Vừa vào đến lớp, nó đã thấy nhiều cặp mắt nhìn nó rất lạ, nhưng không để ý lắm, nó cứ thế đi vào chỗ ngồi của mình. Mấy con” giặc cái” vừa nhìn thấy nó, chúng đã kéo con bé tới chỗ chúng, Anh Su mắt sáng như đèn pha, mở to hết cỡ y như mắt bò ra hỏi con bé:
- Khai mau, cậu với lớp trưởng có gì đúng không?
Nhỏ An khó hiểu hỏi ngược lại:
- Có gì là có gì?
Hương Vẩu xen vào:
- Còn chối, ảnh hai cậu đi chơi với nhau tung lên đầy confessions của trường rồi đây này.
- Đâu đâu, cho mình xem. Nhỏ An hoảng loạn nói.
Đập vào mắt con bé bây giờ nào là cái hai đứa ngồi chung xe với nhau, cùng nhau ăn trong nhà hàng sang trọng, đặc biệt còn có cả ảnh Đức Minh đang cầm tay lôi con bé đi. Con bé chết lặng, dư luận thật kinh khủng. Chưa kịp nạp ôxi vào phổi, câu nói của Nhài Đen tiếp sau khiến nó thiếu ôxi một cách trầm trọng hơn:
- Cậu ngồi cùng, học cùng mà không biết gì về lớp trưởng hay sao. (Dừng lại lấy hơi mất một nhịp, con bạn lại tiếp tục) Cậu ấy là con của tổng giám đốc xí nghiệpB nổi tiếng, thế lực hùng mạnh nhất xứ Hà thành này đấy, chưa kể gia thế còn khá phức tạp. Chính vì vậy trước tớ kể cậu ấy nghỉ học nhiều nhưng có bao giờ bị làm sao đâu. Lớp trưởng còn có người bảo vệ /.
Nghe con bạn kể mà An choáng váng, nó chết lặng trước những gì vừa nghe xong. Thảo nào, cậu nhóc luôn miệng nhắc “tôi đã cho người làm rồi”,“tôi đã bảo người về lấy rồi” vậy mà cô bé không hề hay biết.
Đang nghĩ miên man, Hoà Trọc lại phát biểu:
- Cậu không biết thì thôi, gái theo lớp trưởng hàng đàn, mấy con “hồ ly” ấy mà biết chuyện này thì cậu chết chắc.
Lần này thì sợ hãi cứ coi là cực độ, con bé không nói thêm được một lời nào nữa. Một mình đi về chỗ. Thấy có lẽ bản thân cần làm một việc gì đó để mọi người không bàn tán. Nó đi xuống phòng ban giám hiệu.
Xuống tới nơi, nó càng run hơn, con bé lấy hết can đảm để gõ của và vào phòng cô hiệu trưởng. Mặt cô vẫn hiền hoà nhưng đã làm cho nó lạnh toát mồ hôi, nó nói:
- Thưa cô, loạt ảnh này là có thật, nhưng em và bạn Đức Minh quả thật không có gì như mọi người nói. Chỉ là bạn bè đi chơi với nhau bình thường thôi ạ.
Bất ngờ so với tưởng tượng của nó, cô nói:
- Em về lớp đi, chuyện này cứ để cô xem xét. Em là một học sinh gương mẫu, tính lành và chăm ngoan. Cô tin ở em. Chiều nay cô sẽ lên và điều tra thông tin xem học sinh nào đã đăng lên.
Nó mừng rơn, cảm ơn cô rối tít và chào cô về lớp. Nó không hề biết rằng có một ánh mắt từ nãy đến giờ vẫn đang dõi theo nó. Chờ đến khi con bé bước ra khỏi phòng, cái bóng mới bước ra, nói một câu lạnh lùng rồi đi mất:
- Cô hãy làm việc cho cẩn thận, để con nhỏ biết chủ nhân thật sự gây ra chuyện này thì đừng trách với tôi.
Cô hiệu trưởng toát mồ hôi lạnh, vâng vâng dạ dạ nhìn cái bóng vụt đi.