Trong cuộc họp định kỳ hàng tháng của tổ chức.
– Ông Ba Bị đã chết.
Một giọng nam trầm vang lên, âm lượng không quá lớn, nhưng đủ vang để kéo cho không khí lao xao trong phòng lắng xuống. Mọi ánh mắt đồng thời hướng về phía người đàn ông cao lớn đang đứng ở đầu bàn, bờ vai người đó rộng tới độ che được hết ánh đèn phía sau lưng, khiến cho cả cơ thể đen sẫm lại như một khối tượng đồng, duy chỉ có con mắt trái là ánh lên tia đỏ, nhìn tổng thể cảm giác sắc lạnh kinh người. Một vài tiếng thì thào phát ra, kèm theo đó là những vẻ mặt bất ngờ, cùng những cái nhìn nghi ngại. Người đàn ông nói tiếp:
– Hung thủ là Quân. Hắn đã bỏ trốn sau đó, ta đã cho hắn cơ hội để giải thích, nhưng vô ích.
Tiếng người bàn tán lớn dần, đa số đều cho rằng họ đã đoán được tổ chức xảy ra chuyện, và cả tháng nay không ai liên lạc được với Quân. Hiện tại chỉ còn bảy người vẫn hoạt động trong tổ chức, hơn bốn tháng qua lượng thành viên đã sụt giảm đáng kể, nội bộ nảy sinh mâu thuẫn, thậm chí ngay cả người làm quản trị viên cũng bỏ trốn, nếu không có biện pháp xử lý, lập lại trật tự thì đây sẽ là dấu hiệu cho sự tan rã của tổ chức trong tương lai không xa.
– Cứ theo luật mà tiến hành thôi, Đại Ca – một người lên tiếng, người đó có vẻ ngoài ốm yếu, nhưng nhãn quan vẫn tinh anh, trong tổ chức gã có biệt danh là Thức Thần.
Đám đông tỏ vẻ đồng tình với ý kiến đó.
– Trước khi đưa ra phán quyết, ta sẽ luận tội và trưng cầu ý kiến, Thiện, đọc cáo trạng đi – Đại Ca ngồi xuống ghế, anh chỉ định thanh niên trẻ tuổi bên tay phải nói tiếp.
– Quân là người đứng đầu tổ chức, hành vi sát hại người trong hội không cấu thành tội, chúng ta cần lời giải thích, nhưng hắn đã chọn im lặng và rời khỏi tổ chức. Điều này chính là biểu hiện của lòng phản bội và sự thiếu trách nhiệm đối với tổ chức, hắn phải chịu hình phạt cao nhất. Đó là bị truy sát – Thiện phát biểu rành rọt.
– KHÔNG!
Bỗng có tiếng hét lớn, mọi người lập tức đổ dồn lực chú ý vào người vừa đứng dậy phản đối. Đó là một thằng bé chỉ tầm tuổi, với vẻ tức giận hiện ra trên khuôn mặt có phần hoang dã, nó siết chặt hai tay, hùng hổ nói:
– Anh Quân không đời nào phản bội tổ chức. Tôi sẽ đi tìm anh ấy.
Dứt lời thằng bé liền chạy khỏi phòng, mấy người còn lại nhìn nhau, không ai nói tiếp, họ biết vì sao nó tức giận, Chó Điên là biệt danh của thằng bé, và Quân là người giám hộ cho Chó Điên, nói cách khác hắn là người thân duy nhất của nó. Chuyện đến nước này, Đại Ca sẽ giải quyết thế nào, năm người liền đưa mắt nhìn người đàn ông có vẻ mặt nghiêm nghị ngồi phía đầu bàn, vẫn giữ ánh mắt quyết tuyệt, Đại Ca chậm rãi nói:
– Thi hành án.
Ngay lập tức không khí liền thay đổi. Mọi tiếng động đều biến mất, thay vào đó là sự im lặng, biểu cảm của những người ngồi đây đã không còn lãnh đạm như trước, có kẻ đã không giấu được sự âm độc lộ ra trong nụ cười, mọi thứ bây giờ mới bắt đầu.
Mấy ngày sau trời mưa tầm tã.
Chó Điên không về tòa chung cư bỏ hoang, nó lang thang khắp nơi cùng Chó đen, cố gắng tìm kiếm tung tích Quân. Dù trước đó thằng bé đã được Cường thông báo về lý do Quân biến mất, nhưng phải tới khi nghe phán quyết của tổ chức Chó Điên mới tin đó là thật. Nhưng có tìm bao lâu thì kết quả vẫn như cũ, hắn giống như tan vào không khí, nơi cuối cùng phát hiện ra mùi của hắn là phía trước một công trình đang xây dựng, từ đây dương khí của hắn nhạt dần, thậm chí còn không cảm thấy cửa ra của dương khí ở đâu. Chó Điên chưa học được cách mở Quỷ Môn Quan, điều này khiến nó phải lực bất tòng tâm.
Thất vọng cùng chán nản, Chó Điên một mình quay về, nơi nó tới không phải tòa chung cư bỏ hoang, mà chính là căn hộ của Quân trong ngách . Dưới màn mưa nặng hạt, Chó Điên đứng lặng ở một góc sân, mắt nhìn lên cánh cửa phòng đóng kín, lòng thầm hi vọng cánh cửa ấy mở ra và hắn xuất hiện, như trước giờ hắn vẫn ở đây.
Cuối cùng Chó Điên bật khóc, nó biết rằng điều mà mình hi vọng không thể xảy ra, hắn thực sự đã biến mất rồi. Đúng lúc đó Cường quay lại nhà Quân, vô tình, cậu thấy Chó Điên đang đứng dưới sân nhìn lên, thấy cậu nó liền nuốt lại nước mắt. Thằng bé hỏi:
– Anh ấy sẽ không về nữa sao?
– Chắc vậy, anh ta đã đi xa rồi, còn lâu nữa chúng ta mới gặp lại anh ấy. Từ giờ tôi sẽ chăm sóc cho người anh em, hay là chuyển qua chỗ tôi ở luôn đi.
– Gọi tôi là Vũ, đấy là tên anh ấy đặt cho tôi ngày trước.
Đó là quyết định quan trọng đầu tiên trong cuộc đời Chó Điên, thằng bé không thể một mình tồn tại trong tổ chức, càng không thể chỉ với chút năng lực của bản thân mà muốn tìm và bảo vệ Quân trước những người khác, nó vẫn tin rằng Quân chưa chết, việc cần làm bây giờ là lôi kéo thêm người về phe mình. Và người đó đã ở đây, Chó Điên thẳng thắn nói:
– Tổ chức đã ra lệnh truy sát anh Quân, anh hãy gia nhập tổ chức, em tin anh Quân sẽ không chết dễ dàng như vậy.
Cường đồng ý. Quy định kết nạp thêm thành viên vào tổ chức bao gồm, một phải là người có năng lực tâm linh, hai phải được người trong tổ chức giới thiệu và ba phải được các thành viên biểu quyết gia nhập, nếu đạt được cả ba tiêu chí, người đó sẽ chính thức trở thành một Âm Dương sư trong hội. Cường đã từng ra mắt hội trước đây, nên mọi thành viên đều đã biết tới cậu, thậm chí việc Cường gia nhập Âm binh cũng là sự kiện đã được dự đoán, dĩ nhiên sẽ không có ai phản đối.
Ách xì!!!!!
Sáng giờ Quân đã hắt xì mười bảy lần, không phải tự nhiên mà hắn lại đếm cái đó, thử tưởng tượng cứ sau mỗi cái hắt xì, ngực và bụng hắn lại co thắt, mấy vết thương vừa yên vị liền được thể hành hạ hắn, khiến cho tâm trạng hắn không được thoải mái lắm. Quân đang làm thủ tục xuất viện, sau hơn một tháng điều trị sức khỏe của hắn đã cải Thiện rõ rệt, cơ thể cũng hoạt động lại được %, chỉ còn cánh tay bị khâu vá nặng nhất nên chưa thể cử động linh hoạt được.
So với người bình thường, Quân có khả năng phục hồi tốt hơn, hắn hấp thụ thuốc và các chất dinh dưỡng rất nhanh, đây là kết quả của một thời gian dài sống cùng cha nuôi là bác sĩ, người đã trực tiếp điều trị cho hắn những năm hắn còn nhỏ. Hiểu đơn giản là, cha nuôi đã bồi đắp hắn, từ một thằng còi xương suy dinh dưỡng, thành một thanh niên cân đối, cơ thể hắn đã quen với việc hấp thụ thuốc men, thêm nữa là môi trường tĩnh dưỡng ổn định, hắn liền có thể đạt được tốc độ phục hồi nhanh nhất.
Xuất viện rồi việc đầu tiên là Quân đi về nhà. Nhưng khi còn cách ngách không xa, hắn đột nhiên nhớ ra mình đã bỏ trốn khỏi tổ chức, hắn còn đang là đối tượng truy sát bởi các thành viên khác, và rất có thể bây giờ nhà hắn đã bị bọn người đó phong tỏa, tai mắt có ở khắp nơi, hắn quay về đó chính là chui đầu vào rọ!
Vì thế Quân lập tức đi thẳng, hắn thậm chí không thèm liếc qua ngách một cái, tất cả cơ ngơi mà hắn gây dựng đều đã bị hủy hoại từ sau quyết định kia, giờ hắn chỉ còn hai bàn tay trắng! Vậy thì phải đi kiếm việc để làm, Quân nghĩ và đi tới một nơi, so với nhà hắn cũng nguy hiểm không kém, đó là Phòng thanh tra cảnh sát thành phố.
– Ơ, Quân!
– Anh Quân phải không, lâu không thấy qua sở, dạo này khỏe chứ?
Phải dùng tới giấy tờ tùy thân mới có vài người trong cơ quan nhận ra hắn, cái cảm giác thân quen này phần nào khiến hắn tự tin hơn. Đáp lại bọn họ bằng thái độ vui vẻ thường nhật, Quân bước những bước dài tới phòng đội trưởng. Hắn gõ cửa, bên trong có tiếng người vọng ra, là chất giọng trầm ổn quen thuộc, Quân mở cửa đi vào, hắn có chút hồi hộp, nhưng vừa nhìn hắn lập tức cười nói:
– Đại Ca, em tới báo cáo kết quả công việc.
Người ngồi sau bàn giấy ngước lên nhìn hắn, khuôn mặt điềm đạm hơi ngạc nhiên, rồi ngay sau đó từ ánh mắt ôn nhuận thoáng hiện ra một nét cười ấm áp, Đại Ca đứng dậy rời khỏi bàn bước tới trước mặt Quân, anh đặt tay lên vai hắn, mừng mừng rỡ rỡ nói:
– Thế nào? Sức khỏe đã hồi phục chưa? Anh nghe Thiện nói chú bị tai nạn trong lúc điều tra, không biết nặng nhẹ ra sao, mà liên lạc thì không được, Thiện nó cũng không nói rõ.
– Đại Ca xem, em có khác gì lúc trước đâu, mấy vết thương nhỏ đó đừng nhắc đến nữa – Quân xua tay, vẻ mặt có phần rạng rỡ.
– Thế thì tốt – vừa nói Đại Ca vừa vỗ vai hắn, cái vỗ đó khiến hắn phải nhăn mày – Ở đây còn đau hả? Sao không nghỉ thêm vài bữa đợi khỏi hẳn rồi hãy đi làm?
– Đau ít thôi, không đáng bận tâm, vụ bắt cóc trẻ em đã xử lý xong một thời gian rồi, em phải tới để trình báo cáo rồi đóng hồ sơ lại nữa – Quân xoa xoa vết thương, nói.
– Cái đó chú khỏi lo, Thiện đã báo cáo kết quả điều tra vụ đó từ hai tuần trước rồi – Đại Ca chỉ người đang đứng phía sau, Thiện lập tức ra hiệu chào Quân – chú đọc kỹ xem có gì không khớp với ghi chép của chú không.
Thiện cầm hồ sơ đưa cho Quân, vừa nhận tập giấy tờ ánh mắt hắn liền tối lại, vì vụ án này mà hắn chịu không biết bao nhiêu khổ cực, chẳng khác gì chết đi sống lại, ngay cả khi mọi thứ đã kết thúc, hắn vẫn bị kéo xuống nước theo, đến nỗi giờ không nhà không cửa, sự nghiệp tiền đồ suýt thì tiêu tan. Vừa đọc Quân vừa nuốt nước mắt vào trong, khốn nạn cái thân hắn, kẻ thủ ác thì đã chết, hắn biết tìm ai đòi bồi thường, chẳng phải hắn cũng là bị hại sao?
– Đầy đủ rồi, Đại Ca. Em có đem theo ghi chép trong quá trình điều tra, giờ phải qua bên lưu trữ đối chiếu rồi làm thủ tục kí cóp đóng vụ án nữa là xong, sẽ mất một lúc đấy, khi nào xong anh em ta nói chuyện tiếp, chào Đại Ca – Quân ôm tập hồ sơ mở cửa đi ra ngoài.
– Em đi với anh, có ít giấy tờ em cần tìm trong phòng lưu trữ – Thiện lập tức theo sau.
Phòng lưu trữ nằm phía sau tòa nhà công vụ, đây là nơi lưu giữ tất cả các vụ án đã kết thúc trong hai mươi năm qua, phòng diện tích rất rộng, những hàng dài kệ sắt đựng hồ sơ nhiều không đếm xuể, vừa bước vào liền ngửi thấy mùi giấy mực hòa cùng mùi ẩm mốc, ai không quen sẽ cảm thấy khó chịu. Có vài người trực phòng đang làm việc, thấy Quân và Thiện bước vào, họ liền lên tiếng chào hỏi, dù là ai bước vào đây, muốn tìm hồ sơ hay lưu hồ sơ đều phải có sự hướng dẫn của bọn họ, nếu không sẽ rất khó để tìm tài liệu trong biển giấy tờ này.
Trong lúc Quân đứng ở bàn đối chiếu hồ sơ, Thiện hỏi vị trí bộ tài liệu về các vụ mất tích tại chung cư cách đây năm. Cậu vừa tiếp nhận một vụ án cùng đề tài, thực chất nó xảy ra đã lâu mà chưa được nâng lên mức hình sự, và vì còn nhiều uẩn khúc nên bên cảnh sát yêu cầu phòng thanh tra điều tra lại vụ án này. Quân ngồi đợi mấy người kia đọc hồ sơ, hắn nhìn quanh không thấy ai, liền đứng dậy tìm Thiện, hai người đứng sau mấy kệ hồ sơ nói chuyện.
– Tổ chức đã ra lệnh truy sát anh rồi, đừng hành sự bất cẩn – Thiện nhỏ giọng, tay vẫn lần tìm hồ sơ.
– Cái đó mày khỏi nhắc, giờ tao đang cần một chỗ ở – Quân dựa vào kệ hồ sơ phia sau, nói.
– Chó Điên không theo các thành viên khác, nó đòi tìm anh, vừa hôm qua nó còn giới thiệu một người vào tổ chức nữa – Thiện dừng tay, cậu liếc nhìn Quân.
– Ai? – Quân nhíu mày hỏi.
– Cường. Chắc hai người đó định liên thủ lại để giúp anh, giờ nhà của anh thành nhà của bọn họ rồi, sao anh không về đấy – Thiện đáp.
Quân trầm ngâm không tiếp. Hắn nghĩ tới Chó Điên, thằng nhóc đó còn quá nhỏ để liên lụy vào chuyện này, đối với hắn nó còn có một ý nghĩa đặc biệt nữa, hắn không hay nhắc tới Chó Điên khi hỏi về tình hình tổ chức, nhưng trước mỗi lần kết thúc cuộc trò chuyện, hắn sẽ nói với Thiện, rằng đừng quên để ý tới thằng nhóc giúp hắn. Giờ thì thằng nhóc đã tìm được một chỗ dựa mới, Quân khá yên tâm về sự lựa chọn này của nó, có điều là cả Chó Điên và Cường, hắn đều không muốn phải kéo bọn họ vào sai lầm của hắn, so sánh lực lượng thì phe hắn không thể địch được phe còn lại, tốt nhất không nên gây ra một cuộc thảm sát nội bộ, mình hắn cũng đủ xoay xở rồi.
– Không nên – Quân lắc đầu.
– Nhưng ở đó anh sẽ được an toàn, giờ đâu đâu cũng có tai mắt kẻ thù, anh …
– Tao tự lo liệu được – Quân ngắt lời Thiện – chuyện này đừng nhắc lại, trước mắt cứ tìm nơi ở mới đã, có an cư thì mới lạc nghiệp, giờ tao cũng đâu còn là Quân trước kia.
Quả đúng như lời hắn nói, nếu không phải người thường xuyên gặp mặt thì sẽ khó có thể nhận ra được hắn là ai, ngoại hình của Quân bây giờ chẳng khác nào một gã trai chơi hết đát. Tóc tai bờm xờm, mặt mũi đen đúa, người ngợm hốc hác, tới quần áo cũng không được đàng hoàng, bản thân hắn khi nhìn vào gương còn phải tự hỏi thằng chết tiệt này có đúng là mình không, mới có hơn một tháng chiến đấu với thương tật, trông hắn đã gần giống tội phạm truy nã rồi. Được cái hắn có thể dùng diện mạo này tự do đi lại mà không sợ bị ai đó nhận ra, Quân của ngày xưa ngời ngời tuyệt vời như vậy, giờ không thể tút lại phong độ đó, hắn nghĩ mà cũng chết tâm vài phần.
Vui vậy thôi, chứ Quân lạc quan lắm, đẹp hay xấu đối với hắn không quan trọng, quan trọng là thần thái, hắn vẫn giữ được khí chất của một gã lừa đảo, cái nghề đã ăn vào máu thịt hắn, ngoại hình có thay đổi thì cũng chỉ là để tương xứng với nội tâm thôi. Quân làm vẻ mặt hả hê nhìn Thiện, cậu đương nhiên không hiểu hắn nghĩ gì, vừa lúc tìm ra tập hồ sơ về những vụ mất tích tại chung cư, Thiện bất đắc dĩ nói:
– Tùy anh, nếu cần gì cứ báo em. Giờ em phải đưa cái này cho Đại Ca, lát nữa anh nhớ qua đó – dứt lời liền chào Quân rồi đi ra.
Còn lại mình Quân, hắn lang thang trong phòng lưu trữ xem hồ sơ, thấy không có gì thú vị thì quay lại bàn trực ngồi, mấy người kia vẫn đang đối chiếu tài liệu, bọn họ thỉnh thoảng liếc liếc hắn, hình như cũng nghi ngờ người ngồi đây và người trong ảnh hồ sơ không giống nhau. Đợi thêm nửa tiếng, mấy người kia bảo hắn ký vào sổ lưu giữ và ghi lại một biên bản bàn giao, xong xuôi mới cho hắn về, Quân tung tăng chạy qua phòng đội trưởng, còn chưa kịp gõ cửa thì đã thấy người ra mở.
– Anh ngồi đi, em qua bên hành chính xin cấp giấy hợp tác điều tra cho anh – Thiện vừa nói vừa bước qua cửa.
– Làm gì cơ? – Quân ngẩn ra hỏi.
– Chú hãy đọc cái này – Đại Ca đưa tới trước mặt Quân một tập giấy tờ, nói – nghe Thiện bảo là chú vừa hết hạn thuê nhà, vụ này cần điều tra tại hiện trường, có hỗ trợ chỗ ở, chú nhận không?
Quân cầm lên đọc, đây là một tòa chung cư trên đường Nguyễn Chí Thanh, được xây từ năm , cao tầng, trong hồ sơ có đề cập đến tầng của tòa chung cư, cách đây năm ở đó từng xảy ra một vụ mất tích, nạn nhân là một phụ nữ tuổi, đang mang thai đứa con đầu lòng. Vụ án chỉ dừng lại ở mô tả về nạn nhân, không có thêm bất cứ thông tin cung cấp nào khác, kể cả về thân nhân, trong ghi chép có đề cập tới việc người thông báo mất tích là chủ căn hộ cho thuê, không có ai tới xác nhận lai lịch của nạn nhân mất tích.
Vụ án bị hoãn điều tra do thiếu bằng chứng cấu thành tội hình sự, tức là đó còn chưa được coi là một vụ án nữa. Sau đó bốn năm, chính là khoảng một năm trước, lại có thêm một vụ án xảy ra tại tầng của tòa chung cư. Khác với lần trước, đây là một vụ án mạng, tuy nhiên ghi chép lại hết sức sơ sài, không có ảnh hiện trường, không có thông tin điều tra kèm theo. Về phía nạn nhân, chỉ duy nhất có một tờ hợp đồng thuê nhà ghi lại tên tuổi cùng quê quán của người bị hại, nạn nhân là nữ, tuổi, đã có chồng và chuyển tới sống một mình ở đây.
Tất cả các dữ liệu thu thập được từ hai vụ án đều không được công khai, nếu như không vì hôm qua Đại Ca tìm kiếm thông tin về những vụ giết người tại các khu chung cư, thì có lẽ vụ án đã vĩnh viễn chìm vào quên lãng. Dấu hiệu bất thường rất rõ ràng, trong cả hai vụ án đều không có tính chất điều tra, nói cách khác người thụ lý chỉ tới xử lý hiện trường, ngoài ra không có động thái thu thập thông tin.
Một điều nữa, là về người đứng ra điều tra hai vụ án này, trong biên bản lưu giữ không có chữ ký, hoặc có nhưng chúng đã bị xóa đi một cách tinh vi, chứng tỏ hai vụ án này có tính chất đặc biệt, và không ngoại trừ khả năng nó liên quan tới người trong phòng thanh tra. Vì thế Đại Ca chỉ âm thầm cho Thiện đi lật lại hồ sơ về tòa chung cư trên đường nguyễn chí thanh, hiện tại anh muốn lập tức bắt tay vào điều tra nơi đó, nhưng bí một nỗi là chưa tìm được ai phù hợp để giao phó, may sao Quân lại xuất hiện.
Hai người trao đổi qua tình hình, Quân nhanh chóng nắm rõ được nhiệm vụ, hắn cảm thấy rất hứng thú với vụ án lần này. Đây sẽ là màn trở lại đầy ấn tượng của hắn trong vai trò thanh tra, và hắn được phép độc lập phá án, tức là dù hắn có làm trò gì thì cũng sẽ không bị ràng buộc bởi bất cứ ai. Mọi chi phí phát sinh đều được phòng thanh tra hỗ trợ, bằng cách đó Quân tự tin vung tay tạo quan hệ, từ chú bảo vệ tới cô lao công, từ chủ căn hộ cho thuê tới hàng xóm hai bên tả hữu, sẽ không ai, không một ai giấu diếm được hắn điều gì!
Đó là những lời Quân hứa với Đại Ca trước khi nhận vụ án tại căn hộ chung cư, và kết quả là sau bảy bảy bốn chín ngày hắn điều tra, Đại Ca nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, Thiện thông báo đã phá xong án và Quân vừa được đưa vào viện.
Trong quá trình điều tra, Quân thường xuyên liên lạc với Thiện để hỗ trợ tìm kiếm thông tin. Về vụ mất tích, Quân nhờ Thiện đi tới các nhà dân trong bán kính mười mét quanh chung cư, hỏi về tin đồn có xác người bị giấu dưới bể vôi cách đây vài năm, xác nhận xem vụ đó có thật hay không. Cậu lập tức tiến hành, sau một ngày đi hết mười bảy nhà dân xung quanh, chỉ có ba nhà nói rằng họ có nghe nói về chuyện đó, nhưng chỉ sau một đêm phát hiện thi thể thì bên cơ quan chức năng tới đã dọn dẹp, không có gì để đối chứng, lời khai của mọi người cũng không trùng khớp về thời gian.
Cùng với những thông tin Quân thu thập được từ hàng xóm ở phòng , hắn bước đầu kết luận, vụ mất tích thực chất là án mạng, người phụ nữ mang thai đã bị giết và giấu xác, nguyên nhân tiếp tục điều tra.
Tiếp theo là vụ chết người xảy ra ở phòng , cũng chính là phòng hắn thuê hiện tại, theo người hàng xóm phòng thì người này chết trong tư thế treo cổ, đồng thời lại phát hiện được một vật liên quan tới cái chết của người đó. Quân đã chụp lại và gửi ảnh cho Thiện, cậu lập tức đưa hắn thông tin chi tiết về bằng chứng mới được tìm thấy. Đó là một bàn cầu cơ, thực chất không phải ai cũng biết tới trò gọi hồn này, dựa trên những dấu hiệu tại hiện trường thì rất có thể đây là một vụ án liên quan tới thế lực tâm linh.
Quân tiếp tục đưa ra kết luận thứ hai, đó là những người thuê nhà tại tầng này đều là một phần của vụ án, không loại trừ khả năng ai đó trong số họ sẽ là hung thủ. Hắn tập trung vào nghiên cứu mối quan hệ giữa hai vụ án, câu hỏi đặt ra là, liệu kẻ giết người phụ nữ mang thai kia bị có phải cũng liên quan tới trò cầu cơ này không?
Có một thời gian Quân không liên lạc với Thiện, có vẻ như hắn không gặp phải rắc rối gì trong trò cầu cơ, nhưng đột nhiên một hôm, Quân gọi tới và yêu cầu cậu tìm kiếm cho hắn thông tin về một người phụ nữ từng làm nhân viên trong nhà xác. Hắn có gửi cho cậu tên tuổi và nơi làm việc, Thiện tìm đến bệnh viện nơi người phụ nữ ấy công tác, khi hỏi về cô ta, hầu hết mọi người đều tỏ ra khó nói, cô ta đã bỏ việc ở bệnh viện một năm trước, nghe nói là do bị bệnh liên quan tới thần kinh, có người quả quyết là cô ta đã bị điên do ma làm (?!).
Quân tiếp tục gửi thêm thông tin về một người phụ nữ khác, có chồng là công an giao thông và cô ta làm cho một công ty cổ phiếu. Thiện bất ngờ thông báo người phụ nữ đó đã chết do tai nạn tàu hỏa cách đây một năm, và không có thông tin gì về người chồng đã ly dị của cô ta. Theo Quân phân tích thì đây không phải chỉ là một cuộc chơi, khả năng có thế lực nào đó đứng sau giật dây điều khiển toàn cuộc, và thế lực đó chắc chắn liên quan đến một sức mạnh tâm linh, cái mà hắn chưa biết tới.
Lần cuối cùng trước khi kết thúc vụ án, Quân nhờ Thiện tìm kiếm thông tin về tất cả những người từng thuê phòng của tòa chung cư. Kết quả chỉ có duy nhất một người, tên là trang, cũng chính là chủ căn hộ ấy, người đó mua nó từ năm , bằng lương hưu và tiền tiết kiệm, năm đó bà ta tuổi. Tính đến này người tên trang kia phải tuổi. Khi đang trao đổi với Quân qua điện thoại, Thiện bỗng nghe thấy có tiếng động lạ phát ra từ đầu dây bên kia, sau đó không thấy Quân nói thêm gì nữa. Linh cảm có chuyện xấu xảy ra, cậu lập tức lên đường tới tòa chung cư trên đường Nguyễn Chí Thanh.
Khi tới nơi, Thiện vội vã lên tầng , tìm đến phòng Quân không thấy người đâu, lại nghe có tiếng kính vỡ rất lớn gần đó. Thiện lao theo tới căn phòng cuối hành lang, cửa mở và bên trong tối om, rất nhanh lại có tiếng đổ vỡ phát ra, lần này là từ bên dưới, Thiện chột dạ, cậu chạy vào phòng ngủ, phát hiện bên cửa sổ bị vỡ có một người đang sắp lao ra ngoài. Ngay lập tức cậu túm lấy người đó, lại phát hiện ra người đó đang kéo một người nữa, vừa nhìn xuống Thiện liền gào lên:
– ANH QUÂN!!!!!
Thế là Quân được cứu, người đang giữ tay hắn đã bất tỉnh, nhưng may cho hắn là người đó không buông tay, nếu không xác hắn đã nằm một đống phía dưới lòng đường kia. Vết thương cũ trên vai Quân bị rách, hắn tuy còn tỉnh táo nhưng đã đau đến á khẩu, người vừa kéo tay hắn cũng bị thương nặng ở tay và đùi, Quân chỉ kịp ra hiệu đưa người kia lên xe cứu thương tới viện, còn hắn thì bắt Thiện đưa đi.
Vì thế mà phía bệnh viện và những người có mặt chỉ thấy một người bị thương được đưa khỏi tòa nhà, hắn làm vậy cũng là để bảo vệ bản thân trước đám đông, biết đâu sẽ có người của tổ chức trà trộn trong số dân hiếu kỳ đứng xem quanh đấy. Tới khi an toàn vào viện rồi, Quân mới để Thiện gọi điện báo cho Đại Ca biết tình hình.
Hôm sau Đại Ca vào viện thăm Quân. Trông hắn không có chút đau đơn nào, còn nói bệnh viện giờ thành nhà hắn rồi, cứ dăm bữa lại vào ở vài tuần, tới các bác sĩ y tá cũng nhẵn mặt hắn, thành thử ở đây hắn thoải mái lắm. Nói vui thế thôi, Quân rất nhanh liền đổi giọng, hắn dùng vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Có chuyện này em không ghi trong báo cáo, thực ra vụ án chưa phải đã kết thúc.
Đại Ca thấy thái độ hắn như vậy cũng biết có chuyện nghiêm trọng, anh ngồi thẳng người lại, từ tốn hỏi:
– Vậy cậu đã điều tra được gì?
– Kẻ thủ ác đứng sau vụ án này không phải là dạng tội phạm thông thường – Quân lấy từ dưới gối lên một quyển sổ nhỏ, bìa da màu đen, thoạt nhìn rất sạch sẽ, hắn đưa tới cho Đại Ca, tiếp – mụ ta có tham gia vào một tổ chức tôn giáo, theo như ghi chép trong quyển sổ này thì rất có thể mụ là một trong những người đứng đầu, hay còn gọi là một môn đồ.
– Sao chú có được quyển sổ này? – Đại Ca lật mở trang đầu, hỏi.
– Đêm qua khi mụ ta tấn công một người khác, em đã có cơ hội tìm kiếm chút đỉnh, em thấy nó trong ngăn kéo tủ đầu giường của mụ ta, vì nó là một tang chứng vật chứng quan trọng của vụ án nên em giữ lại, rất có thể trong cơ quan sẽ có người đồng lõa với mụ, chúng ta giữ nó để điều tra sẽ hay hơn – Quân nhìn Đại Ca đầy tin cẩn.
– Đây là hội gì? Thánh Đức Chúa Trời Mẹ? – Đại Ca nhìn hình vẽ ở trang đầu của quyển sổ, một người phụ nữ lõa thể quấn xích, bị đóng lên cây thánh giá.
– Hội phản Thánh? – Thiện lập tức trả lời, tay lật sang trang sau, vẫn là người phụ nữ ấy nhưng phần đầu bị cắt lìa, toàn thân đầy máu.
– Đúng, đây là một hội phản Thánh, tên là “Bảy môn đồ và người được chọn”, chúng thờ quỷ Satan và biểu tượng chính là đức Chúa không đầu – Quân nói.