Đến tối muộn Bạch Hạc Hiên mới đưa Lam Đình Niên từ bệnh viện quay trở về, vừa cùng Lam Đình Niên vào trong nhà, anh đã nhìn thấy Nhã Thanh Lam từ trên lầu đi xuống, có vẻ nhìn cô ta điềm tỉnh hơn lúc sáng rất nhiều mà đi đến chỗ của Bạch Hạc Hiên khoát lấy tay anh:“Hiên, anh về rồi sao? Vừa hay đúng lúc cơm tối, anh vào dùng bữa luôn nhé!”
Mày khẽ chau lại, Bạch Hạc Hiên rút cánh tay của mình ra khỏi hai bàn tay của Nhã Thanh Lam mà luồng cánh tay còn lại sang eo của Lam Đình Niên, nghiêng nhẹ đầu qua cô mà bảo:“Niên Niên có đói, có muốn ăn cơm không?”
Lam Đình Niên đứng nhìn thái độ của Nhã Thanh Lam có phần hơi tức tối mà cố tình gật đầu:“Niên Niên muốn ăn cơm!”
Nghe Lam Đình Niên đã bảo vậy rồi nên Bạch Hạc Hiên cũng thuận ý mà ôm eo cô lướt ngang qua Nhã Thanh Lam đi thẳng vào nhà bếp, đến một lời cũng chẳng mở miệng nói với Nhã Thanh Lam.
Lòng có khó chịu, nhưng rồi vì nghĩ Bạch Hạc Hiên vẫn còn giận chuyện lúc sáng nên Nhã Thanh Lam cũng chẳng quá để bụng mà tự mình đi theo sau vào nhà bếp.
Vừa vào đến bếp, chính cả Bạch Hạc Hiên cũng thấy lạ khi thấy quản gia Phương có vẻ nhiệt tình hơn mọi khi mà kéo ghế mời Lam Đình Niên ngồi xuống, miệng thì lại luôn cười tươi như hoa.
Mi mày Bạch Hạc Hiên bỗng nhiên nhíu lại, anh buông eo của Lam Đình Niên ra, đảo bước chân quan sát kĩ một một lượt ở trong nhà bếp, sau đó mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh của Lam Đình Niên vừa lúc Nhã Thanh Lam cũng đồng thời kéo ghế ngồi xuống đối diện Lam Đình Niên.
Không khí trên bàn ăn bấy giờ đúng là có phần hơi gượng gạo nhưng cũng chẳng đến nổi quá tệ.
Ngồi mãi vẫn chưa một ai động đũa Nhã Thanh Lam liền chòm người gắp miếng cá bỏ vào trong chén của Bạch Hạc Hiên:“Hiên, cá này rất ngon anh ăn thử…”
Nhưng rồi miếng cá còn chưa kịp bỏ vào chén, lời của Nhã Thanh Lam tức khắc bị hành động xê dịch chén của Bạch Hạc Hiên đánh gãy, miếng cá trên tay bỗng nhiên chẳng biết đi về đâu, gượng cười Nhã Thanh Lam gắp miệng cá đưa lên miệng mình, nhưng chẳng hiểu vì sao mùi của tuy được chế biến rất thơm nhưng lại làm cho cổ họng của Nhã Thanh Lam cảm thấy khó chịu mà muốn nôn ra, may thay cô da phản ứng kịp mà đem miếng cá bỏ xuống, cố nén sự khó chịu nơi cổ họng của mình lại.
Trong đầu chạy qua một khả năng làm cho Nhã Thanh Lam vừa nghĩ thôi mặt mày đã tái mét, nhưng rồi lại cố kiềm nén sợ bị người ta phát hiện, cô ra gượng cười mà nhìn lên, may thay chẳng có ai nhìn mình.
Tay liền ôm lấy lòng ngực mình, đầu hơi cúi nhẹ Nhã Thanh Lam khẽ thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm.
Ngẩng đầu lên cô ra lại nhìn thấy Lam Đình Niên ở đối diện cầm đôi đũa chọt chọt vào chén cơm không chịu ăn thì nhìn sang chỗ của quản gia Phương đang đứng, đá nhẹ mi mắt.
Ngay lập tức hiểu ý, quản gia Phương liền gật đầu mà xoay người bưng chén gà đã hầm, múc sẵn trên bếp đi đến chỗ của Lam Đình Niên đặt nhẹ xuống:“Thiếu phu nhân đây gà hầm, tôi hầm riêng cho cô, cô ăn thử thế nào!”
Bạch Hạc Hiên nhìn chén gà đặt ở chỗ của Lam Đình Niên mà không khỏi cau mày, lại nhìn lên quản gia Phương nghi ngờ mà bảo:“Như không lại hầm gà làm gì?”
Quản gia Phương chưa kịp lên tiếng, Nhã Thanh Lam đã lên tiếng đỡ hộ lời:“Là em bảo gì ấy hầm đó, lúc sáng là do em nóng nảy suy nghĩ nông cạn nên mới ăn nói hàm hồ với chị Niên, nên mới bảo dì Phương hầm chén gà tẩm bổ chuộc tội với chị!”
Nói với Bạch Hạc Hiên rồi Nhã Thanh Lam mới xoay mặt sang Lam Đình Niên mỉm cười:“Chị Niên chị ăn đi cho nóng, ăn nóng mới ngon!”
Lam Đình Niên nhìn Nhã Thanh Lam mà gượng cười, biết nói gì với loại người này chứ, rồi lại nhìn xuống chén gà hầm, chắc chắn chén gà này Lam Đình Niên nuốt không trôi rồi, biết đâu cô ta lại bỏ vào đó thứ gì không được sạch sẽ thì sao.
Nhưng rồi tình huống hiện tại Lam Đình Niên lại chẳng biết phải làm thế nào, cũng chẳng thể nào trước mặt mà từ chối thẳng thừng khi mình vẫn đang giả vờ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ được, dù sao giả vờ cũng giả vờ rồi, ít nhất cũng làm cho tốt một chút chứ.
Cuối cùng Lam Đình Niên đành phải dùng đến quyền trợ giúp, cô vờ ngơ ngác ánh mắt mình nhìn sang Bạch Hạc Hiên lúng túng cầu cứu.
Bạch Hạc Hiên nhìn Lam Đình Niên ở thế buộc như vậy thì cũng chẳng nói lời nào mà trực tiếp đứng lên đi đến chỗ của cô, tay bưng chén gà hầm lên, vòng qua đi đến chỗ của Nhã Thanh Lam, anh đặt xuống trước mặt cô ta:“Đình Niên dị ứng với gà hay là em ăn hộ cô ấy đi, nấu cũng nấu rồi bỏ cũng rất phí!”
Nhìn chén gà hầm vừa được Bạch Hạc Hiên đặt xuống trước mặt, Nhã Thanh Lam dè chừng, đụng cũng chẳng dám đụng mà chỉ ngồi trân trân nhìn.
“Sao em không dám ăn à?” Nhìn thái độ của Nhã Thanh Lam, Bạch Hạc Hiên cười nhạt mà khích.
Có phần hơi ấp úng, Nhã Thanh Lam gượng cười:“Hiên là em bảo người nấu để chuộc lỗi với chị mà, em ăn sao được chứ!”
“Anh bảo Đình Niên dị ứng với gà em không nghe sao?” Lần nữa Bạch Hạc Hiên chắc nịch khẳng định.
“Làm sao chị ấy có thể dị ứng với gà được chứ?” Nhã Thanh Lam vẫn cố điềm tĩnh, nói với Bạch Hạc Hiên rồi lại xoay sang quản gia Phương đang đứng đó:“Dì Phương không phải dì bảo chị Niên rất thích gà sao? Sao bây giờ lại dị ứng với gà rồi?”.