giờ rưỡi sáng, Giản Diêu kéo rèm cửa ra, ánh sáng mặt trời theo đó mà chiếu vào, Khương Hoài Tâm trở mình, lấy gối của Giản Diêu che đầu lại, tiếp tục ngủ nướng.
Giản Diêu đá một chân vào mông hắn: "Anh dậy ngay cho tôi, mấy giờ rồi, muốn ngủ thì cút về nhà anh mà ngủ."
"Em phiền thế, mẹ anh toàn mặc kệ anh." Khương Hoài Tâm bĩu môi lầm bầm oán giận, bò dậy đi vào phòng tắm.
Giản Diêu làm nóng chảo, chiên trứng gà cùng lạp xưởng làm bữa sáng.
Lúc đang bận rộn lại có người tới gõ cửa, chính là nữ sinh tên Phạm Tuyết ở cách vách kia, trong tay bê một mẻ bánh kem mới ra lò, cười đưa cho y: "Buổi sáng chị vừa mới nướng, đưa cho em một miếng này."
Thấy Giản Diêu không có ý nhận, cô còn nói thêm: "Em cầm đi, chị nướng nhiều lắm, một mình chị ăn không hết."
Giản Diêu nhận lấy, hơi gật đầu: "Cảm ơn."
Giản Diêu muốn đóng cửa, Phạm Tuyết tròn xoe mắt, hỏi y: "Buổi tối hôm nay em có rảnh hay không, chị có hai tấm vé xem ca nhạc, muốn mời em đi xem cùng?"
Giọng nói của cô mang theo chút khẩn trường chờ mong cùng e thẹn, nhìn thẳng vào Giản Diêu, Giản Diêu hơi cau mày, nhất thời có chút không biết nói gì.
Ban đầu y cho Phạm Tuyết vay tiền, đối phương đã trả, trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng Phạm Tuyết sẽ đưa một ít đồ tới cho y.
Thật ra y đều muốn từ chối, nhưng đối phương lại nhiệt tình quá mức, cứ luôn miệng nói là chỉ muốn cảm ơn với y, y không muốn tốn nhiều thời gian ứng phó liền nhận hết.
Bây giờ cô gái này lại mời y đi xem hòa nhạc, dù y có là đầu gỗ thì cũng nên biết đối phương đang có ý gì.
Nhưng cho dù đối phương có ý tứ gì, đều không liên quan tới y.
"Ngại quá, buổi tối em phải đi làm thêm, không có thời gian."
"Vậy ngày mai thì sao? Chúng ta cùng đi Disney chơi nhé? Em đến nơi này lâu rồi nhưng chắc vẫn chưa qua đó nhỉ?"
"Xin lỗi, em không muốn đi."
Giản Diêu đã từ chối đã rõ ràng, nhưng cô gái cũng vẫn khó xử, cúi đầu hoảng loạn giải thích: "Chị không có ý gì khác, chỉ muốn kết bạn với em mà thôi, em không muốn thì thôi vậy, là do chị quá đường đột, chị mới là người phải nói xin lỗi với em."
"Không cần đâu, chị tìm người khác đi cùng đi."
Cô gái cắn chặt môi lại, đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Cửa phòng tắm đột nhiên mở, Khương Hoài Tâm mang theo một thân hơi nước đi ra, nửa thân trên trần trụi, vừa đi vừa lau tóc, nhìn thấy Phạm Tuyết đứng ở cửa thì nhướng mày.
Không nghĩ tới trong phòng còn có người khác, mặt cô lại càng đỏ gay hơn, ném ra câu "Ngại quá, quấy rầy hai người rồi", xoay người định rời đi.
Giản Diêu gọi cô lại, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn chị đã mang bánh kem qua đây, nhưng mà em không thích ăn ngọt lắm, lần sau đừng phiền phức như vậy thì hơn."
Vành mắt cô đỏ lên trong nháy mắt, gật đầu lung tung rồi đi trở về phòng ngủ của mình, dùng sức đóng cửa lại.
Khương Hoài Tâm khoanh tay đứng ở cửa nhìn một màn kia, mãi cho đến Khi Giản Diêu cũng đóng cửa thì mới sờ sờ cằm, cười đến khoái chí: "Em út họ, em cũng chẳng có tình thú gì cả, nữ sinh xinh đẹp như vậy nhào vào trong ngực, đến cả ánh mắt em cũng không thèm cho người ta, lại còn lập tức đẩy ra ngay.
Có phải em muốn làm hòa thượng cả đời không đấy?"
Ánh mắt Giản Diêu dạo qua một vòng ở trên lồng ngực trần trụi của hắn, nhíu mày nói: "Anh lại giống cái dạng gì vậy? Quần áo của anh đâu?"
Khương Hoài Tâm thản nhiên trả lời y: "Học em đó, anh làm sao biết được có người đến gõ cửa nhà em, mới sáng sớm tinh mơ đã tự mình đem bánh kem mới ra lò cho em rồi."
Lời này của hắn nghe có chút chua, Giản Diêu lại không thèm quan tâm đến hắn, chiên nốt trứng gà và lạp xưởng rồi đặt ra giữa bàn, sau đó đi tới tủ lạnh lấy sữa bò, đổ ra cốc cho vào lò vi sóng hâm nóng.
Khương Hoài Tâm dán sát lại, thân thể mang theo hơi nóng sán đến gần Giản Diêu: "Diêu Diêu, có phải anh ở đây đã phá hỏng chuyện tốt của em hay không?"
Hơi thở ấm áp phun ở bên tai Giản Diêu, Giản Diêu không được tự nhiên mà dịch người ra, lạnh mặt ra hiệu với Khương Hoài Tâm: "Cách xa tôi một chút."
Khương Hoài Tâm cười rồi vươn tay, hơi nắm cằm Giản Diêu: "Vẫn là cách xa tôi một chút, lúc nào cũng là em bảo anh cách xa, anh đáng sợ như vậy sao? Em còn sợ anh ăn thịt em à?"
Thần sắc của Giản Diêu lại lạnh hơn, không chờ y động thủ đánh người, Khương Hoài Tâm đã rất tự giác mà lùi về đằng sau một bước, cười xin khoan dung: "Nói giỡn với em thôi, đừng tức giận mà."
Ánh mắt Giản Diêu lạnh lùng chuyển qua một bên, Khương Hoài Tâm duỗi tay chọc chọc tới bánh kem của Phạm Tuyết, khều lấy một miếng nhỏ nếm thử, tán thưởng nói: "Ăn cũng được nha, tay nghề của cô bé hàng xóm này ổn phết nhỉ, có lòng đấy."
Giản Diêu hờ hững nói: "Ngon thì anh ăn đi, tôi không ăn đồ ngọt."
Khương Hoài Tâm cũng không khách sáo với y, ba miếng giải quyết hết cái bánh kem, cuối cùng còn chưa đã thèm mà liếm liếm môi, cười híp mắt hỏi Giản Diêu: "Cô bé kia tên gì vậy? Em quen cô ấy à?"
Giản Diêu hé mắt liếc qua đó: "Anh hỏi cái này làm gì?"
Ánh mắt Khương Hoài Tâm mơ hồ chớp mắt một cái: "Không làm cái gì hết, tùy tiện hỏi một chút không được à?"
"Nhân lúc còn sớm thì thu tâm tư lại đi, người bạn kia của anh đang theo đuổi chị ấy, thường xuyên tới chỗ này chặn người, nếu anh không muốn trở mặt với bạn bè, thì đừng đánh chủ ý lên chị ấy."
"Thằng bạn nào của anh? Trần Minh Đào?" Dù là vừa mới nói ra thôi nhưng Khương Hoài Tâm đã nghĩ ngay đến gã.
Đúng thật thằng oắt Trần Minh Đào kia có nói là gần đây đang theo đuổi một người, dường như còn rất để bụng, có vẻ thằng này coi trọng người ta thật, vậy chắc chắn hắn sẽ không chạm vào.
Trong lòng vừa mới ngoi lên chút tâm tư nhộn nhạo, nháy mắt đã bị đánh tan thành mây khói, Khương Hoài Tâm ho nhẹ một tiếng, giả vờ nghiêm túc nói: "Em nghĩ đi đâu vậy, anh là hạng người như thế sao? Chỉ là anh thấy bánh kem này làm rất ngon thôi."
Giản Diêu cười gằn, không thèm vạch trần hắn, chút tâm địa gian xảo của vị đại thiếu gia này y lại không hiểu rõ sao, thả cục rắm không cần ngửi cũng biết thối hoắc.
Khương Hoài Tâm tự giác thấy chột dạ, mặc quần áo hẳn hoi, chủ động thò lại gần giúp Giản Diêu dọn dẹp bàn sách ra để tạm dùng làm bàn ăn.
Ăn xong bữa sáng, Khương Hoài Tâm thử thăm dò, hỏi Giản Diêu: "Diêu Diêu, em thực sự không tính tìm bạn gái sao?"
"...!Anh có phiền hay không, mắc mớ gì tới anh?" Ngữ khí Giản Diêu cứng nhắc, cũng không muốn nhắc lại việc này.
Khương Hoài Tâm thở dài nói: "Người em thích thì không muốn theo đuổi, người thích em thì lại không cần, con người em sao lại cố chấp như thế?"
Giản Diêu cúi đầu buồn bực, không phát ra tiếng động mà ăn tiếp, cũng chẳng nói nữa.
Khương Hoài Tâm ngại ngùng ngậm miệng, thôi vậy...!
Kỳ thật hắn chỉ muốn trêu Giản Diêu mà thôi, vốn dĩ cũng không muốn khuyến khích để Giản Diêu đi tìm bạn gái.
Nếu thực sự bên người Giản Diêu có bạn gái, nghĩ đến thôi cũng đã khó chịu.
May là Giản Diêu cũng không có ý gì với cô bé kia, nghĩ vậy, Khương Hoài Tâm lại có chút đắc ý, nét cười trên mặt cũng xán lạn hơn ba phần.
"Diêu Diêu, lát nữa anh muốn đến bệnh viện cắt chỉ, em đi cùng anh không?"
Giản Diêu liếc mắt nhìn xuống cánh tay còn quấn đầy băng gạc của hắn: "Bây giờ có thể tháo rồi à?"
"Cũng gần như thế, lúc trước đã hẹn sáng nay đi tháo băng rồi, anh rất chú ý, miệng vết thương cũng ổn hơn rồi."
Giản Diêu hơi nhấp nhẹ môi, gật đầu: "Tôi đi cùng anh."
Thời gian Khương Hoài Tâm hẹn với bác sĩ là giờ, sau khi tới cổng bệnh viện rồi lại lề mề nũng nịu mãi không chịu đi vào.
Giản Diêu xuống xe trước, thấy hắn vẫn ngồi lì ở xe không ra, khom lưng chui vào trong xe liếc thử, không kiên nhẫn mà thúc giục hắn: "Cút nhanh xuống đi."
Khương Hoài Tâm biệt nữu nói: "Không xuống đó, anh nghe người ta nói cắt chỉ còn đau hơn khâu vết thương nhiều, lại còn chẳng gây tê..."
Giản Diêu đè lại xúc động muốn trợn trắng mắt, di chuyển tới ghế lái, mở cửa xe nắm người kéo xuống: "Đừng có bày trò, tôi không có thời gian trồng nấm với anh.
Cắt chỉ xong tôi còn phải về học bài."
"Đau, đau..."
Khương Hoài Tâm nhăn mặt kêu đau, Giản Diêu tưởng mình không cẩn thận đụng vào miệng vết thương của hắn, nhanh chóng thả tay.
Khương Hoài Tâm bật cười ha ha, vươn tay khoác lấy cổ Giản Diêu, thổi khí vào lỗ tai y: "Không có thời gian còn giúp anh trai đi cắt chỉ? Như vậy là Diêu Diêu đang quan tâm tới anh trai sao?"
Phát hiện bản thân bị chơi, Giản Diêu tức giận mà đẩy tay hắn ra: "Anh bớt suy nghĩ đi, chẳng qua cánh tay này vì tôi nên mới bị thương, tôi phải phụ trách đến cùng."
Khương Hoài Tâm cố ý xuyên tạc lời y: "Phụ trách đến cùng thật hả? Phụ trách như thế nào?"
Giản Diêu nghiêng người lườm hắn một cái, tăng nhanh tốc độ đi vào cổng bệnh viện trước.
Khương Hoài Tâm cúi đầu phì cười, nhanh chóng đi theo.
Mười lăm phút sau, Khương Hoài Tâm bị Giản Diêu ấn ngồi lên ghế dựa, y tá cầm cái kìm thao tác cực nhanh trên cánh tay hắn, Khương Hoài Tâm thút thít hít khí lạnh, dán tới bên người Giản Diêu rên rỉ: "Diêu Diêu, đau quá ah, thật sự đau lắm đó, anh muốn chết hu hu..."
Giản Diêu vỗ vỗ đầu chó của hắn: "Đừng gào, anh có thấy mất mặt không?"
Khương Hoài Tâm không tình nguyện mà ngậm miệng, ôm Giản Diêu dùng sức cọ cọ, lại nhỏ giọng lầu bầu một câu: "Đau quá, em không thể an ủi anh một chút sao?"
Giản Diêu nhất thời nghẹn lời, Khương Hoài Tâm như vậy, đúng thật là không phải giả vờ.
Y bỗng nhiên nhớ tới hồi còn nhỏ, tiểu bá vương này vẫn luôn tìm đủ cách chọc ngoáy bắt nạt y, đến lúc bị đánh đau thì lại bày ra bộ dáng khóc thút thít như mưa rơi, cố gắng lắm y mới không bật cười.
Giản Diêu giơ tay, lại xoa xoa đầu Khương Hoài Tâm, động tác hiếm khi mà ôn nhu hơn rất nhiều.
"Nếu em vẫn luôn nghe lời như vậy thì tốt rồi." Khương Hoài Tâm trầm giọng cảm thán.
"Nếu anh vẫn luôn nghe lời như vậy thì tốt rồi." Giản Diêu cười lạnh.
Khương Hoài Tâm: "..."
Sau khi cắt chỉ xong, vết sẹo trên cánh tay Khương Hoài Tâm nhìn càng dữ tợn hơn, Giản Diêu ngắm nghía cẩn thận, nhắc nhở hắn: "Không chừng phải để lại seo."
"Để lại thì thôi, chờ một khoảng thời gian nữa lấy hình xăm che đi là được." Khương Hoài Tâm có hơi ỉu xìu, vừa rồi hắn đau thật, y tá xuống tay không nhẹ chút nào, còn làm chảy máu.
"Được rồi, đừng làm vẻ mặt đau khổ đó nữa, cũng cắt chỉ xong rồi, anh làm gì đến mức này hả?"
Đi ra khỏi bệnh viện, Giản Diêu để Khương Hoài Tâm lên xe trước, một mình y đi ra cửa hàng tiện lợi ở phố đối diện, năm phút sau thì quay lại xe, cầm một hộp kẹo đưa cho Khương Hoài Tâm.
"Anh ăn cái này đi, ăn rồi sẽ không đau nữa."
Khương Hoài Tâm nhìn kẹo dẻo có nhân trái cây trong tay, cười khẽ một tiếng: "Diêu Diêu, em coi anh thành trẻ con mà dỗ hả?"
"...!Làm gì có trẻ con nhà ai phiền phức giống như anh?"
Khương Hoài Tâm cũng không cãi, đổ một viên kẹo ra, cười tủm tỉm mà ra hiệu Giản Diêu: "Há miệng nào."
Giản Diêu theo bản năng mà mở miệng, Khương Hoài Tâm nhanh chóng nhét kẹo vào trong miệng y.
Giản Diêu hơi sửng sốt, chậm rãi nhai viên kẹo, vị ngọt gắt ở giữa răng với môi tràn ra, Khương Hoài Tâm cười hỏi y: "Ngon không?"
Giản Diêu chuyển tầm mắt, không nhìn gương mặt tươi cười rêu rao quá mức của Khương Hoài Tâm nữa, dừng một chút, mập mờ phun ra một câu: "Cũng được."
Khương Hoài Tâm cong cong mi, làm bộ như không thấy bên tai Giản Diêu hơi hơi đỏ lên, ý cười trong mắt lại càng tự đắc thêm mấy phần, ngâm nga hát một bài rồi khởi động xe.
[//].