Già Thiên

chương 968: vô lượng thần tàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năm đó, truyền thừa bất hủ đứng đầu cả Trung Châu, lãnh thổ rộng lớn khôn cùng, tất cả thần trân kỳ vật đều tụ thập về triều đình, uy danh hiển hách, khiến cả thiên địa đều chấn động, là một đệ nhất Thần triều theo đuổi phi thăng thành Tiên mà tồn tại.

Bọn họ chỉ trong một đêm đã bị hủy diệt thành cát bụi, gây ra đủ loại nghi ngờ, không ít người phỏng đoán rằng bọn họ đã tìm ra phương pháp thành Tiên, dùng toàn bộ lực lượng trong Thần triều để mở ra tiên lộ, kết quả là thất bại mà tiêu vong.

Đương nhiên, cũng có người nói rằng bọn họ bị một con rồng đến san phẳng, trong sự kiện phát sinh tại một đêm kia có tiếng rồng ngâm vang vọng chín tầng trời, khắp Trung Châu đều nghe được, vô số đại giáo cũng biết đến.

Cũng có người nói, chân tướng chỉ có một, đó chính là có một Thánh linh vô địch xuất hiện, nuốt hết toàn bộ long khí tại Trung Châu đệ nhất tổ mạch này, đoạt lấy tạo hóa của Vũ Hóa Thần triều.

Còn có người nói, Độc Nhân chứng đạo thành Đế, dùng một bàn tay tiêu diệt tất cả bọn họ, hơn nữa lại chỉ dùng một kích, không cần làm gì khác mà toàn bộ Vũ Hóa Thần triều đã bị tiêu diệt không còn ai.

Rốt cuộc chân tướng năm đó như thế nào thì đã sớm bị mai một ở trong bụi bặm lịch sử, những người năm đó đều đã chết hết, không còn ai có thể sống lâu như vậy được, kể cả người từng xuất thủ tạo ra sự kiện này cũng như vậy.

Cho dù nói như thế nào, năm đó Vũ Hóa Thần triều vẫn là thiên hạ đệ nhất, điều này không thể thay đổi được, những thứ mà bọn họ cất chứa thì không gì so sánh nổi, sau khi bị huỷ diệt thì tất cả những thứ trân quý cũng không còn xuất hiện nữa, đều được chôn vùi dưới lòng đất.

Năm đó cũng không biết có bao nhiêu người tìm kiếm, nhưng rốt cuộc không có thu hoạch gì, hiện nay tổ miếu Vũ Hóa đã xuất thế, làm sao lại không khiến cho thiên hạ động tâm cho được?

Bọn họ không muốn làm bá chủ thế gian, chỉ muốn thành Tiên, theo đuổi trường sinh, khắp cả Trung Châu đều nằm dưới sự thống trị của bọn họ, đủ các loại điển tịch thất truyền còn đang bị chôn vùi, những điều này chính là lời miêu tả chính xác nhất đối với một mạch Vũ Hóa chỉ cầu thành Tiên này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Trung Châu tổ miếu xuất hiện, tương truyền năm đó bên trong nó từng có rất nhiều Thần Tàng, có phương pháp chứng đạo, còn có đủ loại thánh vật, mỗi một kiện đều có giá trị không gì tính toán được, có khi còn có cả các Thần khí cũng nên.

- Đúng vậy, người tu hành thượng cổ có đủ loại cảm ngộ, trong tòa thần miếu kia cái gì cần có thì cũng đều có, bị bọn họ thu thập lại, khắc lên các vách đá, là kết tinh trí tuệ của các bậc tiền bối rất nhiều đời để lại.

Vào một ngày, các loại bí mật, đủ loại truyền thuyết tái hiện, bị người ta vạch trần ra, sự tình Trung Châu tổ miếu rất trọng đại, khiến khắp nơi đều chú ý.

Không chỉ có Nhân tộc, ngay cả các bộ tộc thái cổ cũng đều động tâm, không ít người muốn đặt một chân vào đó, tranh đoạt một chén canh, nhưng mà không lâu trước đây Nhân tộc Đế giả mới hiện ra, tới bây giờ vẫn còn khiến bọn họ kinh hãi, không Tổ Vương nào dám xuất hiện.

Các đại Thánh địa Đông Hoang không chỉ liên tục đi tới Trung Châu, mà còn có người đi Diêu Quang Thánh địa chứng thực, hỏi cho kỹ càng, rốt cuộc thì trong đó có bí ẩn gì, dù sao Diêu Quang Thánh địa cũng đang tham dự trong đó.

Nam Lĩnh, Tây Mạc cũng như vậy, rất nhiều truyền thừa bất hủ đều vô cùng chú ý, đều phái rất nhiều cao thủ đi tới, muốn tra xét thật cẩn thận.

Thiên hạ đều chấn kinh, đâu đâu cũng chú ý tới nơi này, nhất là tại Trung Châu, chư tử bách giáo gần như sôi trào, bọn họ sinh trưởng tại vùng đất này, đã trải qua rất nhiều sự kiện, không có ai hiểu rỗ ý nghĩ của tòa tổ miếu kia hơn so với bọn họ được.

- Thần triều theo đuổi trường sinh, bọn họ có rất nhiều bí mật, mà tổ miếu là địa phương thần thánh nhất của bọn họ, có vô tận Thần Tàng!

Trong hai ngày gần đây, tại long mạch đứt đoạn này tràn ngập không khí giương cung bạt kiếm, bốn đại Thần triều và Diêu Quang Thánh Địa thủ hộ tại đây gặp phải áp lực rất lớn, nhiều người tới đây như vậy, không thể giết chết toàn bộ được.

Thiên hạ cũng không thể bình tĩnh được, một vài cổ thư có các tư liệu quý báu được truyền ra ngoài, trong Cổ Miếu không chỉ có các loại cảm ngộ của các bậc tiền bổi, mà còn có Vũ Hóa cổ kinh chân chính, cũng được khắc lên trên vách tường, nếu Cổ Miếu chưa hủy, tất cả đều có thể tìm ra được.

Ngoài ra, năm đó Vũ Hóa Thần triều thống trị nửa thiên hạ, đặt chân tới Vực ngoại, tìm kiếm các loại tài liệu cực kỳ quý hiếm mà chỉ Đại đế mới có, muốn bổ sung cho một cái Lục Đỉnh, trong miếu có thể còn có một vài thánh vật sót lại.

Bên trong có nguyên thạch của Hoàng Huyết Xích Kim, Tiên Lệ Lục Kim, có lẽ vẫn còn được trưng bày ở trong Cổ Miếu, nếu có thể tìm được, thì sẽ dẫn tới một hồi chấn động, là kỳ duyên có một không hai.

- Đệ nhất Thần triều từng thống trị nửa Trung Châu, quả nhiên không tầm thường a!

Ngay cả Hắc Hoàng cũng đều líu lưỡi, có mốt số thứ là bí mật mà ngay cả nó cũng chưa từng nghe qua.

- Thứ mà bọn họ muốn tu bổ hơn phân nửa là miếng đồng xanh kia!

Diệp Phàm quan sát hai khối đồng cổ trong cơ thể, nếu đúng là như vậy, chỉnh thể của thứ này chính là một cái đỉnhỂ

Trong Vũ Hóa Thần triều thì ngoài Đế binh Cực Đạo của bọn họ, còn có một cái đinh bị tàn phá nhưng lại là thứ thần bí khó lường nhất, điều này khiến cho các Cổ tộc đều chấn động, ra sức tìm hiểu, rốt cuộc biết được về cái đỉnh đồng màu xanh bị tàn phá này.

Ai cũng không nghĩ tới, các loại kỳ trân và đủ loại cảm ngộ của các bậc tiền bổi cũng không khiến cho Cổ tộc nổi điên, mà chỉ một chút manh mối về miếng đồng xanh này vừa lộ ra lại làm cho bọn họ đứng ngồi không yên.

Mặc dù không lâu trước đây Đại đế Nhân tộc hiện ra, các tộc thái cổ đều sợ run, nhưng do cái Lục Đỉnh bị tàn phá này, Hoàng tộc, Vương tộc và các đại tộc vẫn đứng ngồi không yên, rất nhiều người đi ra tìm hiểu.

Đương nhiên, bọn họ vẫn rất e ngại, vẫn không có vị Thánh nhân nào xuất hiện cả, không có Tổ Vương nào dám nhảy ra, sợ thật sự chọc giận nhân vật vô thượng của Nhân tộc kia, khiến hắn tiêu diệt toàn bộ bọn họ.

Cái Lục Đỉnh kia đã sớm tồn tại ở thời thái cổ, ngay cả các bộ lạc của Cổ tộc cũng không biết được nó có lịch sử dài bao nhiêu, thường thì vừa xuất hiện lại đã biến mất, mấy vị cổ Hoàng đều từng truy tìm nó, cái đỉnh rách nát này có giá trị vô lượng, nghe nói trong đó có bí mật về việc thành tiên.

- Tiểu tử, trên người ngươi còn có hai miếng đồng xanh, tới lúc nào thì đưa một miếng cho đạo gia ta hả?

Đoạn Đức nắm chặt lấy nắm tay Diệp Phàm, quyết không chịu thả ra.

- Làm người thì không thể giống như Đoạn Đức được, rõ ràng là ta đoạt được, năm đó ngươi lại luôn đánh chủ ý lên ta, muốn đổi thì cũng được thôi, mang Thôn Thiên Ma Cái ra mà đổi.

Diệp Phàm nói.

- Lần này vào Cổ Miếu, nếu còn có mảnh nhỏ của cái đỉnh màu xanh kia, ta cũng không tin còn bị ngươi tranh lấy hết!

Đoạn Đức tức giận nói.

- Bổn hoàng bấm ngón tay tính toán, cái đỉnh nát kia rất có duyên cùng với ta!

Hắc Hoàng cũng bỏ lên đây, tỏ ý muốn cướp miếng đồng xanh khi tiến vào tổ miếu, là một cái đối thủ cạnh tranh rất cường đại.

- Con bà nó, con gà đòi một miếng, con vịt cũng đòi một miếng, đến cả ngươi cũng tiến lên đòi một miếng! Được rồi, bần đạo đang cần phải thu thập tài liệu, tiến Cổ Miếu như vậy không thể nghi ngờ gì nữa chính là tiến vào một cái mộ lớn, cần một chậu máu của hắc cẩu vạn năm, không, là một thùng máu, ngươi dâng lên một chút có được không!

- Gâu, gâu, gâu...!

Hắc Hoàng sủa vang, lao lên cắn, chết sống cũng không nhả ra.

Hai tên này cũng không phải là loại lương thiện gì, đều là những kẻ tham lam vô sỉ, trời sinh không cùng đường, gặp một cái thì xông lên cắn nhau, đúng là loại tương khắc bẩm sinh.

Vị trí trái tim của Trung Châu chính là dãy long mạch bị cắt đứt kia, hiện giờ không khí tại đó đã khẩn trương tới mức cực điểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ đại chiến kinh thế hãi tục, các thế lực lớn của Nhân tộc và Cổ tộc đều phái cường giả tới đây, muốn đi vào trong tổ miếu.

Bốn đại Thần triều và Diêu Quang Thánh Địa đều không đồng ý, hình thành cục diện giằng co đáng sợ, khiến cho bọn họ rất khó có thể trong thời gian ngắn tiến vào Cổ Miếu lấy ra Thần Tàng được.

- Vũ Hóa Thần triều đã bị diệt, di tích của bọn họ thuộc về tất cả mọi người trong thiên hạ, ai cũng có thể tiến vào trong tổ miếu, tất cả đều dựa vào cơ duyên bản thân.

Cũng không biết ai là người đầu tiên hô lên câu này, sau đó các thế lực lớn khắp nơi, tất cả tu sĩ cả thiên hạ đều rống to, hình thành một áp lực cực lớn, ngay cả bốn đại Thần triều và Diêu Quang Thánh địa cũng sắp sửa không đỡ nổi nữa.

Nếu không phải kiêng kị các Đế binh như Long Vãn Hắc Kim đỉnh của Diêu Quang Thánh địa, Đại Hạ Thái Hoàng Kiếm thì chi e rằng tu sĩ khắp thiên hạ đã sớm đánh vào, hiện tại lại hình thành một cục diện bế tắc.

Đàm phán!

Cuối cùng, bốn đại Thần triều và Diêu Quang cũng chấp nhận lui từng bước, cùng thế lực lớn khắp nơi đám phán, nhưng yêu cầu của bọn họ lại cực kỳ hà khắc, bọn họ muốn sáu mươi phần trăm Thần Tàng đều phải do bọn họ sở hữu, dù sao thì đây cũng là do bọn họ khai quật ra được.

- Thừa dịp bọn họ đàm phán, chúng ta nhanh chuẩn bị đi, không nắm chắc thì không đánh được, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ hết tất cả các loại tài liệu!

Tề La nói.

Sau đó không lâu, bọn họ mời lão mù và Đồ Thiên rời núi, muốn cho Thôn Thiên Ma Quán hợp nhất, hợp thành một kiện Đế binh không chút sứt mẻ gì.

Ai cũng không cách nào đoán trước được sẽ phát sinh đại chiến như thế nào, mà bọn họ vẫn luôn cảm thấy có rất nhiều thứ liên quan đến Độc Nhân Đại đế, cầm theo binh khí của nàng cũng đủ bảo vệ bản thân rồi.

- Ta có một dự câm, sau một trận chiến cuối cùng này, có lẽ chúng ta thật sự phải rời khỏi đây!

Tới một chỗ không người, Diệp Phàm liền nói với Bàng Bác.

- Gấp quá, cần phải nhanh chóng đi thăm lại tất cả các bạn cũ thôi, đừng để lại tiếc nuối gì cả!

Bàng Bác nói, hắn vẫn có chút không rời bỏ được đối với thế giới này.

- Để sau đi, ta nghĩ một trận chiến này có thể gặp lại Hoa Vân Phi, Lý Tiểu Mạn, Diêu Quang Thánh tử, Thiên Hoàng tử, Hoàng Hư Đạo, có thể sẽ phải đánh một trận sinh tử đại chiến!

Diệp Phàm trầm giọng nói.

Trong lúc đàm phán tại Trung Châu vẫn còn đang tiến hành, các thế lực khắp nơi đã thống nhất được một điều, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép mang Đế binh và Thánh binh tiến vào trong tổ miếu, ai mà phá hỏng Cổ Miếu, khắp cả thiên hạ cùng tiêu diệt.

Bởi vì, tương truyền thì trong tổ miếu có rất nhiều bức vách đá được khắc rất quý giá, là cảm ngộ và tinh hoa của các bậc tiền bối, có ý nghĩa rất lớn trong việc thăm dò trường sinh, mỗi một bức trong đó đều có giá trị không thể đo lường được.

Hai mươi mấy vạn năm trước, Vũ Hóa Thần triều hao hết tâm lực, sưu tầm khắp nơi trên thiên hạ, thậm chí có khi còn lấy từ Vực ngoại về, mỗi chữ đều quý như châu ngọc, mỗi một khối đá tại đó đều không được phép tổn thất.

Diệp Phàm và Bàng Bác hai mặt nhìn nhau, như vậy xem ra nhất định sẽ không thể buông tha cho một số đại địch, nhất định cần phải chém giết ngay tại chỗ, tiến hành sinh tử đại chiến.

Sau đó, cuộc đàm phán đã thống nhất ra điều thứ hai, không phải mỗi người đều có thể tiến vào Trung Châu tổ miếu, chỉ có nhân vật cấp Giáo chủ được khắp nơi tán thành thì mới có tư cách, nếu không thì chỉ có thể mở một đường máu mà đi vào.

Bốn đại Thần triều và Diêu Quang chia nhau bốn mươi phần trăm danh ngạch, bọn họ không chịu nhả ra thêm, cắn chặt không buông, cao thủ tiến vào càng nhiều thì tất nhiên là thực lực sẽ càng mạnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio