Dương Tử Hiên cũng không giấu diếm ý nghĩ của mình, nói: "Hẳn là an bài có ý định, người chết cũng không phải Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng ta, mà là người rút ra từ văn phòng Tỉnh ủy bên kia rồi điều đến tổ điều tra."
"Xem chúng ta sắp tiếp cận chân tướng rồi, cho nên lại gây ra chuyện cho chúng ta, nói rõ địch nhân đang rất lo lắng." Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện ra một nụ cười lạnh.
"Chỉ là, vừa xảy ra chuyện như vậy, rất hợp ý tôi, sự kiện náo loạn rồi, nhất định sẽ kinh động đến lãnh đạo cao tầng Tỉnh ủy."
Dương Tử Hiên thở dài nói: "Tuy vấn đề Trịnh Mộc Đa rất nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng không chết người, hiện tại chết người rồi, những người trên Tỉnh ủy muốn che cái nắp, ví dụ như Trang Đạo Hiền, khẳng định cũng không thể che nổi." Dương Tử Hiên lạnh lùng nói.
Trải qua Dương Tử Hiên phân tích như vậy, Phan Bách Văn đã hiểu được, sự tình không đến mức bết bát như mình nghĩ, hắn hiện tại đúng là dạng lợn chết không sợ nước nóng rồi.
Thật sự làm rõ ràng được cái bản án này, sẽ là một chồng nghiệp vụ chiến tích dày đặc, làm không tốt, tiền đồ chính trị của hắn khẳng định phải tổn hao nhiều, thậm chí dừng lại không tiến, vậy hắn cũng chỉ có thể liều mạng.
Tuy người chết là người thuộc Văn phòng tỉnh ủy, nhưng trước mắt Dương Tử Hiên vẫn chưa nhận được điện thoại từ Văn phòng tỉnh ủy, Dương Tử Hiên liền tinh tế suy nghĩ, tổ viên tử vong này, có lợi nhất đối với ai.
Nhớ tới mấy ngày hôm trước, tại ngoài cửa Tỉnh ủy, lúc đi ngang qua xe của Đường Đại Minh, khuôn mặt Đường Đại Minh lúc ấy, trong nội tâm Dương Tử Hiên thoáng lộp bộp một tý, chắc gì đã là kiệt tác của Đường Đại Minh?
Chẳng qua, nếu như ngay cả Đường Đại Minh cũng không phải, vậy thì là ai, Đường Đại Minh mặc dù là bá vương tại thành phố An Thuyền, nhưng cũng không thể coi thường vận mệnh người Văn phòng tỉnh ủy, người chết gọi là Vương Kiện, Vương Kiện là người phòng đôn đốc kiểm tra Tỉnh ủy, Đường Đại Minh không có khả năng làm cho hắn nghe lời.
Tình huống như thế này, cũng rất ý vị sâu xa.
Phân phó Lão Lưu lái xe đến quán rượu đông môn, Dương Tử Hiên liền thấy được Quan Quang Cốc tóc đã hoa râm.
"Quan chủ tịch tỉnh, thật sự là không có ý tứ, đã để cho ngài chờ đợi lâu."
Dương Tử Hiên gấp gáp bước lên phía trước, nắm tay cùng Quan Quang Cốc, hai người gặp mặt, không hề đặt ở khách sạn Hợp Thành Phúc và khách sạn Tử Kinh, nơi nhiều người hỗn tạp, Dương Tử Hiên rất rõ ràng, bây giờ vẫn chưa phải thời điểm công bố quan hệ hợp tác giữa hắn và Quan Quang Cốc, có lẽ là cứ cẩn thận một chút thì tốt.
"Tôi một người già sắp về hưu, không có gì để bận rộn, chờ một chút cũng không sao." Tuy ngữ khí Quan Quang Cốc đầy vẻ trêu chọc, nhưng ai cũng nghe ra được, trong lời nói của hắn tức mang theo sự cô đơn khi mất đi quyền lực.
Không ít quan lớn về hưu, sau khi về hưu, đều là um tùm không mui mà chết, mấu chốt có lẽ là không thích ứng được chênh lệch tâm lý cực lớn khi mất đi quyền lực, từ một người thét ra lửa đến một người không thể làm gì, không phải mỗi người đều có thể thản nhiên đối mặt.
"Ha ha, Quan chủ tịch tỉnh nói đùa rồi, chủ tịch tỉnh vẫn có thể đến hội đồng nhân dân hoặc ủy ban mặt trận bên kia phát huy nhiệt lượng thừa chứ sao." Dương Tử Hiên cười nói.
Nhưng sắc mặt Quan Quang Cốc không hề thay đổi tốt hơn, ngược lại, còn nhiều hơn một tia ảm đạm.
Dương Tử Hiên bắt được một tia ảm đạm này, chẳng lẽ Quan Quang Cốc ngay cả ở hội đồng nhân dân và ủy ban mặt trận cũng không tìm thấy vị trí nào để ngồi?
Bỗng nhiên Dương Tử Hiên nhớ tới, cùng kỳ với Quan Quang Cốc, còn có một cán bộ cấp phó tỉnh sẽ lui, là người đi được rất gần cùng phái bản địa, xem ra phái bản địa muốn Quan Quang Cốc nhường vị trí cho người kia.
"Đêm qua, đồng chí Trang Đạo Hiền Tỉnh ủy bên kia lại gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tranh thủ thời gian hỗ trợ thủ tục chuyển giao quyền phá án của cục công an thành phố An Thuyền đến phòng trên tỉnh, tôi vẫn đang kéo dài thời gian!"
Quan Quang Cốc cũng không thèm che giấu, hôm nay, sự kiện Vương Kiện nhảy lầu, Quan Quang Cốc nhận được tin tức trước tiên, biết rõ trong lòng Dương Tử Hiên khẳng định là rất sốt ruột rồi, cho nên mới đến đây gặp mặt.
Dương Tử Hiên cười nói: "Không thể để cho bọn hắn tính toán như vậy được, tôi cảm giác lần này Vương Kiện tử vong, cũng có liên quan đến bọn họ."
Dương Tử Hiên không chỉ rõ rốt cuộc "bọn hắn" là ai, hai người đều có điểm ngầm hiểu lẫn nhau.
"Có chuyện như vậy sao?" Quan Quang Cốc thoáng cái liền cảm thấy hứng thú, so sánh với án Đường Lập chết đã lâu, độ khó điều tra tăng lên rất nhiều, chuyện Vương Kiện tử vong này vẫn có rất nhiều chỗ có thể điều tra, nói không chừng còn có thể bắt được cá lớn sau lưng.
"Nhân thủ Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi không đủ, không biết Quan chủ tịch tỉnh tại phòng công an bên kia có người tin được hay không, tôi muốn điều mấy cảnh sát điều tra chuyên nghiệp đến đây, tiến hành điều tra đối với chuyện này." Cái này là nguyên nhân chủ yếu hôm nay Dương Tử Hiên đến nới chuyện với Quan Quang Cốc.
"Người tin được lại có khả năng thì cũng có, nhưng nhân số không thể quá nhiều, tôi sợ sẽ đánh rắn động cỏ, hệ thống chính pháp là nơi ở của bọn hắn."
Quan Quang Cốc nói: "Tôi sẽ để cho Triệu Minh đi ra một chút, các cậu thoáng quen biết lẫn nhau một tý, cũng có thể dễ dàng chiếu cố lẫn nhau."
Triệu Minh là đồng hương của Quan Quang Cốc, cũng là bộ hạ cũ của Quan Quang Cốc, xem như thuộc dòng chính trong mạng lưới của Quan Quang Cốc, bây giờ là trưởng phòng trinh sát hình sự công an tỉnh, xử trưởng xử tội phạm thuốc phiện, kiêm nhiệm xử trưởng xử tư liệu tình báo.
Không mặc đồng phục cảnh sát, Triệu Minh cũng có vẻ rất oai hùng, nắm tay cùng Dương Tử Hiên, liền ngồi xuống.
Triệu Minh chưa từng nhìn thấy Dương Tử Hiên, Quan Quang Cốc ở trong điện thoại nói là muốn giới thiệu một lãnh đạo cho hắn quen biết, nhìn thấy Dương Tử Hiên còn trẻ như vậy, về sau, trong nội tâm có một tia kinh ngạc, còn trẻ như vậy đã là lãnh đạo? Chẳng lẽ Quan chủ tịch tỉnh sắp lui, đầu óc cũng hồ đồ rồi?
"Triệu Minh, vị này chính là tỉnh phó sở trưởng sở giám sát —— đồng chí Dương Tử Hiên, hai người các cậu quen biết một chút đi." Quan Quang Cốc cười cười giới thiệu.
Ở phía trong tâm Triệu Minh âm thầm cả kinh, đối với cái tên Dương Tử Hiên, hắn đã từng nghe thấy, gần đây trong tỉnh xôn xao về án kiện Trịnh Mộc Đa, chính là xuất hiện từ Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bên kia.
Triệu Minh vội vàng đổi sắc mặt, khách sáo tán dương Dương Tử Hiên trẻ tuổi tài cao vân vân…., Dương Tử Hiên cũng khiêm tốn vài câu, liền tiến vào chính đề.
"Bốn năm người, tôi vẫn có thể điều được, tình báo chúng tôi có người rất chuyên nghiệp, Dương sở trưởng yên tâm đi." Dương Tử Hiên nói đến chuyện rút người từ trong cảnh sát ra, Triệu Minh liền đáp ứng ngay lập tức.
Tuy Triệu Minh không biết rốt cuộc Dương Tử Hiên muốn làm gì, nhưng hắn biết chắc Quan Quang Cốc và Dương Tử Hiên đang mưu đồ gì đó, cũng không chối từ.
Cấp bậc hiện tại của Triệu Minh cũng là chính sảnh, nếu như vận hành thoả đáng, có thể được trao quyền về địa phương đảm nhiệm cục trưởng cục công an, ở trước mặt một ít cán bộ hành chính khác, Triệu Minh mang tư cách cán bộ cơ quan cường lực, có thể tự cao tự đại, nhưng ở trước mặt lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra, Triệu Minh không dám bày ra sĩ diện gì.
Triệu Minh cũng hiểu, hiện tại chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là Quan Quang Cốc, Quan Quang Cốc lui về tuyến hai, hắn cũng phải mưu cầu đường ra mới.
Dương Tử Hiên còn trẻ như vậy đã nhậm chức phó sở trưởng sở giám sát tỉnh, trông coi toàn bộ cán bộ viên chức tỉnh, người như vậy, cũng không phải là cố gắng phấn đấu có thể làm được, sau lưng khẳng định cũng có hậu trường cứng rắn, thật sự có thể đáp lên tuyến này, Triệu Minh cũng rất thích ý.
Bởi vì còn có một số việc, Dương Tử Hiên rời đi rất nhanh, chỉ còn lại Triệu Minh và Quan Quang Cốc.
"Lão lãnh đạo muốn làm gì vậy?" Triệu Minh rót một chén rượu cho Quan Quang Cốc rồi hỏi.
Quan Quang Cốc cười cười nói: "Cậu cảm thấy Dương Tử Hiên này thế nào?"
"Ấn tượng đầu tiên, cũng không tệ lắm." Triệu Minh tự mình trước cạn một chén trước.
Quan Quang Cốc gật gật đầu, nói: "Bối cảnh thực cứng, quan hệ không tốt với phái bản địa, tôi xuống dưới rồi, về sau, cậu có thể bụp lên, tuổi là cán bộ phó sở thực quyền, phóng nhãn nhìn khắp La Phù tỉnh cũng chỉ có một mình hắn mà thôi."
"Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tuyệt đối không phải trạm cuối cùng trên con đường làm quan của hắn, cậu đã nghiên cứu qua sơ yếu lý lịch về hắn chưa?”
“Từ Hồng Thủy huyện đến khu công nghiệp kinh tế Nam Hồ, là một hảo thủ về kinh tế, chắc chắn không được bao lâu, hắn sẽ được đổi cương vị, nếu như cậu cảm thấy thích hợp mà nói, không ngại theo sát một chút." Quan Quang Cốc cười nói.
Triệu Minh biết rõ, đây là Quan Quang Cốc đang an bài đường lui cho hắn, liền gật gật đầu nói: "Tôi sẽ chú ý!"
...
Dương Tử Hiên cầm tài liệu trên tay, một lần nữa bước chân vào nhà Trần Chí Ôn tại biệt thự Tỉnh ủy, các biệt thự thấp thoáng trong khu vực cây cối xanh um tùm tươi tốt, đều là những nhân vật có quyền thế nhất La Phù tỉnh.
Trần Chí Ôn vừa mới vận động trở về, nhìn thấy Dương Tử Hiên cầm cặp công văn, đi theo sau lưng Trần Chí Ôn chính là cây ớt Trần Ấu Trúc, toàn thân đều là áo váy đuôi ngắn, có vẻ khỏe đẹp cân đối mà hoa lệ, nếu như không biết tính tình của nàng, thật sự là một mỹ nữ rất không tệ.
"Làm sao tới tỉnh thành cũng không nói cho tôi một tiếng, làm hại đôi mắt tôi trông mong, từng ngày chạy đến khu công nghiệp Nam Hồ, phát hiện đã là nữ bí thư công ủy rồi." Trần Ấu Trúc chạy lên trước, vỗ vỗ bả vai Dương Tử Hiên.
"Chuyện gì vậy?" Trần Chí Ôn thì không dễ nói chuyện như vậy, tiếp nhận khăn mùi xoa bảo mẫu đưa tới, xoa xoa dấu vết mồ hôi trên người rồi mới hỏi.
"Là sự tình Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi." Dương Tử Hiên gấp gáp nói.
"Sự tình Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh các cậu, tới tìm tôi làm gì? Cậu nên đi tìm Trương Luân bí thư, thật sự không được, liền đi Tôn Thanh Vân bí thư mới đúng." Trần Chí Ôn nhìn Dương Tử Hiên nói xong mới nói.
Hắn là lãnh đạo phương diện chính phủ, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh là thuộc đảng uỷ, không có liên lạc gì trên mặt nghiệp vụ.
"Liên lụy tới thị trưởng đã chết của thành phố An Thuyền, Đường Lập, cho nên tôi mới đến tìm ngài báo cáo tình huống một chút." Dương Tử Hiên cẩn thận nói.
Trần Chí Ôn nhíu mày, Đường Lập tử vong, hắn đương nhiên rõ ràng, dù sao cũng là một thị trưởng thành phố lớn đông nhân khẩu, nhưng ngay từ đầu đã được định tính là chết vì tai nạn xe cộ, cho nên Trần Chí Ôn sẽ không chú ý đến sự tình tiếp sau.
Chỉ là, Trần Chí Ôn lại biết rõ, vị trí thị trưởng thành phố An Thuyền một mực khó tìm kiếm, cao tầng Tỉnh ủy vẫn chưa hình thành một ý kiến thống nhất, đưa lên hội thường ủy thảo luận cũng bị đẩy lùi về phía xa.
"Cậu đó, cái thằng nhóc này, không phải là đang nhìn chằm chằm vào vị trí thành phố Thị trưởng An Thuyền, ý định đến chỗ của tôi chạy quan đấy chứ?"
Trần Chí Ôn giơ mí mắt lên một chút, cầm lấy chén nước trên mặt bàn lên, uống một ngụm, nói: "Thành phố An Thuyền là thành phố lớn nhân khẩu nhiều, nhưng kinh tế cực kỳ không phát triển, cần phải có cán bộ đầy ý thức sáng tạo cái mới, người đầy liêm khiết đi chủ chính!”
“Năng lực làm kinh tế của cậu không tệ, theo lý luận mặt mà nói, có lẽ là rất phù hợp, nhưng thực tế bắt đầu làm thì lại không được, thời gian công tác, kinh nghiệm của cậu có lẽ là quá nhỏ bé, nhanh như vậy mà đã lên cấp chính sảnh, hơn nữa còn là thị trưởng, chỉ sợ rất nhiều người không phục, cậu cứ thành thành thật thật đứng ở Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh trước đã."
Sắc mặt Dương Tử Hiên hiện lên vẻ xấu hổ, hắn không nghĩ tới, Trần Chí Ôn vậy mà lại hiểu lầm hắn đang chạy quan.
Chỉ là, nói trở lại, trải qua Trần Chí Ôn nhắc nhở như vậy, Dương Tử Hiên lại có chút hứng thú đối với thành phố An Thuyền, thành phố An Thuyền, với tư cách thành phố lớn, nhân khẩu rất nhiều ở khu trung bộ La Phù tỉnh, tiềm lực phát triển có lẽ là cực lớn.
Chỉ có điều, vài người nhậm chức chủ quản chính phủ thị ủy thành phố trước đây không hề đắc lực, các cán bộ lãnh đạo đều bề bộn việc tranh quyền đoạt lợi, không để mắt đến phát triển kinh tế và đề cao trình độ dân sinh, làm cho thành phố An Thuyền trường kỳ bồi hồi tại vị trí cuối cùng trong phát triển kinh tế La Phù tỉnh.
Cho dù tổng số nhân khẩu trên tổng sản lượng kinh tế không phải xếp ở vị trí cuối cùng, nhưng chỉ số gdp trên đầu người luôn được xác định vững chắc xếp ở vị trí cuối cùng.
Chính phủ Tỉnh ủy không hề trông thấy lương tướng có tài thay đổi, trên mặt phối trí bộ máy tại thành phố An Thuyền, vẫn luôn không hạ được quyết tâm thay máu, liên tục đưa đến vài thị trưởng, bí thư thị ủy, đều bị coi là nơi chuyển tiếp, lại làm cho kinh tế chính trị cả thành phố An Thuyền đều ở vào trạng thái tương đối đình trệ.
Lần này Đường Lập gặp chuyện không may, thị trưởng căn bản là muốn theo chuyển đi rồi, ngược lại cho thành phố An Thuyền một cái phát triển cơ hội.
Đương nhiên, mặc dù Dương Tử Hiên có chút động tâm, nhưng trong lòng biết mình không nên nghĩ đến cái mộng này, hiện tại thời gian công tác, kinh nghiệm của hắn còn thấp, so ra vẫn kém những cán bộ cấp phó sở uy tín lâu năm kia, lại càng kém những cán bộ ngây người hồi lâu trên vị trí biên giới chính sảnh kia.
Nhiều nguyên nhân như vậy, đối với vị trí thị trưởng thành phố An Thuyền, Dương Tử Hiên thật sự không có ý định ngấp nghé.
"Chủ tịch tỉnh, ngài hiểu lầm rồi, đối với vị trí thị trưởng thành phố An Thuyền này, tôi lại không có cách nghĩ gì, lần này tôi tìm ngài, chủ yếu là muốn nói một chút với ngài về nguyên nhân thị trưởng Đường Lập tử vong." Dương Tử Hiên ngồi xuống, nhưng bờ mông vẫn ngồi trên một góc sô pha, cái eo dựng thẳng, tinh thần có vẻ sáng láng, rất có sức mạnh.
Trần Chí Ôn hơi nao nao hỏi: "Trước kia chuyện Đường Lập tử vong, không phải đã được xác định rồi sao? Không phải là tử vong vì tai nạn xe cộ sao?"
Trong khoảng thời gian này, ánh mắt Trần Chí Ôn luôn quăng về vấn đề thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp quốc hữu, đối với sự kiện Đường Lập, lại không hề chú ý tới.
"Đó là do thị ủy An Thuyền định tính, nhân viên công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi và đồng chí phòng công an tỉnh đã đến hiện trường điều tra, phát hiện dường như xe Đường Lập bị người động đậy tay chân, cho nên, chúng tôi không dám xác định kết quả!”
”Lúc ấy Trương Luân bí thư đưa xuống chỉ thị, để cho chúng tôi cùng văn phòng Tỉnh ủy thành lập tổ điều tra, tiến vào chiếm giữ thành phố An Thuyền, tiến hành giai đoạn điều tra đầu tiên, nhưng lại đụng phải lực cản khó có thể tưởng tượng." Dương Tử Hiên nói rõ ràng các sự tình phát sinh với Trần Chí Ôn.
Trần Chí Ôn trịnh trọng gật gật đầu, nói: "Cậu vừa nói như vậy, tôi liền nhớ lại, xác thực là có một sự việc như vậy, tôi còn thấy ở trên báo chí viết, trong tổ điều tra các cậu, có một tổ viên bị cục công an thành phố An Thuyền bắt lại, có phải là có một sự việc như vậy không?"
Dương Tử Hiên gật gật đầu, đang muốn tiếp tục nói gì đó, Trần Chí Ôn lại đứng lên, nói: "Xem ra chuyện này phải từ từ cân nhắc, lúc ấy tôi cũng không quá chú ý, như vậy đi, tôi đi tắm trước, tắm rửa xong, lại đi ra nói chuyện cùng cậu."
"Ấu Trúc, con tới tâm sự cùng đồng chí Tử Hiên, cha đi tắm cái đã." Trần Chí Ôn đi tới, vỗ vỗ bả vai Trần Ấu Trúc một mực nghe lén, lại làm cho Trần Ấu Trúc hoảng sợ.
"Cha, không phải con cố ý nghe lén, con chỉ trùng hợp đi qua..." Trần Ấu Trúc vội vàng giải thích.
Nhưng Trần Chí Ôn lại cười cười, nói: "Mỗi lần cha nói chuyện cùng khách khứa ở trong sảnh, con liền đi qua, cũng không tránh khỏi quá nhiều lần trùng hợp đi à nha!"
Trần Ấu Trúc chu miệng nhỏ lên, đang muốn phản bác cái gì đó, lại bị Trần Chí Ôn cắt đứt, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều, nói: "Tốt rồi, cha cũng không trách con, mau đi ra đi."
Trần Chí Ôn cũng có chút sợ đứa con gái này tức giận, không giám trách móc quá mức nặng nề.
Nhìn thấy Trần Ấu Trúc tưới cười, đầy vẻ âm u đi tới, trong lòng bàn tay Dương Tử Hiên không khỏi có chút phát run, Trần Ấu Trúc này rất lợi hại, ấn tượng của Dương Tử Hiên đối với nàng thật sự là ghi khắc rất sâu.