- Trong biệt thự Hà gia, ngôi nhà nguy nga được xây theo kiểu nhà hiện đại, với lầu, mỗi lầu có một chức năng riêng! Ở phòng tiếp khách đang nghe nom nóp tiếng cười giòn giã, rộn rã của nhiều người:
“Nhã Giao cô nặng bao kg?” Đại Thịnh hỏi một cách ngây thơ, nhưng có ý trêu chọc!
- Uk thì......kg....Nhã Giao ngập ngừng, nói không lên lời, miệng lầm bầm nhỏ nhỏ!
- Nhã Giao cô phải nói sự thật đấy nhé!
- Đại Thịnh anh ép tôi quá đó!
Đại Thịnh?
- À! Không có gì đâu Cảnh Vương, Mộc Mộc mọi nhười đừng để ý! Ha ha ha! Gia Hi hoảng hốt ngăn lời họ nói, bào chữa cho lời nói của Nhã Giao!
- Này, anh quá đáng lắm đấy Đại Thịnh! Được rồi nói thật thì thật tôi kg......
- Cô nói gì cơ, tôi nghe không rõ, nói lớn lên nào!
Ha ha ha ha ha ha ha ha......a!
- Thôi nào Đại Thịnh, cậu đừng chăm chọc Nhã Giao nữa! Tiểu Hi đứng ra bảo vệ Nhã Giao,
- Thôi! Bỏ qua đi, xem như lần này tôi tha cho cô, được rồi mọi người bốc thăm nào!
Đại Thịnh đưa ra tờ giấy, mỗi tờ có ghi tên của mỗi người, ai bốc trúng sẽ làm “ vua “ có quyền hỏi bất kì người nào đó một câu hỏi thật lòng!
- Của tôi không phải là vua, của anh cũng vậy! Của cậu sao Đại Thịnh?
- À! Không phải là mình!
- Người làm vua là tôi! Mộc Mộc lên tiếng!
- Hở! Mộc Mộc em làm vua sao! Sướng nhé~ Cảnh Vương nói nhỏ với giọng điệu ngưỡng mộ!
- Em sẽ chỉ định ai đây Mộc Mộc? Tiểu Hi hỏi!
- Em sẽ hỏi anh Gia Hi! Người con gái anh yêu là ai!
- Hả! Nè Mộc Mộc cậu cũng biết đùa quá chứ, này Gia Hi anh mau trả lời đi chứ! Đại Thịnh hối thúc, với giọng nói rất “ phần khích”
- Nhã Giao nghĩ rằng: “ nhân cơ hội này cũng biết được người anh ấy yêu thật lòng là ai”
- Cảnh Vương cũng có suy nghĩ tương tự, cậu đang hoài nghi về ‘ chuyện đó’
- Gia Hi trầm lặng, chẳng ai nhìn thấy gương mặt anh đâu! Xung quanh anh ta như toả ra luồng khí của “ nỗi cô đơn”. Một làng gió chợt khe khẽ thổi qua!
- Anh xin lỗi, người anh yêu nhất là em gái anh rồi!
Nhã Giao, Mộc Mộc, Tiểu Hi, Đại Thịnh, Cảnh Vương mở to mắt! Tiểu Hi lên tiếng: “ anh hai.....! Anh sao vậy?...”
- Một vài giọt nước mắt lăn trên má Gia Hi, khoé mắt anh cay cay, miệng nở một nụ cười hồn nhiên, nhưng trong khoảng khắc đó không ai biết anh đang cảm thấy thế nào,!
- Em xin lỗi! Anh Gia Hi vì đã hỏi anh như thế! Mộc Mộc nói!
- Em không có lỗi đâu Mộc Mộc chỉ là người con gái anh yêu đi xa lắm rồi!
Không khí đang giòn giã tiếng cười bỗng nhiên trở nên im lặng đến đáng sợ, kẻ thì khóc, kẻ hối hận, kẻ thì đau, kẻ thì cảm thấy có lỗi!
- Nhã Giao lên tiếng: xin lỗi Tiểu Hi mình về trước đây!
- Nhã Giao sao vậy? Ở lại một tí đi! Tiểu Hi hốt hoảng, kéo bạn ở lại,
- Mình xin lỗi Tiểu Hi mình cũng không chịu được nữa! Nhã Giao chạy đi, hình như có những giọt gì đó lấp lánh, là nước mắt chăng?