Là lá la la....
Babl bala... Balo ba lô...
Nhỏ An vui mừng nhảy cững lên như con dở giữa đường phố tấp nập.
Vui quá. Vui ơi là vui. Nó đã được nhận vào làm. Bắt đầu từ mai nó sẽ tới làm luôn. Nó còn nhớ như in chị chủ quán còn khen nó nhanh mồm nhanh miệng nữa chứ. Con gái mà, đứa nào chẳng thích được khen.
Cái quán nó làm kiêm bưng bê và rửa bát luôn nên nó không phải đi xa nữa. Địa điểm cái quán cũng gần một trường cấp nên cũng thuận tiện không kém, nó nhớ không nhầm trường đó mang tên Long Khê _ cái tên nghe” vang vang” làm sao.
Nhảy chân sáo về khu trọ, nó vui mừng gọi điện về cho ba_ đây là thói quên nó có từ hơn năm kể từ khi mẹ nó mất. Mỗi vui buồn gì nó đều gọi nói chuyện với ba nó.
Đầu dây đổ chuông, nó kể cho ba nhưng chuyện sảy ra trong ngày qua. Ba nó vui lắm. Rồi tự nhiên nó hỏi ba nó về trường mới nó sẽ học, ba bảo đó là trường Long Khê thì nó chột dạ. Đấy chẳng phải là cái trường gần quán nó làm sao. Haha, vậy thì ông trời thương nó còn gì, cho trường gần với quán nó làm để nó đỡ phải đi xa đây mà.
Nói chuyện với ba nó một lúc rồi nó chào ba, tắt máy và đi ngủ. Tự nhiên nó nhớ ba ghê gớm, muốn cái ôm của ba nhưng khi nghĩ đến tương lai. Nó phấn chấn hơn và cố học thật tốt để ông vui vẻ vì đã từ khá lâu rồi An không hề nhìn thấy ông còn cười nữa.
Lại nghĩ miên man_ đó là cái tính khó bỏ của nó. Và rồi con bé chìm dần vào giấc ngủ.
Nó lại mơ...
Mơ về Mao... Nó nhớ đôi tay Mao ôm, nhớ những câu nới trêu trọc nhau thuở nào...
Tất cả đã là dĩ vãng.