Ngũ vực phong vân hội tụ Trung Châu. Tổ miếu vừa ra khắp thiên hạ đều động, gây nên một trận sóng to, mười phương chú mục, cả thế gian chú ý.
Rất nhiều tu sĩ đều hành động, tích cực ứng đối, tùy thời chuẩn bị tiến quân vào trong Thần miếu. Tuy rằng bốn đại Thần triều và Diêu Quang Thánh Địa còn đang cùng các phương thương thảo, không đối ngoại mở ra nhưng ngày này đã không còn xa.
- Không đánh trận không nắm chắc.
Hắc Hoàng đã vơ vét đại lượng tài liệu trân quý, dùng để khắc đạo văn pháp trận phòng khi cần đến.
Mà Đoạn Đức thì biết địa phương đó khẳng định không tầm thường, dù sao cũng là đệ nhất long mạch của Trung Châu năm đó. Cho dù đứt đoạn khẳng định vẫn có hải lượng long khí, nói không chừng sẽ dựng dục ra thứ gì.
Hắc Hoàng còn dễ nói. Trước đó Diệp Phàm bố cục giết chúng địch sớm đã mua rất nhiều thiên tài địa bảo, đều là dựa theo ý của nó mua với giá trên trời. Mà Đoạn Đức cần thì có chút phiền phức, đều là một số thứ rất xa vời, tỷ như Diêm La Thổ, Tử Linh Hoa, Thi Trúc, Cửu U Thai...
- Đây đều là những thứ linh tinh gì, có thể tìm được sao?
Cả đám người đều ngây ra, thật không dễ tìm.
- Những thứ này đều là tài liệu vô giá, ngoại trừ ta cần chính là những người tế luyện cấm khí cũng sẽ dùng đến bởi vậy cũng không phải không thể tìm.
Đoạn Đức nói.
Hắn cũng không lo lắng bao nhiêu., bởi vì đối với hắn mà nói một loại tài liệu chính đã vào tay, đó là Hoàng Tuyền Thủy. Năm đó khi bọn họ đuổi theo âm binh trong Thái cổ Luyện Ngục dưới Trụy Ưng Nhai, không chỉ chiếm được U Minh Thảo còn thu một hồ Hoàng Tuyền.
Ngày nay, gốc U Minh Thảo kia ngay ở trong nghĩa trang của Thiên Chi Thôn, không ai nguyện ý cả ngày mang nó trên người, chod ù Diệp Phàm hoàng kinh huyết khí như biển cũng rất xa cách.
Khi đám người Diệp Phàm, Đoạn Đức xuất hiện ở Thiên phường tức thì gây nên một mảnh ồn ào, rất nhiều không cấm nhìn lại. Trận chiến Thiên Đoạn Sơn Mạch kinh thiên hạ, máu chảy thành sông thây chất thành núi, không người không sợ. Ngay cả Cổ tộc đều chấn động mạnh.
Ngày nay, nơi Diệp Phàm đi qua rất ít người dám tranh phong, trong đương kim thiên hạ có uy thế độc đáo. Một số hành động vĩ đại diệt Nguyên Cổ, bắn chết Thần tử, san bằng thế gia thái cổ... khiến mọi người ý thức được sự cường thế của Thánh thể Nhân tộc.
Thiên phường rất lớn, nhưng tìm khắp các ngóc ngách cũng chỉ thỏa mãn được một nửa nhu cầu của Đoạn Đức. Thứ hắn cần rất thưa thớt, rất nhiều thứ đều là người khác chưa từng nghe nói.
Phàm là những thứ coi trọng trao đổi đều rất thuận lợi, ngay cả Cổ tộc cũng không nguyện đắc tội Diệp Phàm quá nhiều, nhất là Thánh Hoàng tử cũng ở bên cạnh. Hai người này đi cùng một chỗ thật sự khiến người kính sợ, có một loại uy thế không hiểu.
Sau khi Diệp Phàm chém Nguyên Cổ, không chỉ Nhân tộc ngay cả các tộc Thái cổ cũng đều cho rằng tương lai hắn có lẽ thiên hạ vô địch, có thể sánh ngang cùng con ruột Cổ Hoàng.
Nguyên Cổ là đại tôn thứ tám của dòng tộc Nguyên Hoàng, huyết mạch lực tuy có yếu bớt nhưng cũng không kém bao nhiêu. Diệp Phàm có thể chém hắn ta, tiềm năng của hắn sẽ không kém con của Đế.
- Đây là Thánh thể Nhân tộc. Trận chiến lần trước ta không nhìn thấy, ở Thiên Đoạn Sơn Mạch giết đại địch máu nhuộm khắp núi, hôm nay nhìn thấy quả thật bất phàm.
Nơi đoàn người đi qua không ngừng có người thấp giọng nghị luận, truyền vào trong tai bọn họ. Đây là uy danh đánh ra, từ không phục và khiêu khích cho tới sợ hãi bây giờ. Đây là một chuyển biến rất lớn.
- Đây là Thánh thể Nhân tộc sao, thì ra là cái dạng này. Cũng không phải ba đầu sáu tay, thoạt nhìn rất thanh tú mà. Chiến lực cường đại như thế sao?
Một số thiếu nữ Cổ tộc đều đang quan sát, trong mắt đẹp lưu động tia sáng kỳ dị.
Người của Thiên phường rất nhiều, sinh linh các tộc đều có.
- Ngay cả Hồn Thác Đại Thánh đều rất coi trọng hắn, cho dù hắn là Nhân tộc cũng không phải chúng ta có thể đứng chung một chỗ, cũng bị Đại Thánh thưởng thức.
Không thể không nói, ngày nay Diệp Phàm trải qua nhiều lần đại chiến danh chấn vạn tộc, rất nhiều người đều chú ý, đi đến nơi nào đều có không ít ánh mắt nhìn vào.
Cuối cùng, bọn họ rời đi, tài liệu Đoạn Đức cần vẫn chưa gom đủ, còn cần đi nơi khác tìm kiếm.
Trung Châu tổ miếu là một nơi đặc thù, ở trong hắc vụ hai mươi mấy vạn năm, dùng lời của Đoạn Đức mà nói có thể so với một ngôi đại mộ khủng bố nhất, phải nghiêm túc đối xử.
Đám người Diệp Phàm đều biết năng lực của hắn bởi vậy dùng hết mọi thủ đoạn thỏa mãn yêu cầu của hắn, chuẩn bị không đủ sẽ không đi vào. Bọn họ đã có thể đoán trước lần này có lẽ sẽ chết rất nhiều người.
- Còn thiếu mười mấy loại tài liệu, ta sợ sẽ xuất hiện những thứ như lệ quỷ, không chuẩn bị đủ không yên tâm.
Đoạn Đức nói.
- Không sao. Chúng ta có nhiều Nguyên, đấu giá tại Phòng đấu giá khắp thiên hạ.
Diệp Phàm nói, hắn bắt đầu thông qua các loại quan hệ đi vơ vét những loại tài liệu này.
Rồi sau đó hắn cùng Bàng Bác bắt đầu bái phỏng các nơi. Xích Long đạo nhân, Khổng Tước Vương, Vệ Dịch Thánh nhân của Thiên Tuyền thạch phường, Khương gia, Cơ gia, Phong tộc, Dao Trì, mười ba đại cường đạo, Chuyết Phong Lý Nhược Ngu, Thiên Yêu Cung, Man tộc. Mỗi ngày đều chứa đầy ắp, vượt qua hư không không ngừng.
Có lẽ bước lên tổ miếu kia sẽ bước trên Ngũ Sắc Tế Đàn vượt qua hư không mà đi, bọn họ không muốn để lại tiếc nuối, lần lượt gặp mặt tất cả cố nhân một lần.
- Ta hẳn là đi Tây Mạc một chuyến, chỉ là quá xa xôi mà không nhất định có thể tìm được nàng.
Diệp Phàm lẩm bẩm, rồi sau đó quyết định xử lý xong một số chuyện trước mắt.
Kế tiếp, Diệp Phàm bắt đầu phân chia bảo vật, đem rất nhiều binh khí treo trên vách đá, mặc cho Đồng Đồng, Tiểu Tước nhi, hai linh đồng đi chọn. Sắp phải rời đi, hắn để lại rất nhiều linh vật.
- Thật xa xỉ.
Ngay cả Đoạn Đức và Hắc Hoàng đều đỏ mắt, thiếu chút nữa đi lên tranh đoạt cùng mấy đứa nhỏ, ngay cả Tề La cũng hít một hơi khí lạnh.
Diệp Phàm để lại không thứ nào không phải trân phẩm, tất cả đều là trân bảo vô giá, lọt ra ngoại giới tất sẽ gây nên một trận mưa máu gió tanh.
Tỷ như một chiếc xe nhỏ màu đen, tuy rằng chỉ dài hơn một tấc nhưng sáng bóng trong suốt, lưu động thần huy. Đây là một chiếc chiến xa Vương giả, thu được từ nơi đệ đệ của Vương Đằng.
Hai huynh muội đôi linh đồng Cổ Phi cùng Cổ Lâm rất có tuệ nhãn, thúc giục một cỗ linh khí. Chiến xa màu đen phóng ra vạn đạo thụy thải, rất nhanh biến lớn. Bọn họ ngồi lên, rất là hưng phấn.
Huyền Từ Sơn chính là Diệp Phàm từ Tử Vi Cổ Tinh Vực mang tới, là một tòa Thần Thiết phong tính dẻo rất cao, có thể không ngừng trưởng thành tiến hóa, nhất là Huyền từ thần quang ẩn chứa bên trong trên đời hiếm thấy. Món bảo bối này được tiểu Đồng Đồng lấy vào trong tay, yêu thích không buông tay.
Ngoài ra, còn có một loạt pháp khí Vạn Thương Cung, Kim Cương Trác của Bát Cảnh Cung đều là vật quý hiếm, tất cả đều được Diệp Phàm giữ lại. Rồi sau đó hắn lại lấy ra kiện Thánh binh tàn phá Tử Kim Chùy kia đưa cho đám người Lý Hắc Thủy.
- Thật là người tốt. Tán tài đồng tử, miếng đồng xanh kia...
Đoạn Đức xoa tay.
- Lượn đi chỗ khác cho nước nó trọng!
Diệp Phàm giữ lại đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí, không có khả năng phát tán ra ngoài, bởi vì hắn cũng không tính từ bỏ tu luyện.
Hắn đem một ít đòn sát thủ để lại cho đám cố nhân, để lại tám mươi mốt cây cờ nhỏ màu đen. Đây là Bất Tử Thiên Hoàng tự tay tế luyện thành, uy lực rốt cục lớn bao nhiêu không ai nói rõ. Tề La cùng Hắc Hoàng thúc giục, nếu là một kích toàn lực hơn phân nửa có thể san bằng một nơi Thánh địa.
Trên người Bàng Bác không có bao nhiêu kỳ trân, không có gì để lưu lại. Cửu thần binh vẫn là Diệp Phàm từ chỗ Đoạn Đức cướp tới, khiến cho mỗi lần vô lương đạo sĩ nhìn thấy đều thống hận không thôi. Còn có mấy chiếc đinh đá, quả thật là Thần liệu, chính là khí cụ trên quan tài của Bất Tử Thiên Hoàng, vô kiên bất tồi, không nhìn ra cấp bậc. Ngoài ra một chiếc Loạn Cổ đế phù Diệp Phàm cũng đưa hắn dùng bảo mệnh, một thanh Địa Ngục thần kiếm nhỏ máu, là Thánh binh không trọn vẹn, không lâu trước đây Diệp Phàm bố cục lừa giết quần địch thu tới từ tay Sát Thủ Thần Triều.
Diệp Phàm lấy ra Tiên trân đồ, đoạt được từ hỗn độn Long Sào, chuẩn bị đưa cho hầu tử. Trước thái cổ từng rơi vào trong tay Đấu Chiến Thánh Hoàng, có lẽ hầu tử có thể tham ngộ ra một số thứ.
Tuy nhiên hầu tử từ chối, nói là thế giới này có thể tu luyện, thần liệu gì đều có thể tìm được mà một chỗ khác tinh không có lẽ không thích hợp tu sĩ sinh tồn, để hắn giữ lại.
Mọi người tụ cùng một chỗ thảo luận đến tột cùng. Trải qua ba tên sành sỏi Tề La, Đoạn Đức, Hắc Hoàng không ngừng diễn biến, phỏng đoán ra đây rất có thể là một bức đồ tinh không cổ lộ, vì nhân vật cấp Đế Hoàng lưu lại.
- Nhất định phải cất kỹ, tương lai nói không chừng các ngươi có thể nhờ nó tìm được đường.
Mọi người nói, có chút thương cảm. Truyện Sắc Hiệp -
Về phần hạt giống Kỳ Lân thần dược, Diệp Phàm không có làm bộ, trực tiếp nói muốn mang đi. Địa cầu có thể đã nguyên khí khô kiệt, hơn phân nửa không thích hợp tu sĩ sinh tồn, tương lai có thể cần tinh khí nó phun ra nuốt vào để qua ngày.
Vì thế, những ngày qua hắn đi khắp Bắc Vực, cũng không biết đào bao nhiêu Thần Nguyên, hết thảy đều vì hạt giống Kỳ Lân tương lai có thể sinh trưởng mà bày ra một nơi tịnh thổ thích hợp.
Ngoài ra hắn còn thu mua đại lượng cổ dược, linh thảo chuẩn bị đặt vào trong đống Nguyên, khiến chúng nó tỏa ra linh khí diễn biến ra một hoàn cảnh thích hợp tu luyện.
Diệp Phàm đem Thần dược cuối cùng trên người lấy ra. Thánh quả hái từ cấm địa Thái Cổ hôm nay còn lại ba quả, đều để lại cho bọn hầu tử, Lý Hắc Thủy, Lệ Thiên dùng để bảo mệnh, chỉ cần có một hơi tất có thể cứu được.
Ngoài ra, chất lỏng Chân Long thần dược Diệp Phàm giữ lại bốn giọt còn lại đều cho đám bằng hữu. Bốn giọt của hắn là vì dùng kéo dài sinh mệnh cho đám người cha mẹ hắn và Bàng Bác. Nếu là tóc bạc, thọ nguyên không nhiều thì một hai giọt là đủ rồi.
Đương nhiên bởi vì còn có cha mẹ đám người Trương Văn Xương, Liễu Y Y, hắn đặc biệt đi thu mua đại lượng trân dược phòng lúc cần.
Trên phân bảo nhai, Đồng Đồng, hai linh đồng đều chọn lựa kỳ trân yêu thích, chỉ có Tiểu Tước nhi chớp cặp mắt to, ôm bình sữa chun mũi, nhìn đâu cũng không hài lòng.
Cuối cùng, nó nhìn chằm chằm vào lục lạc trên cổ Hắc Hoàng, cảm thấy được thứ đó đáng yêu nhất, đi đường đều kêu leng keng, thò bàn tay nhỏ muốn lấy.
Khuôn mặt đen của đại hắc cẩu đã đen lại càng đen, lục lạc lập tức ẩn đi, nói thứ này không thể tặng, bởi vì đối với nó mà nói có ý nghĩa đặc biệt.
- Nếu muốn lục lạc thì dễ nói, vừa lúc ta muốn đi tìm người chấm dứt một chút ân oán, đem đệ nhất thần chung dưới Thánh binh mang về cho ngươi.
Diệp Phàm cưng chiều sờ đầu nàng.
Sau đó không lâu, đám bọn họ vượt qua tới Bắc Nguyên, tìm tới Hoàng Kim gia tộc, thảo phạt nợ cũ. Sắp phải rời đi, Diệp Phàm trực tiếp đánh lên tận cửa.
Kim Xích Tiêu cùng huynh trưởng hắn ta đều từng đối phó hắn, mặc dù đều bị giết chết nhưng đều là bị động ứng chiến, tiến hành phòng vệ mà thôi.
- Diệp đạo hữu. Ngày xưa đều là hiểu lầm, khuyển tử bị nuông chiều sinh hư, có chỗ nào đắc tội xin khoan thứ.
Tộc trưởng Hoàng Kim tộc xuất hiện, nhìn thấy Diệp Phàm và hầu tử đến thảo phạt, trong lòng lập tức run run.
Hôm nay uy danh Thánh thể Nhân tộc truyền khắp thiên hạ, nếu thật sự muốn gây sự cùng một đại tộc cho dù là cường đại như bọn họ cũng vô cùng khó chịu.
Trận chiến Thiên Đoạn Sơn Mạch, Diệp Phàm khiến các thế lực lớn của ngũ đại vực đều hết hồn, cường giả đã chết đi thật sự quá nhiều, ngày nay không còn ai dám xúc phạm hắn.
Diệp Phàm cũng không muốn thật sự khai chiến, sau khi đối phương xin lỗi, đem Cửu Thiên Bích Lạc thần chung lên, bọn họ lập tức rời đi. Chung này được xưng đệ nhất thần chung dưới Thánh binh, chính là Bích Lạc Vương của Trung Châu lưu lại, năm đó bị máu nhiễm bẩn, sau này Bắc Nguyên Hoàng Kim gia tộc đấu giá dùng Đại Địa Thần Nhũ rửa sạch, khội phục như ban đầu.
Quả nhiên sau khi Tiểu Tước nhi nhìn thấy chiếc chuông nhỏ xanh ngọc bích này lập tức cao hứng ném bình sữa, trực tiếp ôm chiếc chuông bằng nắm tay vào lòng.
- Ta cảm thấy các thứ đều không đủ dùng, chỉ cần là linh vật đều mua đi, trở lại địa cầu ngay cả sợi lông đều không nhìn thấy.
Bàng Bác nói. Mấy ngày kế tiếp hắn cùng Diệp Phàm bắt đầu điên cuồng càn quét, thu mua hết thảy thứ cần thiết.
Trong quá trình này, Diệp Phàm phát động hết thảy lực lượng tìm kiếm "Tiểu bé" muốn tìm ra cô bé đáng thương này.
- Ta hy vọng tìm được nàng trước khi đi, ngàn vạn lần không nên xuất hiện ngoài ý muốn.
Cuối cùng, Diệp Phàm bước lên trận đài siêu cấp Hắc Hoàng khắc cho hắn đi về Tây Mạc. Lần này trước khi rời đi hắn muốn nhìn An Diệu Y một cái, hắn không muốn vội vàng như mười hai năm trước.
Hầu tử cùng hắn lên đường, muốn đi Tu Di Sơn nhìn thúc thúc. Lần trước ở cấm địa Thái Cổ quá mức vội vàng, rất nhiều chuyện không hỏi tử tế.