…Tử hình?
Lý Phá Tinh quay sang nhìn Tế Tu.
Vẻ mặt Tế Tu vẫn bình tĩnh lạ thường, y chỉ trầm mặc hồi lâu, chầm chậm rũ mắt, nhàn nhạt đáp: “Không đi.”
Lý Phá Tinh hé môi muốn nói gì đó, song cuối cùng cũng không cất thành lời.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Tới giờ đi ngủ.
Lý Vũ Trụ muốn ngủ cùng hai bố, ai dè bị Lý Phá Tinh bế vứt xuống giường Lý Thăng.
Lý Vũ Trụ nhảy khỏi giường, chạy bạch bạch đến cửa phòng Lý Phá Tinh. Nhóc nhón chân định mở cửa thì nhận ra cửa đã bị khóa trái. Nhóc vừa gõ cửa vừa hô: “Con muốn ngủ với các bố cơ!”
Lý Phá Tinh nói tới là vô trách nhiệm: “Các bố không muốn ngủ với con.”
Lý Vũ Trụ: “…”
“Vũ Trụ!” Lý Thăng cười bế cháu trai lên: “Đi ngủ với ông, ông kể chuyện cho nghe.”
Trong phòng, Tế Tu khó hiểu nhìn Lý Phá Tinh ôm một cái hộp từ ban công vào phòng: “Anh Tinh định làm gì vậy?”
Lý Phá Tinh đặt hộp xuống bàn, vẻ mặt khó coi. Hắn mím môi, trả lời Tế Tu: “Em mở ra xem đi.”
Tế Tu không rõ Lý Phá Tinh định làm gì, nhưng vẫn làm theo lời hắn. Nhìn thấy chiếc vòng kích điện trong hộp, y không khỏi sửng sốt. Chiếc vòng đã khác lúc trước, bên trong vòng tay dính một vật đen sì, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đó là một con vịt cháy đen.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện khi đó là Lý Phá Tinh lại thấy lạnh người. Lý Phá Tinh không biết vứt vòng đi đâu cho ổn, vì đây là vật nguy hiểm, nếu ném linh tinh sẽ gây hại cho người khác, đành mang nó về nhà. Để phòng chiếc vòng bị gắn máy định vị, Lý Phá Tinh còn hỏi xin Lý Thăng thiết bị ẩn định vị đặt bên cạnh. Sau đó, Lý Phá Tinh đặt vòng ngoài ban công, không để ý đến nữa.
Hắn biết bố mẹ và em trai Tế Tu không phải người tốt lành gì, vì vậy trong khoảng thời gian Tế Tu đeo vòng trên tay lúc nào Lý Phá Tinh cũng bồn chồn nôn nóng, mà khi gỡ được nó xuống rồi, hắn cũng thả lỏng hơn. Thậm chí, hắn còn nghĩ chưa chắc Tế Tuyên Thao sẽ kích hoạt chiếc vòng phóng điện, bởi dù sao đó cũng là giết người, mà người đó còn là “Đứa con trai” ông ta đã nuôi nấng suốt mười mấy năm.
Thế mà, tới một tối, Lý Phá Tinh đang chuẩn bị ngủ thì bỗng thấy đói bụng, bèn bóc một gói vịt hấp muối ra ăn. Nào ngờ chưa kịp ăn lại nghe thấy tiếng xèo xèo từ chiếc hộp truyền tới.
Lý Phá Tinh nghi hoặc ra sân thượng, mở hộp, nhìn thấy phần giữa chiếc vòng đang lóe ánh sáng màu xanh lam. Lát sau, ánh sáng xanh ngừng lại, ánh sáng đỏ điên cuồng lóe lên. Một giọng điện tử vang lên: “Cảnh báo! Cảnh báo! Thiết bị đang tiến đến trạng thái kích điện!”
Vòng tay vang lên tiếng chớp lóe mãnh liệt, đáy hộp cũng cháy xém.
Lý Phá Tinh nhìn cảnh tượng này, lòng lạnh ngắt. Hắn không ngốc, hiển nhiên nhận ra chiếc vòng đang chuẩn bị phóng điện. Song như để chứng minh điều gì, Lý Phá Tinh ném con vịt hấp muối vào hộp. Ngay lập tức, nơi vịt muối và vòng tay tiếp xúc vang lên hàng loạt tiếng xèo xèo, mùi thịt cháy nhanh chóng tỏa khắp không khí.
Đến khi tiếng kêu kết thúc, cả con vịt muối đều cháy đen.
— Không phải chỉ cháy mỗi lớp da bên ngoài, mà tất cả những nơi chạm vào vòng tay đều biến thành thịt khô đen thui.
Nếu lúc ấy Tế Tu chưa tháo vòng tay…
“Dù không biết bọn họ có cố ý hay không nhưng bọn họ thực sự đã ra tay, em biết không? Suýt nữa em đã chết rồi!”
“Em biết.” Tế Tu vẫn bình tĩnh. “Em đã đứng ngoài cửa sổ theo dõi toàn bộ quá trình, bọn họ tưởng rằng em đã chết.”
Lý Phá Tinh không kìm được, hung hăng xổ một tràng thô tục.
“Mịa toàn mấy trò ngu xuẩn! Mịa thế này là giết người không thành! Mịa anh thấy tử hình là quá nhân nhượng cho Tế Tuyên Thao rồi! Tế Tu, em mau lớn lên, tốt nhất là ngày mai hoặc ngày kia chúng ta đến thăm tù, lắc lư trước mặt ông ta, để ông ta biết em còn chưa chết, làm cho ông ta đến chết cũng không yên!
Còn cả tên Tế Tiểu Tuyển rác rưởi và bà mẹ rác rưởi của cậu ta nữa, không được, anh sắp tức chết rồi! Em nghĩ chúng ta nên làm gì cậu ta?! Hay em giả làm ma, ngày ngày chạy vào phòng ngủ của bọn họ dọa bọn họ, tốt nhất làm cho bọn họ suy nhược thần kinh, không được… Nhất định anh phải để bọn họ bị tổn thương cả bên ngoài mới được, bây giờ chắc bọn họ không được ở phủ thân vương nữa, em tra xem họ đang ở đâu, ngày mai ông cầm bao tải đi chặn bọn họ!”
Tế Tu lắng nghe, môi cong lên.
Lý Phá Tinh hung hăng hỏi y: “Cười cái gì mà cười?!”
Chẳng biết từ lúc nào, Tế Tu lại lớn thêm một chút, khuôn mặt đã mang nét tuấn tú của thiếu niên. Thấy Lý Phá Tinh nói vậy, Tế Tu ngoan ngoãn thu lại ý cười, song ý cười vẫn chứa chan nơi đáy mắt, dịu dàng lưu luyến khó diễn tả thành lời: “Anh đau lòng cho em sao?”
“Mịa đương nhiên anh đau lòng cho em rồi, ông đây sắp đau muốn vỡ tim ra đây.”
Trong đêm đen, giọng nói khàn khàn của Lý Phá Tinh nghe sao thật rõ, ngay cả tiếng nghẹn ngào khẽ run ở cuối câu cũng rõ ràng tới thế.
Tế Tu bỗng vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy eo Lý Phá Tinh, dụi đầu vào hõm vai hắn.
Tín tức tố mát lạnh như dòng suối trong rừng trúc thoang thoảng trong không khí, quấn quanh Lý Phá Tinh, khiến hắn chợt thấy an lòng. Y nói khẽ thật khẽ: “Anh Tinh, vậy là đủ rồi, em đã thỏa mãn lắm rồi.”
Tế Tu y còn chưa ra đời đã bị mẹ ruột ghét bỏ, từ nhỏ đến lớn gần như bị tất cả mọi người bài xích.
Khi y còn bé, mẹ luôn bảo y ích kỷ cay nghiệt. Sau này nghĩ lại, y cảm thấy lời mẹ nói cũng đúng. Tiểu Tuyển cướp đồ của y, người giúp việc nói xấu y, mẹ tổn thương trái tim y, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ này y đều ghi nhớ, chôn sâu trong lòng, để cho nó mục rữa thối nát.
Y chưa từng tha thứ cho ai, thậm chí còn muốn đáp trả từng chuyện một.
Nhưng lạ làm sao, khi nghe anh Tinh của y mắng chửi những kẻ làm tổn thương y, lên kế hoạch kỳ lạ muốn báo thù cho y, khàn giọng nói đau lòng vì y, một thứ gì đó mềm mềm nóng rực bỗng lấp đầy trái tim y.
Trong nháy mắt, y bỗng cảm thấy rằng, đi trả thù những kẻ kia đã trở thành một việc quá đỗi vặt vãnh và nhàm chán.