Suy nghĩ tạm thời đã có thể trấn an bản thân của Lam Đình Niên, an tâm, từ trong nhà vệ sinh cô ngắm mình thật kĩ trong gương thêm lần nữa, đủ hài lòng mới mở cửa đi ra ngoài.
Chân vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đã nhìn thấy Bạch Hạc Hiên ngồi sẵn ở sofa nhìn mình, có phần không được tự nhiên cho lắm, nhưng rồi cũng cố thật bình tĩnh Lam Đình Niên đi lại chỗ của Bạch Hạc Hiên đứng trước mặt anh mỉm cười:“Niên Niên xong rồi, có thể cho Niên Niên đến gặp mẹ được rồi chứ?”
“Được! Đưa Niên Niên đến gặp mẹ!” Không chút do dự, vừa nói Bạch Hạc Hiên vừa đứng lên đưa tay ra muốn đỡ lấy bàn tay của Lam Đình Niên.
Lam Đình Niên cũng thuận thế mà đưa ra cho Bạch Hạc Hiên đỡ lấy mình đi ra chỗ để xe, tiếng động cơ xe rất nhanh sau đó đã vang lên đều đều mà rời khỏi biệt thự, Nhã Thanh Lam đứng từ trên cao thông qua cửa kính của căn phòng mà nhìn xuống chiếc xe đang lăn bánh rời đi, cô ta khẽ mỉm cười.
Người còn đang sửng sờ ở khung cửa, không ngờ bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, Nhã Thanh Lam nhanh chóng đem hai lọ thuốc trên tay của mình kéo hộc tủ bỏ vào, chỉnh chỉnh lại áo tắm trên người cô ta hướng thẳng mũi chân đến cánh cửa mà mở ra.
Bên ngoài trước mặt Nhã Thanh Lam là quản gia Phương, bà ta lấp ló nhìn xung quanh rồi nhanh chân đẩy nhẹ Nhã Thanh Lam vào phòng, đóng cửa phòng, bà ta lại tiếp tục nhìn xung quanh rồi mới kéo Nhã Thanh Lam lại sofa ngồi xuống, tuy có hơi không thích lắm nhưng rồi Nhã Thanh Lam vẫn thuận ý ngồi cùng bà ta, gượng cười:“Dì Phương, dì có chuyện gì sao ạ?”
Khuôn mặt lấm la lấm lét của kẻ sắp làm chuyện xấu, mà nắm lấy tay Nhã Thanh Lam mách lẻo:“Tiểu Nhã có biết sáng nay tôi thấy gì không?”
Nhã Thanh Lam ngờ nghệch mà lắc đầu.
Quản gia Phương thấy thế mà bèn nói tiếp:“Là thiếu gia cùng con nhỏ Lam Đình Niên đó, sáng nay tôi thấy rất tình tứ với nhau!”
Tưởng chuyện gì, Nhã Thanh Lam vì sự khẩn trương khi nảy của quản gia Phương mà có phần hơi thất vọng.
Nhìn thấy ánh mắt của Nhã Thanh Lam, quản gia Phương nghi ngờ mà hỏi lại:“Tiểu Nhã cô cũng biết cả rồi sao?”
Mi mắt khẽ chớp, đầu nhảy nhanh một kế hoạch, Nhã Thanh Lam đảo đảo mi mắt chưa gì đã trực trào lệ cay, cô ta khẽ gật gật đầu, run rẫy nhẹ trong từng câu chữ:“Dạ dì…”
Thái độ có phần hơi tủi khổ của Nhã Thanh Lam nhất thời làm cho quản gia Phương thêm bất bình mà an ủi:“Tiểu Nhã, cô đừng buồn nữa tôi sẽ cố gắng tìm cách giúp cô mà!”
“Dì nói thật sao?” Nhã Thanh Lam vờ vui mừng mà ôm chặt lấy cánh tay của quản gia Phương.
Khóe môi cong nhẹ, quản gia Phương bà ta gật đầu:“Tiểu Nhã không phải mấy lần trước thuốc đều là do tôi bỏ vào thức ăn của con nhỏ đó sao? Cô có lý do gì mà không tin tưởng tôi vậy?”.
Truyện Quân Sự
Mi mắt khẽ giật Nhã Thanh Lam vờ ấp úng:“Thật ra… thật ra con cũng có một cách… nhưng mà…”
“Tiểu Nhã cô cứ nói đi giúp được tôi sẽ cố gắng giúp mà!” Bàn tay vỗ vỗ nhẹ quản gia Phương bị gài vào trong kế hoạch của Nhã Thanh Lam cô ta nhưng đến một chút cũng không biết gì mà còn tưởng mình hay ho.
Lời của quản gia Phương vừa dứt chắc như đinh đóng cột, khóe môi của Nhã Thanh Lam cũng bí ẩn mà giương lên một nụ cười, nhẹ rút bàn tay của mình về, Nhã Thanh Lam đứng lên bước chân đi về phía hộc tủ khi nảy đã cất hai lọ thuốc kéo nhẹ ra cầm lên một lọ thuốc rồi quay trở về phía của quản gia Phương ngồi xuống.
Tay đưa lọ thuốc lên ngang tầm mắt của quản gia Phương, Nhã Thanh Lam lấp lửng:“Thuốc này…”
Mi mắt thoáng nhìn qua Nhã Thanh Lam có phần hơi e ngại vì lọ thuốc này rõ ràng không có nhãn mác, nhỡ có chuyện gì không hay như chết người thì cho dù bản thân bà ta có trăm cái mạng chắc cũng chẳng thể kêu oan nổi mà chùn bước:“Tiểu Nhã cái này…”
Có phần hơi thất vọng, Nhã Thanh Lam vờ nắm lại lọ thuốc trong lòng bàn tay cố tình mà nói khích:“Vâng!”
“Con hiểu rồi, cái này dì không giúp được cũng chẳng sao.
Cùng lắm thì con dọn ra khỏi đây trả lại cái danh Bạch thiếu phu nhân cho Lam Đình Niên không cố tranh giành nữa là được rồi!”
“Sau này mọi việc ở đây Lam Đình Niên sẽ quản.
Hiên anh ấy cũng thuận theo chị ta, vậy những người trước kia từng đối xử tệ với chị ta, con e là…”
Tâm trí ngay lập tức bị người ta thao túng, quản gia Phương suy xét, dù sao bà ta cũng chẳng ưa Lam Đình Niên, trước đây lại đối xử tệ, nếu thật để Lam Đình Niên lại cái nhà này bà ta mãi chẳng thể ngốc đầu lên được, chi bằng cứ theo phục vụ cho Nhã Thanh Lam ít nhất còn được cô ta đãi ngộ một chút, sống sung sướng hơn một chút, dư dả một chút cũng dễ thở hơn.
Ý nghĩ hạ chốt, quản gia Phương chòm người lấy lọ thuốc từ trong tay của Nhã Thanh Lam kiên định:“Tiểu nhã để tôi!”
Khóe môi mới ban nảy còn thất thủ bấy giờ đã cong lên đầy đắc ý.
Mi mày khẽ nhướng lên Nhã Thanh Lam vờ ngã vào lòng của quản gia Phương nũng nịu:“Dì, việc này xem ra đều nhờ hết vào dì rồi, sau này nếu con thuận lợi trở thành Bạch thiếu phu nhân của nơi này chắc chắn con sẽ không bạc đãi dì đâu!”.