Chưa ai từng nghe về hội phản Thánh đó, Đại Ca hỏi:
– Đây là tà giáo phải không?
Quân chậm rãi gật đầu, hắn chỉ vào quyển sổ, lần lượt giải thích:
– Đạo thờ Satan bắt nguồn từ phương tây, phần lớn những người theo đạo này đều có suy nghĩ cực đoan, trong quyển số có ghi lại những thuyết pháp của kẻ truyền giáo, ví dụ như “cuộc sống không bao giờ là vĩnh viễn, cái chết luôn song hành và chi phối chúng ta”, hoặc “chúa đã bỏ rơi chúng ta, tận thế đang đến gần, hãy lựa chọn một con đường để thoát khỏi đau khổ của cái chết…”
Quân cho rằng, mớ thuyết pháp này đánh vào tâm lý tham sống sợ chết của con người. Khi mà cuộc sống quá khó khăn, thiên tai, dịch bệnh, bất công hoành hành, rất nhiều người đã tìm đến tôn giáo để mong muốn có được một chỗ dựa tâm lý. Nhưng thực tế là họ vẫn phải chịu những áp bức đó, họ không được hưởng cái mà họ mong muốn, và đức tin bị lung lay. Đạo thờ satan xuất hiện là để đánh vào sự suy sụp trong đức tin của họ. Quân nói:
– Bằng lời tuyên thệ: ” satan giáng tội lỗi xuống nhân loại, những kẻ không theo ngài sẽ phải gánh chịu đau thương mất mát, còn những người nguyện cầu ngài mỗi ngày, sẽ được ngài che chở”. Đại loại là đạo này chuyên đi nguyền rủa các đạo khác, và tự cho rằng mình là một đứa con của satan. Nhưng mà nếu chỉ nói suông thì chả ai tin, mỗi kẻ đứng đầu trong hội đều có một quyền năng nhất định, hay còn gọi là một phần sức mạnh của satan.
– Cái tên “Bảy môn đồ và người được chọn” nên hiểu thế nào? – Đại Ca ngắt lời Quân, hỏi.
– Trong sổ không ghi rõ, nhưng có thể hiểu đây giống như một nghi thức vậy. Bảy môn đồ là bảy thuộc hạ, tương ứng với bảy thói hư tật xấu của nhân loại: tham lam, dục vọng, háu ăn, lười biếng, tức giận, danh vọng, đố kị. Còn người được chọn có thể sẽ là người mà sau khi quy tụ được một sức mạnh tội lỗi đủ lớn sẽ trở thành satan cái thế – Quân bĩu môi nói.
– Bọn họ lấy đâu ra quyền năng của quỷ đó? – Thiện hỏi.
– Bằng nghi thức tà thuật, họ nuôi lớn con quỷ trong người mình và tin rằng đó là sức mạnh mà satan ban cho họ. Đây cũng là cách để tạo đức tin, theo kiểu dọa dẫm đám người theo đạo, nói thế nào nhỉ, hội người đứng đầu gồm tám người – Quân giơ tám ngón tay ra – nhưng thành viên theo đạo thì không rõ là bao nhiêu.
– Nghi thức tà thuật đó là gì? – Đại Ca hỏi.
– À, trong sổ có ghi chép chi tiết đó, cái gì mà hoán đổi linh hồn ấy, tức là triệu hồi ra một con quỷ tay sai của satan, xong nuôi nó bằng tế vật, càng nhiều tế vật thì con quỷ càng mạnh. Đại Ca thấy đoạn ấy chưa? – Quân vừa nói vừa chỉ Đại Ca chỗ ghi chép trong sổ.
Kẻ nào nhận mình là môn đồ của satan, sẽ được trao cho một hũ tro nhỏ, được gọi là tro cốt của satan. Hành động hoán đổi linh hồn diễn ra thực chất là khế ước một chiều, linh hồn người đó sẽ bị giữ lại vĩnh viễn trong lọ tro, đợi ngày satan hồi sinh từ đống tro cốt ấy, chính họ sẽ thành tế vật cho satan. Thân xác của họ từ lúc đó sẽ là bình chứa cho một con quỷ có năng lực đáng sợ, và nó được toàn quyền sử dụng sức mạnh trong vỏ bọc con người ấy. Ngoài việc tìm kiếm tế vật thì những kẻ có quyền năng của quỷ sẽ dụ dỗ những người mê muội tham gia vào hội giáo, không ngoại trừ khả năng vỏ bọc gặp vấn đề, như là rách nát hỏng hóc, hội sẽ tìm được người thay thế mới trong đám mộ đạo kia.
Con quỷ ghi trong sổ có tên: “Tham lam”.
Đây là một trong những thói hư tật xấu của nhân loại. Nó bày ra trò cầu cơ, nhằm vào mặt tối tăm nhất của người chơi, và đổi lại là họ được bất kỳ cái gì họ muốn. Một khi máu tham nổi lên thì những người chơi sẽ bất chấp tất cả để đạt được mục đích, đừng bao giờ nghĩ rằng luật chơi công bằng, đây là sân chơi của nó, nó là luật, chỉ có nộp mạng và chết, đừng ai hi vọng thoát khỏi cuộc chơi mà sống sót được. Quân nhếch miệng cười, tất nhiên là trừ hắn. Ma tây mà đòi lộng hành ở địa bàn của ma ta, quá mức ảo tưởng! Khoan, hình như hắn quên mất một người, Quân lập tức gạt đi, người đó không tính, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, tên ấy sống được vẫn là nhờ có hắn cả thôi.
Đại Ca đọc xong một lượt, thái dương liền nổi gân, vẻ mặt đầy tức giận, anh gằn giọng, nói:
– Lũ ma quỷ, núp bóng tôn giáo để làm trò tà đạo, hại chết bao nhiêu người vô tội, nếu không sớm diệt trừ e rằng chúng sẽ làm ra nhiều chuyện xấu xa hơn nữa.
– Nếu đúng như trong này viết, vậy hội có tám người đứng đầu, mụ quỷ này chỉ là một trong tám kẻ đó, làm cách nào để tìm ra những kẻ còn lại? – Thiện bình tĩnh hỏi.
– Dựa theo vụ án này thì có thể đoán được chúng hoạt động riêng rẽ – Quân đáp – nhưng không chắc chắn lắm, biết đâu vì đây là con tham lam nên nó thích ăn mảnh, không kết hợp với các thành viên khác. Trước mắt cần tiếp tục thu thập thông tin, vậy mới đưa ra khẳng định được.
– Chú có suy luận gì về cách thức phạm tội của chúng không? – Đại Ca hỏi.
– Không nhiều đâu, vì là vụ đầu tiên nên em chưa dám chắc, nhưng có thể bọn chúng sẽ dùng phương thức tấn công liên hoàn – Quân lấy lại cuốn sổ, lật tới một trang, tiếp – Đại Ca có thể thấy, đây là những báo cáo mà hung thủ ghi lại khi gây án, không có thời gian cụ thể, không xác định nạn nhân, nhưng phương thức gây án giống nhau. Cùng là một trò gọi hồn, cùng số lượng người chơi, và cùng một nơi thực hiện. Chứng tỏ là chúng không ra khỏi địa bàn hoạt động, và vì phải săn mồi nên chúng sẽ thường xuyên gây án, với cùng một cách thức.
– Tại sao anh nghĩ chúng không thay đổi cách thức gây án? – Thiện phản bác – nếu như dùng đi dùng lại một trò trong thời gian dài, sẽ có người nghi ngờ chúng.
– Ai nghi ngờ? Chúng không để ai sống sót mà nghi ngờ đâu. Hơn nữa, cái chúng cần là tế vật, con mồi thì đa dạng, còn vật tế phải giống nhau, ví dụ như trong vụ này là đầu người, tất cả các nạn nhân đều bị giữ lại đầu, theo đó có thể thấy chúng không có nhiều cách để gây án.
– Em hiểu rồi – Thiện gật đầu – vậy chúng ta phải bắt đầu từ đâu?
– Từ cách đây năm – Quân đáp – ván cầu cơ đầu tiên diễn ra cách đây năm năm, vậy có nghĩa là cái hội chết tiệt này có thể đã hoạt động từ thời điểm đó.
– Có một vụ – Đại Ca chợt nói – bắt đầu xảy ra từ năm ngoái, anh không được trực tiếp điều tra, nhưng đã đọc qua tài liệu về nó. Có điều các nạn nhân không bị tấn công giống nhau.
– Họ bị như thế nào? – Quân hỏi.
Đại Ca không đáp ngay, anh đọc lại nội dung được ghi trong sổ, suy nghĩ thêm một lát, biểu cảm vẫn không chắc chắn, anh nói:
– Đừng bận tâm, việc của chú bây giờ là nghỉ ngơi cho tốt, anh sẽ quay về tìm lại tài liệu đó, khi nào chủ khỏe chúng ta sẽ bàn tiếp – dứt lời Đại Ca đứng dậy, anh ra hiệu cho Thiện, hai người lập tức về cơ quan.
Tại phòng thanh tra, việc tìm kiếm tài liệu về vụ án Đại Ca cần diễn ra không suôn sẻ. Thiện đã lục tung một góc phòng lưu trữ để tìm cái gọi là hồ sơ chặt xác, hoặc đại loại là những vụ án liên quan đến bộ phận cơ thể bị mất tích. Đại Ca không thể xác định rõ thể loại của mảng tội phạm đó, anh chỉ nhớ là các nạn nhân trong vụ án đều bị mất một bộ phận cơ thể. Dựa vào mô tả mà Thiện lao vào tìm kiếm, có rất nhiều tài liệu đồng dạng, nhưng hoặc là đã tìm ra hung thủ, hoặc là không trong khoản một năm trở lại đây. Phần lớn đều là chặt xác để phi tang, không có vụ án nào bị trộm mất một bộ phận như lời Đại Ca nói.
Có khi nào vụ án đó chưa được đóng và bên cảnh sát vẫn đang giữ hồ sơ, nhưng khi Thiện qua hỏi, bên đó lại từ chối cung cấp thông tin, lý do là bên thanh tra chưa có giấy phép điều tra vụ án ấy, nhiệm vụ của phòng thanh tra là nhận án từ phòng cảnh sát, không được tự ý thụ lý. Tài liệu về vụ án Đại Ca từng đọc trong một lần trao đổi hồ sơ với phòng cảnh sát, nhân viên công vụ nhờ anh đem qua bên đó, không ngờ là người ta lại ém nó đi như vậy. Vì sao một vụ án có tính chất nghiêm trọng lại không được điều tra? Chắc chắn có uẩn khúc đằng sau, Đại Ca nói:
– Ở đây đã bị phong tỏa thông tin, đi, tới bệnh viện thành phố xem có tìm được gì không.
Đại Ca có một trí nhớ rất tốt, lần trước vô tình đọc được trong tài liệu có ghi thông tin nạn nhân được chuyển vào bệnh viện thành phố sau khi bị tấn công, hiện tại chỉ có thể tới đấy mới hi vọng tìm kiếm được manh mối. Điều này càng củng cố thêm một nhận định, rằng trong cơ quan làm việc có ai đó đã tiếp tay cho hội tà đạo kia, các vụ án liên quan tới chúng đều không cánh mà bay, cứ tình hình này thì còn rất nhiều vụ đã bị ém đi, và hung thủ vẫn ngang nhiên hoành hành ngoài kia.
Tới bệnh viện, Đại Ca dùng quyền thanh tra yêu cầu nhân viên hành chính bên đó hợp tác, anh cần họ rà soát tất cả những bệnh nhân trong khoảng một năm trở lại đây, nhập viện với các biểu hiện trọng thương ở các bộ phận trên cơ thể, dưới hình thức bị chém hoặc cắt. Phía bệnh viện rất tích cực hợp tác, họ một mặt tìm kiếm tài liệu trên giấy tờ, một mặt kiểm tra hồ sơ lưu trữ trên máy tính, kết quả sau một buổi chiều, nhân viên hành chính thông báo tìm thấy mười chín bệnh nhân giống như mô tả của Đại Ca. Anh tiếp nhận thông tin và đối chiếu từng nạn nhân trong đó với các hồ sơ vụ án, tám vụ đã có hung thủ, đều do mâu thuẫn cá nhân dẫn tới chém người. Sáu vụ tiếp theo là do tai nạn lao động, các vết thương nặng nhẹ bất đồng và chủ yếu xuất hiện ở tay, không có dấu hiệu gây án. Chỉ còn năm nạn nhân là bị tấn công không có nguyên nhân, trong hồ sơ bệnh viện ghi là bị lấy đi một phần cơ thể, không ca nào giống ca nào, mỗi nạn nhân mất một bộ phận khác nhau.
Cụ thể là, tháng Ba năm ngoái, một cô gái khoảng tuổi nhập viên trong tình trạng hai mắt bị móc khỏi tròng. Tiếp theo tới tháng Sáu, một cô gái khoảng tuổi khác nhập viện trong tình trạng mất máu nghiêm trọng, tổn thương phần mềm và đặc biệt là một bàn tay bị cắt rời, không tìm thấy bàn tay ở hiện trường. Bẵng đi tám tháng, tới đầu tháng Ba năm nay, lại có một nạn nhân là nữ, khoảng tuổi, được đưa vào viện trong tình trạng mất hai tai, đa chấn thương toàn thân.Thẳng tới đầu tháng Sáu, một nam thanh niên khoảng tuổi, được đưa vào viện trong tình trạng bụng bị rạch, toàn bộ ruột bên trong đã bị lấy đi, nạn nhân chết trước khi đưa vào viện.Cuối cùng là một ca gần đây nhất, xảy ra vào trung tuần tháng Sáu, nạn nhân là nam, tuổi tầm , nhập viện trong tình trạng ngực bị mổ phanh, hai bên phổi đều bị lấy mất, người này đã chết ngay tại hiện trường, nhưng vẫn được đưa vào bệnh viện để đợi thân nhân tới xác nhận, cũng là người Đại Ca vô tình đọc được trong tập tài liệu.
Trong hồ sơ bệnh án không chi tiết như hồ sơ điều tra, chủ yếu chỉ tập trung vào quá trình điều trị cho các nạn nhân, hai người đã chết, ba người còn lại tinh thần hoảng loạn, nằm viện một thời gian thì được đưa về, tất cả các ghi chép tại bệnh viện đều có một điểm chung, đó là đề cập đến tình trạng bất thường của các bệnh nhân. Họ ghi là: “Không có khả năng giao tiếp.” Đại Ca tự hỏi, như thế nào gọi là không có khả năng giao tiếp? Từ những tài liệu thu được, có thể thấy tính chất nghiêm trọng trong các vụ án, đối tượng dựa vào đặc điểm nào để tấn công nạn nhân, điểm chung của các vụ án này là gì, liệu chỉ có một hay nhiều người đã tham gia gây án? Muốn trả lời được những câu hỏi này, cần phải có hồ sơ điều tra, vì đã đọc qua nên Đại Ca chắc chắn trong đó có ghi chép về từng vụ án, việc cần làm bây giờ là phải tìm ra tập hồ sơ đó, điều này có vẻ nan giải.
Trước đó Thiện đã được Quân nhắn nhủ, nếu có bất kỳ thông tin nào về hội phản Thánh, phải lập tức báo cho hắn. Ngay trong đêm, Thiện vào viện gặp Quân, nói cho hắn nghe sơ lược về năm nạn nhân mà cậu và Đại Ca vừa phát hiện, những nghi vấn xoay quanh các vụ án và hỏi hắn có cách nào để tìm được hồ sơ điều tra không. Quân nghe xong thì bật cười, những lúc suy nghĩ mặt hắn thường toát ra một vẻ rất khó hình dung, giống như đang tính kế hại người vậy, hắn nhìn Thiện nói:
– Cái gì không có mà bảo phải tìm thì mới khó, đây hồ sơ đã có, muốn lấy thì đơn giản, mày biết phải làm gì mà, chỉ cần đừng để Đại Ca biết là được.