Giả_Diện_Hoàng_Kim - Tác Giả Trường Lê.
h tối tại Thái Bình, biệt phủ của Hưởng "Chì".
" Ưʍ....ưʍ....ưʍ..."
" Hộc...hộc...hộc..."
Những âm thanh rêи ɾỉ kèm theo đó là tiếng thở dốc vang lên trong căn phòng ngủ với thiết kế như cung điện của hoàng gia, ánh đèn phòng vừa khẽ bật sáng, mọi đồ vật trong căn phòng cũng long lanh phát ra ánh vàng kim bởi đa số chúng đều được dát vàng.
" Ư...ư....ah....ah..."
- - Sao...sao anh lại bật đèn lên....vậy.....
Cô gái trẻ xinh đẹp vội lấy tay che mắt cho đỡ chói, miệng vẫn không ngừng rêи ɾỉ. Bởi mặc dù bật đèn sáng, nhưng Hưởng vẫn chưa dừng lại. Tay gã vừa với lấy chiếc điện thoại, trên màn hình báo số đang gọi là số của Bảy "Gấu".
Hưởng lướt nghe rồi hỏi:
- - Tình hình sao rồi...?
Đầu dây bên kia Bảy trả lời:
- - Chúng em mới đến đây tầm trưa nay. Cũng đã bắt đầu lên kế hoạch tìm kiếm. Chắc có lẽ em cùng mấy thằng này sẽ phải ở lại đây ít hôm. Ở khu vực em quản lý vẫn còn một số việc chưa giải quyết xong nên em gọi cho sếp cử người lo liệu nốt.
" Phạch...phạch...phạch.."
" Bẹp...bẹp...bẹp "
" Ưʍ....ư.....ư......ah...ah....."
- - Không....không chịu...nổi...nữa.....Em...em...ra.....mất...- Cô gái trẻ rên lên những tiếng đầy du͙ƈ vọиɠ. Dường như điều đó lại càng khiến cho Hưởng hưng phấn hơn. Hắn đưa cánh tay rắn chắc, gân guốc, cơ bắp cuồn cuộn bấu chặt lấy bờ vai thon gọn, mảnh mai đầy gợi cảm của bạn tình rồi cứ thế nghiến răng, dồn sức cho những cú dập mang tính quyết định.
- - A....A.....A........
Hưởng ngẩng đầu lên trần nhà, toàn thân gã rung lên trong kɦoáı ƈảʍ tột độ. Thả tay để mặc cô gái xinh đẹp nằm gục luôn xuống, mồ hôi nhễ nhại, đôi bàn tay cào vào ga trải giường với những ngón tay dường như vẫn còn tê dại.
Đôi mắt như chưa hoàn hồn sau cảm xúc thăng hoa ấy, cô gái vừa thở vừa nói:
- - Anh....là....tuyệt...nhất.....
Phía bên kia đầu dây, Bảy "Gấu" vội vã tắt loa ngoài, đám đàn em nhìn nhau mà liếm mép thèm thuồng mặc dù chỉ được nghe chút âm thanh giao hoan phát ra từ điện thoại.
Một tên vừa nói vừa tém nước bọt:
- - Chỉ cần nghe tiếng rên thôi cũng đủ biết em này là đại mỹ nhân rồi.....Tiếng rên khiến cho đàn ông phải cứng rắn ngay lập tức....ực....ực.
Bảy "Gấu" cau mày ra hiệu cho đàn em im lặng, trong điện thoại có tiếng của Hưởng:
- - Vẫn còn nghe đó chứ..?
Bảy vội đáp:
- - Dạ sếp, em vẫn đang nghe đây ạ..?
Hưởng tiếp:
- - Được rồi, công việc ở đây anh sẽ tự có lo liệu....Việc của chú ở đó là phải tìm được thông tin của thằng khốn ấy bằng mọi cách, cho dù là một chút.....Xem xem nó còn anh chị em, cô dì, chú bác hay bất cứ ai có liên quan đến nó. Biết được gì, lập tức báo về ngay. À mà này.....
Bảy hỏi:
- - Sao vậy sếp...?
Hưởng nói:
- - Mấy thằng anh nhặt cho theo mày có ổn không...? Công việc lần này anh muốn làm bí mật nên chỉ lựa chọn vài thằng lính mới. Nhưng cũng không phải đám vô dụng. Anh tin tưởng chú, có chú dẫn đầu chắc mọi thứ sẽ êm xuôi.
Bảy khẽ cười trả lời:
- - Em hiểu mà sếp, trong số bọn chúng cũng có thằng khá là được. Có đầu óc, bên cạnh đó cũng là thằng có bản lĩnh khá nhất trong số thằng. Em cũng chỉ mới phát hiện ra thôi, nếu được đào tạo, chúng ta sẽ có thêm được một thằng đáng nể. Tạm thời vậy đã, sếp vui vẻ đi.....Có thông tin gì em sẽ lập tức thông báo. Em chào sếp.....
Hưởng tắt máy, nghiến răng Hưởng gằn giọng:
- - Thằng chó chết, tao không ngờ được rằng dù mày đã chết năm nay nhưng vẫn khiến cho tao phải run lên vì sợ thế này. Mẹ kiếp, năm đó mình đã quá sơ suất khi giao toàn bộ việc xử lý gia đình nó cho đám đàn em. Nhưng không sao, tao sẽ làm tới cùng và làm thật triệt để.....Sẽ không còn sai sót nào nữa đâu.....Khà khà khà.
Mắt Hưởng long lên sòng sọc, cái của nợ của gã chỉ vừa mới được nghỉ ngơi độ vài phút sau khi lâm trận, ấy vậy mà giờ đây đã ngóc cao lên, sừng sững như không biết mệt mỏi là gì.
Lầm lì quay trở lại giường, tắt hết đèn trong phòng.....Gã lật ngửa cô gái xinh đẹp vẫn còn đang mơ màng trong kɦoáı ƈảʍ. Hành động bạo lực của hắn khiến cô gái giật mình:
- - Không phải chứ.....Anh mới chỉ vừa xong....thôi...mà......Ưʍ...ưʍ...ưʍ....
Hưởng nhe răng ra cười:
- - Khà khà khà, ngậm lấy và làm công việc của mình đi......Hôm nay anh muốn làm chuyện này cả đêm......Thật là hưng phấn mà....
" Sụp...Soạt...Sụp..."
" Ưʍ....ah.....ah....."
Trong cơn đê mê, Hưởng bất giác đưa tay chạm lên vết sẹo trên cổ, gã nghiến răng kèn kẹt:
- - Thằng chó chết......
[........]
Sáng hôm sau.........
- - Chào bố mẹ, chúng con đi học đây ạ.
Hai anh em Vượng và Vũ đeo balo vẫy tay chào bố mẹ rồi mỗi người một chiếc xe đạp địa hình chuẩn bị đến trường.
Vũ nói với anh:
- - Chà, xe được bố đem đi bảo dưỡng về đạp bon ghê anh ha.
Vượng cười đáp:
- - Sao hôm nay em lại thích đạp xe thế, thường ngày em đều chạy bộ đến trường cơ mà...?
Vũ cười:
- - Khì khì, thì lâu lâu cũng phải đạp xe không để nó lại hỏng mất. Đây là quà của bố mẹ cho anh em mình mà.
Nhắc tới quà, Vượng sực nhớ ra điều gì đó......Ngẫm nghĩ một vài giây, Vượng hỏi Vũ:
- - Này, em có biết sắp tới ngày gì không...?
Vũ lắc đầu:
- - Em không, bộ có gì quan trọng hả anh...?
Vượng đáp:
- - Cái thằng ngốc này, tuần nữa chính là sinh nhật của em đó.......Đến sinh nhật mình mà còn không nhớ. Anh cho em ngày để nghĩ ra món quà mà em thích......Năm nay anh sẽ tự tay mua quà cho em.
Vũ cười tít mắt:
- - Thật hả anh...? Mà anh làm gì có tiền.....
Vượng nhếch mép:
- - Hừ, hơi coi thường anh rồi đấy......Quyết định vậy nhé, dù sao thì anh cũng chỉ có mỗi thằng em duy nhất thôi mà. Phải có quà chứ.....Ha ha ha.
Bên trong nhà, ông Hùng nhìn bà Giang nói:
- - Anh có công chuyện phải đi tầm hôm. Em ở nhà để ý đến bọn trẻ nhé..
Bà Giang hỏi:
- - Anh tính đi đâu vậy...?
Ông Hùng đáp:
- - À, là công việc tối qua đi bàn đó. Họ muốn mở đại lý, anh muốn tới tận nơi để xem mặt bằng cũng như việc đề xuất làm ăn ra sao. Đây cũng là lần đầu tiên công ty chúng ta vươn ra khỏi địa phận Hải Phòng. Cẩn trọng một chút vẫn hơn.
Bà Giang gật đầu nói:
- - Là ở Thái Bình phải không anh...? Anh xem đi sớm về sớm, thứ tuần sau là sinh nhật của Vũ rồi đó.
Ông Hùng nói:
- - Ừ, anh nhớ mà....Xong việc anh sẽ về ngay. Em yên tâm.....