Grừ... Grừ... Tinh... Tinh...
Chuông báo tin nhắn vang lên phá vỡ giấc ngủ của nhỏ An. Nó ngồi dậy, mở tin nhắn ra xem, ầy, lại của người yêu Viettel, một ngày nó nhận được mấy tin nhắn như thế này là chuyện vô cùng bình thường.
Cào cào đầu rồi làm một hành động rất bình thường đón chào một ngày mới: ngáp một cái rách cả mép rồi giơ cẳng, vươn vai...
Tất cả những hành động của con bé như một thước phim quay chậm trong mắt của kẻ đối diện. Thấy có gì lạ lạ, giường sao lại êm như thế này, nó nhìn xung quanh mới phát hiện ra rằng nó đang không ở trong nhà mình, bất ngờ hơn nữa là kẻ đối diện nó. Hắn cứ nhìn con bé chằm chằm như một sinh vật lạ. Hoảng quá, con bé lắp bắp hỏi:
- Sao...sao tôi lại ở đây.
- Cậu vẫn ở đây.
- Từ tối qua sao?
- Đúng.
Nhìn xung quanh phòng thấy chỉ có một chiếc giường, con bé lại hỏi:
- Thế cậu ngủ ở đâu?
Nhận ra nét hoảng sợ trong câu hỏi của con bé, tên đối diện hất cằm ra cái nệm bên cạnh giường.
- Cậu đã ngủ ở đây. Thật sao?
Không chịu nổi những câu hỏi ngớ ngẩn của An. Minh lên tiếng:
- Cậu muốn ngủ cùng tôi.
Ặc... Tên khốn này... Nhìn nụ cười đểu cáng trên khuôn mặt cô bé, cậu nhóc lại càng buồn cười mà nói:
- Đầu óc cậu đen tối hơn tôi tưởng. Chỉ đơn giản là tối qua cậu ngủ quên ở đây. Cũng khuya rồi nên tôi không muốn đưa cậu về thôi. Thế thôi. Tin hay không thì tuỳ ở cậu.
Nhìn cái vẻ giận dỗi trên mặt cậu nhóc mà An thấy buồn cười. Nó thôi không truy cứu nữa. Dù sao nó có một sự tin tưởng rất cao đối với Minh. Nó tin Minh sẽ không bao giờ hại nó, vì con bé có thể cảm nhận được.
Thấy lạnh lạnh ở bàn chân, con bé đưa mắt xuống mới thấy giày và tất của nó đã được cởi ra. Chắc có lẽ tối qua lúc nó đi ngủ cậu nhóc đã cởi ra cho nó, nhìn vết sẹo dài trên chân. Nó vội che lại khỏi cặp mắt của ai đó nhưng không kịp.
- Tôi đã nhìn thấy nó rồi. Từ cái lần đâm xe vào cậu cơ. Cậu nhóc lên tiếng.
Khẽ giật mình, An nói:
- Đáng sợ không, mỗi lần nhìn thấy nó trong tôi có rất nhiều kỉ niệm.
Nghe thấy câu này khuôn mặt ai đó giãn ra, Minh nói:
- Tôi thấy nó rất bình thường.
Nhìn con người trước mặt, trong lòng nó có một cảm xúc khó tả dội đến, trong vô thức nó đáp:
- Cũng có người đã từng nói với tôi rằng nó rất bình thường giống cậu.
Bốn mắt nhìn nhau đến giây, cảm xúc thì khác, nhưng đều giống nhau ở điểm_nó chan chứa hơn. An vội vàng quay ra sau cố che giấu một đôi mắt buồn...
...Ngước nhìn đồng hồ đã rưỡi, con bé hoảng loạn đòi cậu nhóc phải mang về nhà lấy đồ, lấy sách vở. Cậu nhóc khó chịu lên tiếng:
- Cậu thật phiền phức, ở đây và làm đồ ăn cho tôi đi. Tôi đã sai người về lấy rồi.
Con bé ấp úng:“ Lấy rồi sao, cả quần áo của tôi ư“.
Ai đó phì cười:“ Không, quần áo cậu ở trong tủ kia kìa“.
Đưa mắt nhìn về hướng chỉ của cậu nhóc, An tiến đến gần và mở nó ra. Ầy, sao nhiều quần áo thế này. Đừng nói là tên này có sở thích mua sắm đồ con gái đấy nhé. Chưa kịp suy nghĩ thông, ai đó đã lên tiếng trước:
- Tôi luôn thấy những bộ quần áo cậu mặc thật xấu xí, lỗi mốt, đến cả quần áo nhà trường cũng không ưa nổi. Cho nên, đi đường tiện thì mua thôi.
- Tất cả, cậu đều mua cho tôi sao?
- Đúng.
- Tại sao?
- (Tại em xứng đáng) Chẳng sao cả!
- Cảm ơn cậu nhưng tôi không nhận nó được. Tôi không muốn mắc nợ thêm gì cậu nữa.
- Đây là tôi tự nguyện, không có nợ nần gì cả. Dù gì nhà cậu cũng nghèo khó. Cứ coi như tôi quyên góp một chút cũng không sao.
Nghe Minh nói thế cô bé mới yên tâm. Cầm bộ đồng phục nó mang vào nhà tắm để thay. Xong xuôi mọi việc, hai đứa dắt nhau đi ăn và cùng đi tới trường....