tôm luộc, đôi mắt đen cũng phủ một tầng hơi nước, nom vừa giận vừa thẹn.
Đúng lúc này, cửa xe mở ra, một nhóm quân nhân nối đuôi nhau chui vào xe, đi đầu là Trịnh Đông Trì.
Trong thời gian này, ông đã thân với Lý Phá Tinh hơn, thấy Tế Tu trong lòng Lý Phá Tinh, ông sửng sốt hỏi: “Lý Phá Tinh, cậu bảo đi đón Tế Tu mà? Ai vậy?”
Đám đàn ông sau lưng cũng chưa từng gặp đứa bé nào xinh xắn như Tế Tu, xôn xao ồn ào tỏ quan tâm:
“Đúng đấy, ai vậy? Sao bé này đẹp thế.”
“Sao tôi thấy giống cháu Lý thượng tá thế nhỉ.”
Lý Phá Tinh cười hì hì nhéo má Tế Tu, mặt không đổi sắc chém gió: “Đây là đứa thứ hai của tôi với anh nhà, sao, xinh không?”
Tế Tu cứng người.
Trong xe đầy ắp lời khen:
“Đứa bé này đẹp quá…”
“Chậc chậc, đúng là có phúc mà.”
“Đứa bé này là con trai thật hả?”
“Xinh như con gái ấy.”
“Chuẩn, nào, để chú xem có chíp chíp không nào.”
Nụ cười Lý Phá Tinh tức thì cứng đờ.
Mắt thấy người kia chuẩn bị thò ma trảo, Lý Phá Tinh ôm chặt Tế Tu, kiên quyết bảo vệ quần của y, vỗ móng heo cái bộp, mắng: “Mịa Vương Chí Nghiệp ông làm gì thế hả, đương nhiên bé con nhà tôi là con trai rồi!”
Một người khác cười hì hì kéo Vương Chí Nghiệp: “Thôi thôi, trẻ con dù hai ba tuổi cũng biết ngại, chưa kể có thể bé sẽ là Omega.”
“Đúng ha đúng ha.”
Lý Phá Tinh thở phào, lại thấy có người nhìn chằm chằm Tế Tu bằng đôi mắt sáng rực: “Tinh Tinh à, con tôi năm nay bốn tuổi, nghịch như quỷ, tôi nghĩ chắc nó sẽ phân hóa thành Alpha, hay là hai chúng ta làm đính ước cho hai đứa nhỏ đi?”
Lý Phá Tinh: “…”
Mọi người mồm năm miệng mười:
“Con trai tôi năm nay bảy tuổi rồi, thông minh lắm, cậu cũng thử cân nhắc xem sao.”
“Con gái tôi xinh lắm, xứng đôi với con trai nhà cậu cực kỳ.”
Thậm chí còn có tân binh xấp lại gần, nháy mắt ra hiệu: “Anh Tinh thấy em thế nào, em có thể chờ bé mười lăm năm. Hay em gọi anh là bố vợ trước nhé?”
Mặt Lý Phá Tinh xanh lè, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Cút! Gọi bố vợ cái cục kít!”
Sau đó, hắn nhanh chóng kéo mũ áo hoodie lên đầu Tế Tu, giấu Tế Tu kín thật là kín, không cho ai nhìn.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Hiện nay Lý Phá Tinh, Bạch Man Man và Lý Vũ Trụ đang ở nhà của Lý Thăng.
Mặc dù lần này Lý Phá Tinh đi cùng Lý Thăng tới nhà họ Tế, nhưng Lý Thăng còn phải đi gặp Hoàng đế, xử lý chuyện của Tế Tuyên Thao, cho nên Lý Phá Tinh không về cùng ông.
Về tới nơi, Lý Phá Tinh bế Tế Tu, cẩn thận đứng trước cửa nhà.
Bạch Man Man không có nhà.
Lý Phá Tinh thở phào, nếu Bạch Man Man có ở đây, hắn không biết phải giải thích với bà về nhóc con này thế nào.
Tế Tu nhìn biểu cảm của Lý Phá Tinh, bỗng mở miệng: “Anh Tinh, anh có thể nói cho họ biết.”
Lý Phá Tinh kinh ngạc: “Anh tưởng em không muốn để người khác biết.”
Tế Tu cười: “Đó là người nhà của anh Tinh.”
Lý Phá Tinh nhìn nụ cười trên môi Tế Tu, đột nhiên nghĩ đến đám bố mẹ em trai không bằng súc sinh của y, tim nhói đau như bị kim đâm. Hắn đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán Tế Tu: “Chúng ta kết hôn rồi, từ nay về sau, đó cũng là người nhà của Tiểu Tu.”
Tế Tu sửng sốt.
Lý Phá Tinh bổ sung: “Từ nay về sau mẹ anh chính là mẹ của em, bố anh chính là bố của em, con trai anh… Ừm, vốn dĩ cũng là con trai em.”
Tế Tu muốn nói lại thôi: “Anh Tinh, em…”
Lý Phá Tinh nhướn mày: “Bỗng nhiên lại có thêm người nhà, vui quá không nói nên lời hả?”
“Không phải.” Tế Tu từ tốn nhắc nhở: “Bây giờ chúng ta vẫn chưa kết hôn.”
Lý Phá Tinh ngơ người.
Đệt!
Tí nữa thì quên!
Mịa đúng là bọn họ còn chưa kết hôn.
Trên pháp luật — bọn họ vẫn là chồng chồng đã ly hôn.
Lý Phá Tinh búng lên đầu Tế Tu một cái, hung tợn uy hiếp: “Mau lớn lên để còn đi đăng ký kết hôn với ông!”
Tế Tu bật cười: “…Ừ.”
Bạch Man Man dắt Lý Vũ Trụ từ siêu thị về, vừa mở cửa đã thấy Lý Phá Tinh khoanh chân ngồi trên sofa, tay cầm thìa, trên đùi là nửa quả dưa hấu.
Thấy Bạch Man Man, Lý Phá Tinh có vẻ hơi sững lại, lắp bắp hỏi: “Mẹ, mẹ về nhanh thế?”
Bạch Man Man vừa thay dép, vừa quở trách: “Con ăn uống kiểu gì thế, coi chừng làm bẩn ghế nhà người ta. Lý Phá Tinh, mẹ nói cho biết, đừng xem mình là người cái nhà này, đây không phải là nhà con, cũng không phải là nhà mẹ, bây giờ chúng ta chỉ ở tạm nhà Lý Thăng thôi, nghe chưa?”
Lý Phá Tinh đặt dưa hấu lên bàn, nhỏ giọng lầm bầm: “Đó là bố con, sao lại thành người ta được.”
Bạch Man Man cười lạnh: “Bố con? Con thay đổi nhanh ghê nhỉ! Cũng phải thôi, mẹ trông chờ gì vào con được, chồng mình bỏ đi năm năm, vừa về con đã tha thứ ngay được, chẳng những giấu trong nhà không dám để mẹ biết, lại còn ngàn dặm tìm chồng, sao, giờ tìm được chưa?”
Lý Phá Tinh: “Mẹ đừng nói vậy.”
Đúng lúc này, một cái đầu nho nhỏ thò ra sau lưng Lý Phá Tinh: “Tìm được rồi ạ.”
Bạch Man Man thấy một đứa bé từ đâu xuất hiện, không khỏi sửng sốt.
Lý Vũ Trụ đứng sau bà thấy Tế Tu liền vui mừng hớn hở, phấn khởi chạy tới gọi: “Bố!”
Bạch Man Man khiếp sợ trợn tròn mắt — Vậy là sao? Đứa bé này là ai? Tại sao Lý Vũ Trụ lại gọi đứa bé nó đang ôm là bố?!
Tế Tu nhìn Bạch Man Man, dường như có hơi ngại ngùng: “Con là Tế Tu đây, dì —“
Y ngừng lại, sửa cách gọi: “…Mẹ.”
Túi đồ trong tay Bạch Man Man rơi cái độp.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Bạch Man Man: “Vậy tức là, Tế Tu bỏ đi vì biết mình bị bệnh, cho rằng mình sắp chết?”
Lý Phá Tinh gật đầu.
Tế Tu cúi đầu: “Con xin lỗi, khi ấy con chưa đủ chín chắn, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh và lùi bước. Lúc đó con thành ông lão hơn sáu mươi tuổi, nghĩ rằng mình sẽ sớm chết già…”
Bạch Man Man hít sâu một hơi, vịn bàn đứng dậy: “Đầu, đầu óc mẹ hơi loạn, mẹ đi nghỉ một lát.”
Lý Phá Tinh do dự, chợt nói: “Con muốn nói với mẹ một chuyện nữa.”
Bạch Man Man: “Còn chuyện gì nữa?”
Lý Phá Tinh: “Mẹ còn nhớ đồng đội Trịnh Đông Trì của bố không, ông ấy bảo lúc mẹ và bố kết hôn, ông ấy chỉ tặng một con cá lóc làm quà cưới. Hồi đó ông ấy cùng thi hành một nhiệm vụ với bố, có lần ông ấy không kìm được quay trở về nhà, cuối cùng vợ và con gái đều bị giết chết.”
Bạch Man Man run rẩy, đầu ngón tay cũng tái nhợt, bà khó khăn hỏi: “Con nói với mẹ chuyện này làm gì?”
“Không có gì.” Lý Phá Tinh rũ mắt: “Mẹ mệt thì nghỉ ngơi đi, bao giờ được cơm con gọi.”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Lý Thăng xử lý chuyện lần này rất lâu, đã vài ngày không về nhà, song cũng không ai gọi điện cho ông.
Trên đường về, ông căng thẳng chảy đầy mồ hôi tay gọi cho Bạch Man Man, muốn hỏi xem bà có muốn ăn gì không, nhưng Bạch Man Man không bắt máy.
Ông rầu rĩ như đưa đám, vốn đang định về thẳng nhà lại chợt nhớ tới vài ký ức khi xưa, cho nên rẽ vào một quán cũ, mua cho Bạch Man Man loại chocolate trắng thủ công mà bà thích ăn nhất.
Lý Thăng ra khỏi bãi đậu xe, nhìn thấy Lý Vũ Trụ đang chơi cầu trượt, không khỏi thắc mắc: Sao Lý Phá Tinh lại yên tâm để Vũ Trụ chơi một mình bên ngoài thế này.
Ông lại gần, định đón Vũ Trụ về nhà, nào ngờ lại phát hiện sau cầu trượt là một đứa bé chừng sáu, bảy tuổi.
Đứa bé kia níu Lý Vũ Trụ lại, khẽ nói với nhóc gì đó.
Khuôn mặt be bé của Lý Vũ Trụ nhíu lại, làm bộ tội nghiệp: “Lý Tiểu Hữu, cậu để tớ chơi thêm chút nữa đi mà.”
Cậu bé kia nhíu mày: “Bố nói rồi, lúc không có ai con phải gọi bố là bố.”
Lý Thăng đen mặt, một tay xách cổ áo đứa bé kia lên, lạnh lùng hỏi: “Cháu bảo ai gọi cháu là bố hả? Còn nhỏ mà giỏi quá ha! Dám bắt nạt cháu ông à? Bắt cháu ông gọi là bố, thế sao cháu không gọi ông là bố đi?!”
Cậu bé cứng người, quay đầu nhìn Lý Thăng.
Lý Thăng nhìn khuôn mặt cậu bé, bỗng cảm thấy quen thuộc đến lạ, nhưng ông lập tức bỏ qua, cau mày, cười lạnh: “Sao? Không gọi à?”
Cậu bé mím môi, đôi mắt sáng thoáng cảm giác ưu tư vô cùng phức tạp. Sau đó, cậu bé hé miệng, gọi: “…Bố.”
Lý Phá Tinh chờ rồi chờ, mãi vẫn không thấy Tế Tu và Lý Vũ Trụ về ăn cơm. Hắn vừa xuống lầu tìm liền thấy bố đang xách Tế Tu lên, hai chân Tế Tu cũng sắp lơ lửng tới nơi, hoảng sợ hô: “Bố?! Bố đang làm gì thế?!”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Sau khi được giải thích mọi chuyện, Lý Thăng lúng túng cầm tách trà trên bàn: “Khụ khụ, bệnh của con… Kỳ lạ thật đấy.”
Lý Thăng vừa uống một ngụm trà đã bị bỏng lưỡi, tay run lên, làm nước trà bắn vào tay, nửa số nước còn lại cũng đổ xuống bàn. Ông thoáng thấy Bạch Man Man nhíu mày bước lại gần, hoảng hốt cầm khăn giấy định lau sạch nước. Nào ngờ, mới lau được vài cái đã bị Bạch Man Man ngăn cản: “Đừng lau nữa, càng lau càng bẩn.”
Lý Thăng ngừng lại, nhìn số vụn giấy trên bàn, tay chân luống cuống.
Bạch Man Man cầm khăn vải lau hai ba cái đã sạch bàn, ném một món đồ vào ngực Lý Thăng, rồi quay đầu bỏ đi.
Lý Thăng nhận ra đó là một tuýp thuốc bôi bỏng, ông nhìn mu bàn tay mình đỏ ửng cả mảng lớn, lòng ngọt lịm.
Ông như chợt nhớ ra điều gì, đứng bật dậy, cầm chocolate vừa mua đi về phía Bạch Man Man: “Mạn Mạn, anh mua cho em loại chocolate em thích ăn nhất này, em có muốn thử —“
“Sầm.” Bạch Man Man đóng sầm cửa lại.
Lý Thăng đứng ngoài cửa, lúng túng sờ mũi. Song khi ông đang định quay đi, cửa bỗng mở ra he hé, giọng nói thờ ơ của Bạch Man Man truyền đến: “Là chocolate trắng của La Úc Ti sao?”
Lý Thăng lấy chocolate trong túi giấy ra: “Ừ, là của La Úc Ti, ở khu A cũng có một cơ sở cùng thương hiệu với cửa hàng cũ ở số khu K.”
Bạch Man Man cầm lấy chocolate trong tay ông, lại đóng cửa lại. Lần này, tiếng đóng cửa có nhỏ hơn chút xíu.
Lý Thăng bước ra phòng khách, vui tới nỗi bước chân như cũng lâng lâng.
Thấy Tế Tu bản thu nhỏ trên ghế, ông mới nhớ đến chính sự. Ông trầm ngâm trong giây lát, từ tốn nói: “Tế Tuyên Thao vi phạm quốc tội, bị phán tử hình, thời gian hành hình vào thứ bảy tuần sau. Tế Tu, con có muốn đến gặp ông ta một lần không?”