Giả_Diện_Hoàng_Kim - Tác Giả Trường Lê.
h tối......
- - Anh vẫn còn ngồi học bài sao...? Chăm chỉ thật đấy, được ngày chủ nhật mà em không thấy anh ra khỏi nhà luôn. Chẳng trách lúc nào cũng đứng đầu toàn trường.
Vũ vừa tắm xong, vừa lau khô tóc Vũ vừa nói chuyện với Vượng. Khẽ gấp quyển sách lại, Vượng đáp:
- - Ừ, hết năm nay là anh vào cấp rồi. Mục tiêu của anh là thi vào trường chuyên, thế cho nên không chểnh mảng được.
Vũ cười xòa:
- - Xời, học như anh em nghĩ chẳng cần thi cũng đậu rồi ấy chứ.....Dăm ba cái trường chuyên sao làm khó anh của em được.
Vượng mỉm cười:
- - Cái thằng này, chỉ được cái nói linh tinh. Em không biết chứ, cạnh tranh một suất vào trường chuyên khó lắm. Cả thành phố biết bao nhiêu học sinh, nhiều người còn học khủng khiếp hơn anh nhiều. Mà thôi, sáng giờ em với bố đi gần cả ngày, về cái lại tập ở võ đường, anh còn chưa hỏi được chuyện gì.....Việc đi xin lỗi thế nào..? Ổn cả chứ..?
Vũ thở hắt ra rồi khẽ trả lời:
- - Thì cũng tạm ổn, nhưng mà lúc mới đi, em với bố bị một đám côn đồ chặn đường dằn mặt. Anh Vượng này, đã bao giờ anh nhìn thấy bố nổi giận đến mức muốn đánh chết người chưa..?
Vượng tròn mắt ngạc nhiên, Vượng đáp:
- - Chưa, mà bố không bao giờ như vậy......Bố luôn nói, bố là người luyện võ, đôi khi một cú đấm của bố nếu không may trúng vào yếu điểm có thể sẽ gây chết người. Thế cho nên bố không bao giờ sử dụng bạo lực. Anh chưa từng nhìn thấy bố đánh ai chứ đừng nói là muốn đánh chết người....Sao em lại hỏi vậy...? Đã xảy ra chuyện gì sao..?
Vũ thở dài, lời Vượng nói cũng chính là cảm nhận bấy lâu nay của Vũ về bố. Thế cho nên, nét mặt đầy giận dữ, ánh mắt chứa sát khí kinh người của ông Hùng buổi sáng ngày hôm nay khiến cho Vũ giờ nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình.
Vũ nói:
- - Cũng không có gì anh ạ.....Em với bố tới tận nhà từng đứa một để xin lỗi. Em còn phải cúi đầu xin lỗi bọn chúng trước mặt người lớn nữa.
Vượng ồ lên:
- - Thật luôn hả..? Em cúi đầu xin lỗi luôn....Chuyện lạ à nha.....Hì hì, em của anh lớn thật rồi.
Vũ ngượng đỏ mặt, Vũ xua tay:
- - Thôi đi, anh cứ làm như anh lớn hơn em nhiều lắm vậy.....Mà nghĩ đến anh sắp vào cấp , sau này anh với em không được học chung trường nữa, em thấy buồn quá. Chắc chẳng bao giờ em được đi học cùng anh nữa rồi.
Vượng cũng buồn, Vượng muốn động viên em trai nhưng cách động viên của cậu khá buồn cười:
- - Thì em cố học rồi cũng thi vào trường chuyên như anh là được mà.....Lúc đó anh em ta lại cùng nhau đi học.
Vũ cười phì cả nước bọt:
- - Úi mẹ ơi, anh đang chọc quê em đấy à...? Trường bình thường có khi em thi còn chẳng đậu nổi nói gì trường chuyên.
Hai anh em đang cười đùa thì bên ngoài cửa phòng có tiếng gõ:
" Cộc...Cộc...Cộc "
- - Mẹ vào được chứ...? - Giọng bà Giang nói.
Sợ mẹ lên kiểm tra bài học, Vũ vội vàng ngồi vào bàn, lần này Vũ cẩn thận hơn là kiểm tra sách đúng chiều rồi mới giả vờ mở ra đọc.
Vượng đáp lại lời mẹ:
- - Dạ, mẹ cứ vào đi ạ.
Bà Giang mở cửa phòng bước vào, thấy hai cậu con trai đang chăm chú học bài, mặc dù nhìn qua thì bà cũng biết Vũ đang ngồi cho có mà thôi, bởi chẳng ai học bài mà vẫn còn ụp cái khăn mặt lên trên đầu cả.
Bà Giang nói với Vũ:
- - Vũ, con xuống nói chuyện với mẹ một chút.
Vượng nhìn em trai không hiểu cậu em lại gây ra chuyện gì mà khiến mẹ căng thẳng như vậy.
Vũ đáp:
- - Dạ vâng, con xuống ngay đây.
Bà Giang đóng đi xuống trước, Vượng kéo tay em hỏi nhỏ:
- - Em lại làm mẹ giận à...? Nghe cách nói chuyện của mẹ không ổn lắm.
Vũ lắc đầu:
- - Em có làm gì đâu, nhưng hình như là mẹ đang có chuyện bực hay sao ấy. Chiều nay em thấy bố với mẹ to tiếng trong phòng. Mà thôi, em xuống dưới đây, anh học đi nhé.
Vũ xuống tới phòng khách thấy mẹ đã ngồi đợi ở đó, Vũ nghe thấy mẹ kêu bác An giúp việc đi nghỉ sớm. Vũ nhìn quanh nhưng không thấy bố đâu, định hỏi thì bà Giang nói:
- - Bố con vừa có chút việc ra ngoài rồi....Vũ à, chuyện lúc chiều......Cho mẹ xin lỗi, bố mẹ lớn tiếng với nhau trước mặt con như vậy là không đúng. Câu nói của mẹ lúc ấy không có ý gì cả. Con đừng bận tâm nhé, con cũng biết đấy....Xưa nay bố con rất hiếm khi đánh người tới mức như vậy, có thể nói là chưa bao giờ luôn.
Vũ đáp:
- - Vâng, lúc đó con cũng rất sợ.....Con sợ bố sẽ đánh chết người ta. Con cũng không hiểu tại sao bố lại nổi giận đến như vậy. Giờ nghĩ lại con vẫn còn rùng mình.
Bà Giang tiếp:
- - Bố như vậy là vì con......Có phải lúc đó con sắp gặp nguy hiểm không..?
Vũ nhớ lại, quả đúng là như vậy, ban đầu ông Hùng vẫn chỉ né đòn và nói chuyện nhẹ nhàng với đám côn đồ. Chỉ khi có một tên định cầm gậy bóng chày đập phá kính oto nơi ghế Vũ đang ngồi thì thái độ của ông Hùng mới thay đổi.
Vũ trả lời mẹ:
- - Dạ đúng rồi mẹ, có một tên đính phá cửa xe, từ lúc ấy bố mới đánh bọn chúng. Là lỗi của con, nếu như con không gây chuyện thì sẽ không xảy ra vấn đề gì cả. Con hứa với mẹ, từ nay về sau con sẽ không đánh nhau nữa. Mẹ, mẹ đừng giận bố mẹ nhé.....Có gì buồn bực, mẹ cứ mắng con, không cứ đánh phạt con cũng được nhưng đừng vì con mà bố mẹ giận nhau.
Nhìn cậu con trai tuổi nhưng lại nói ra những lời nói đầy trách nhiệm như vậy, bà Giang bỗng dưng cảm thấy bản thân mình thật xấu hổ. Trong khi mình là mẹ, nhưng trong một khoảnh khắc thiếu suy nghĩ, không kìm chế được cảm xúc, lúc đó bà đã vô tình trút hết mọi tội lỗi lên đầu đứa bé này. Bà cho rằng chính Vũ là người khiến cho chồng mình mất bình tĩnh tới mức muốn gϊếŧ người.
Nước mắt khẽ rơi xuống, bà Giang bật khóc......Vũ thấy mẹ khóc thì lại càng hoang mang hơn, cậu sợ mình đã nói gì sai khiến mẹ buồn. Lấy khăn giấy, rụt rè Vũ đưa cho mẹ, miệng liên tục nói lời xin lỗi.
Bà Giang ôm con vào lòng:
- - Không, con không có lỗi gì cả....Là tại mẹ, mẹ đã quá ích kỷ....Con trai của mẹ, nếu như con có mệnh hệ gì, mẹ cũng không thể sống nổi.
Vượng nãy giờ rón rén đứng trên bậc cầu thang nghe ngóng xem em trai có bị mẹ mắng không, thấy mẹ khóc, em trai cũng khóc, chẳng hiểu chuyện gì nhưng Vượng cũng chạy xuống rồi khóc cùng luôn.
Bà Giang nhìn hai cậu con trai yêu quý, lau nước mắt bà dặn dò:
- - Hai đứa phải nhớ rằng, sau này cho dù có đi đâu, làm gì thì hai đứa cũng phải yêu thương nhau, bảo vệ nhau.....Không bao giờ được quay lưng lại với nhau.....Có biết vì sao không..?
Vũ và Vượng, hai anh em nhìn nhau rồi cùng đồng thanh nói:
- - Dạ.....Vì chúng con là anh em ạ.....
Bà Giang mỉm cười trong sự xúc động vỡ òa, cuộc nói chuyện của cả ba mẹ con từ nãy đến giờ ông Hùng đều đã chứng kiến. Nhưng ông không đi vào bởi ông biết đó là giây phút ba mẹ con thấu hiểu và thương yêu nhau nhất.
Đứng bên ngoài, khẽ nhìn lên bầu trời đầy những ngôi sao lấp lánh, thở hắt ra, ông Hùng nói:
- - Phải rồi, đơn giản vì, chúng ta là anh em......Nghe thấy chứ, thằng khốn.