Khương Hoài Tâm từ lúc vào cửa vẫn luôn bày ra cái vẻ mặt bí xị, trưng với Giản Diêu không phải cái mũi thì chính là đôi mắt, như thể Giản Diêu nợ hắn vạn đồng vậy.
Giản Diêu cũng không còn cách nào: "Tóm lại anh muốn làm cái gì?"
"Chẳng muốn làm gì cả, chỉ là không muốn làm vừa lòng đẹp ý em thôi.
Em không muốn anh đến tìm em, anh lại càng không để em được như ý."
"...!Rốt cuộc là anh đã thành niên chưa đấy?"
Khương Hoài Tâm cười lạnh: "Nửa năm trước vừa mới thành niên, em có ý kiến gì?"
Ngu ngốc.
Cuối cùng Giản Diêu không mắng ra thành lời, mặc kệ hắn, y cầm quần áo đi vào phòng tắm, đẩy cửa đóng.
Khương Hoài Tâm bực bội đi qua đi lại trong phòng, nhìn cái gì cũng thấy ngứa mắt, nơi này căn bản không phải là chỗ mà người có thể ở lại.
Việc hắn muốn làm nhất bây giờ chính là đóng gói Giản Diêu từ chỗ này mang đi, khổ nỗi thằng nhóc thối kia nặng nhẹ không nghe, bảo y chuyển nhà còn không chịu, bảo y nghỉ việc đi làm thêm cũng không chịu, nói nhiều thì bảo mình đừng tới tìm y nữa, đúng là con sói mắt trắng nhỏ vô tâm.
Giản Diêu một lần tắm sạch sẽ đến tận nửa tiếng vẫn còn chưa xong, Khương Hoài Tâm không chịu được mà đi gõ cửa phòng tắm: "Em đừng tưởng rằng mình trốn ở bên trong là có thể không cần đối mặt với anh.
Có bản lĩnh thì em cứ trốn ở trong cả đời đi."
Trả lời hắn chỉ có tiếng nước cọ rửa, Khương Hoài Tâm tiếp tục gõ cửa: "Anh nói với em, em không ra thì anh sẽ không đi, em đừng mong có thể tránh thoát được."
"Con người em tại sao lại không biết phải trái như vậy hả, một câu không hợp lập tức đuổi người, cũng không biết học từ đâu ra, anh cần phải sửa cái tật xấu này giúp em mới được."
"Cục tức tối nay anh còn chưa nuốt trôi đâu, em phải ra xin lỗi với anh, em có nghe hay không?"
Khương Hoài Tâm lải nhải mãi không yên, cửa phòng tắm đột nhiên bị kéo ra từ bên trong, hơi nóng ập vào trước mặt.
Khương Hoài Tâm sửng sốt, Giản Diêu đã đứng ở trước mặt hắn, nửa người trên trần trụi, mặt không biểu tình đứng ở chính diện nhìn hắn.
Đối mặt với áp lực từ ánh mắt không kiên nhẫn của Giản Diêu, bao nhiêu lời càm ràm đều nuốt ngược lại vào trong, mắc ở cổ họng.
Mái tóc Giản Diêu ướt đẫm rũ xuống dưới, che đi phân nửa đôi mắt đen láy của y, bọt nước theo gò má trắng nõn của y chảy xuống, hơi nóng ở giữa bốc lên, mang theo chút hương vị kiều diễm quái lạ khó có thể miêu tả.
Hầu kết Khương Hoài Tâm vô thức mà hơi hạ xuống, hơn nửa ngày mới hoàn hồn, cau mày tức giận nhắc nhở y: "Mau chạy đi mặc quần áo, giống cái dạng gì không biết."
Giản Diêu mặt không đổi sắc: "Nơi này là chỗ của tôi, tôi muốn thì khỏa thân ở đây cũng được, đến giờ anh phải đi rồi."
Y vừa nói xong lời này, cục tức của Khương Hoài Tâm vừa mới áp xuống lại xông ra: "Anh nói rồi, anh không đi, thì sẽ không đi, đêm nay nhất định anh phải ngủ ở chỗ này của em!"
"Mặc kệ anh."
Giản Diêu tròng quần áo lên, cầm lấy quyển sách ngồi lên trên giường, mở đèn ở đầu giường ra học, đành coi Khương Hoài Tâm như không tồn tại.
Khương Hoài Tâm xấu hổ đứng ở một bên, đi vào trong phòng tắm túm lấy khăn tắm khô ra, bò lên trên giường Giản Diêu ngồi, muốn lau tóc giúp y: "Bảo em nghe lời anh đi mua sấy, em lại để lời anh nói vào tai nọ xọ tai kia.
Đồ ngốc nhà em, một chút năng lực tự gánh vác sinh hoạt cũng không có, còn muốn quyết liệt với người trong nhà, nói ra khéo người ngoài còn cười rớt cả hàm răng."
"Anh cút xa tôi ra một chút!" Giản Diêu duỗi chân đá hắn, kéo khăn tắm xuống ném lên mặt Khương Hoài Tâm, "Đây là khăn lau chân, anh cầm mà tự lau!"
Mặt Khương Hoài Tâm đều tái đi, tức muốn hộc máu nhào lên tóm lấy Giản Diêu để đánh, Giản Diêu sao mà để hắn thực hiện được, lắc mình tránh thoát, xoay tay lại vung một cái tát lên trán Khương Hoài Tâm, hai người cứ như vậy mà anh tới tôi đi dây dưa đánh nhau.
Năm phút sau, Khương Hoài Tâm thở hồng hộc áp Giản Diêu xuống, cưỡi lên trên người y, tóm cổ áo y, từ trên cao nhìn xuống: "Còn muốn đánh không? Còn dám nổi điên đuổi người khác đi nữa không? Hửm?"
Giản Diêu ngẩng đầu, một ngoạm cắn vào gan bàn tay phải hắn, hạ miệng cực kỳ tàn nhẫn, dường như muốn cắn đứt hết thịt của hắn.
Đau đớn xuyên tim đánh úp lại, Khương Hoài Tâm gào lên: "Con mẹ nó em thuộc họ nhà chó à?! Gần tuổi rồi vẫn còn dùng chiêu này!"
Giản Diêu phun một miếng, cuối cùng thả lỏng miệng, trừng mắt nhìn lên người Khương Hoài Tâm.
Khương Hoài Tâm chửi: "Nhìn cái gì mà nhìn? Nói em thuộc họ nhà chó còn sai à? Chỉ có chó mới cắn người bậy bạ!"
Giản Diêu khàn giọng mở miệng: "Tránh ra."
Khương Hoài Tâm càng chống đối, gắt gao đè nặng y, trong lúc giằng co, hạ thân hắn vô thức đụng tới cái gì.
Khương Hoài Tâm đầu tiên sửng sốt, sau đó đột nhiên bật cười, trong mắt đều là vẻ đắc ý, cúi đầu dán tới bên tai Giản Diêu: "Diêu Diêu, hóa ra em cũng chẳng thanh tâm quả dục như vậy nhỉ? Như này đã bắt đầu phản ứng? Có muốn anh trai giúp em hay không?"
Giản Diêu hung hăng trừng mắt lườm hắn, hình như lần này thực sự nổi giận, khóe mắt hơi đỏ lên, nghiến răng gằn từng chữ một nói: "Anh, cút, xuống, cho, tôi."
Tay Khương Hoài Tâm sờ xuống, còn chưa đụng tới, Giản Diêu liền liều mạng giãy dụa, cùng sử dụng tay chân vừa đá vừa đánh hắn: "Anh cút! Không được chạm vào tôi!"
Suýt chút nữa lại bị đá đến cậu em nhỏ, Khương Hoài Tâm cũng hơi bực, dùng sức đè lại tay Giản Diêu, trong giọng nói mang theo vài phần lỗ mãng không có ý tốt: "Chạm vào một chút thì làm sao? Em cũng không phải con gái, chả nhẽ trước đây em còn chưa tự sờ qua?"
"Anh dám."
Ánh mắt Giản Diêu đã hoàn toàn lạnh xuống, giống như bị ép ngược lại càng thêm bình tĩnh, được ăn cả ngã về không, dường như sau đó còn muốn cá chết lưới rách cùng Khương Hoài Tâm.
Khương Hoài Tâm ngẩn người, không hiểu sao ánh mắt của Giản Diêu lại làm hắn giật mình.
Hắn rất hoài nghi, nếu hắn làm thật, liệu có lập tức đổ máu tại chỗ hay không...!
Lúng túng giằng co một lát, cuối cùng vẫn là Khương Hoài Tâm cúi đầu chịu thua, xoay người từ trên thân Giản Diêu xuống, nằm liệt ở trên giường.
Sau một hồi im lặng, Giản Diêu mệt mỏi nhắm mắt lại, mở miệng trước: "Anh vẫn nên đi đi."
Khương Hoài Tâm không đồng ý, ngồi bật dậy: "Cho anh mượn bộ quần áo, tối nay anh phải ngủ ở chỗ em, lười về."
Thấy Giản Diêu không đáp, hắn lại nhướng mày: "Không được hả? Ở nhờ một đêm cũng không được?"
Giản Diêu không nói nữa, từ ngăn kéo phía dưới tủ đầu giường lật ra mấy cái quần lót mới, ném cho Khương Hoài Tâm: "Quần áo ở hết trong tủ, tự anh đi mà chọn, cái nào mặc được thì mặc."
Khương Hoài Tâm tùy ý chọn một cái hoodie ở trong tủ quần áo, đi vào phòng tắm.
Phòng tắm nơi này thực sự quá nhỏ, xoay người cũng khó khăn, Khương Hoài âm kỳ quái tắm rửa, mua vui bên trong nỗi khổ làm hắn cảm thấy điểm mấu chốt của mình càng ngày càng thấp.
Thằng nhóc Giản Diêu không có lương tâm kia còn cố tình không cảm kích, haiz.
.
Truyện Ngôn Tình
Mười phút sau, Khương Hoài Tâm từ trong phòng tắm đi ra, mặc quần áo của Giản Diêu, cả tay áo lẫn ống quần đền cụt mất một đoạn, xấu hổ nhất chính là quần lót còn siết rõ chặt.
Giản Diêu còn đang đọc sách, ánh mắt chuyển qua liếc tới nhìn hắn.
Khương Hoài Tâm bò lên trên giường, cọ qua ôm lấy eo Giản Diêu: "Diêu Diêu, anh bị siết khó chịu lắm á, quần lót của em ít nhất phải nhỏ hơn anh hai số."
"Vậy anh đừng mặc."
"Không mặc chẳng lẽ thả rông ngủ à?" Khương Hoài Tâm cười trêu ngươi, "Thật ra anh không ngại, chỉ cần em đừng đá anh xuống giường là được."
Không chờ Giản Diêu nói tiếp, Khương Hoài Tâm đã cúi đầu cười khẩy: "Diêu Diêu, phía dưới em hẳn là rất nhỏ nhỉ, nếu không sao lại mặc cái quần lót bé tin hin thế này?"
Giản Diêu nhíu mày: "Anh không nói tục thì sẽ chết à?"
"Hỏi một chút thôi, có sao đâu, đàn ông đều so cái ở giữa này không phải rất bình thường ư?"
"Không muốn so." Giản Diêu mặt không biểu tình nói.
Khương Hoài Tâm càng cười đến vui vẻ: "Là so không nổi đi?"
"Nói nữa thì anh cút xuống."
"Ây ya, thẹn quá hóa giận à." Khương Hoài Tâm nhanh tay lẹ mắt ôm đầu bảo vệ, tránh được cái tay đánh xuống của Giản Diêu.
Giản Diêu cười gằn: "Cái loại người suy nghĩ bằng nửa thân dưới như anh đương nhiên phải coi trọng thứ đồ chơi này, đồ ngựa giống."
"Này, đừng có vì ghen tị mà bôi nhọ anh, sao anh lại thành ngựa giống? Anh cũng chỉ là có mấy cô bạn gái thôi, nhưng chuyện nam nữ hoan ái vốn dĩ là việc rất bình thường mà, ai mà chẳng có chút nhu cầu sinh lý, em cũng không phải sống ở xã hội phong kiến."
Giản Diêu lạnh lùng nhìn hắn: "Vậy anh thích các cô ấy sao? Những bạn gái đó của anh?"
"Cũng thích, xinh xắn dáng người đẹp ai mà chả thích." Khương Hoài Tâm thuận miệng nói.
Trên thực tế hắn cũng không nhớ rõ mặt mũi hay tên những cô bạn gái cũ đó, nhưng lúc trước ở bên nhau đúng thật là rất thích, chỉ là rất nhanh lại ngán mà thôi.
Tựa hồ hắn cũng không phải người có tình trường gì.
Âm thanh của Giản Diêu hơi lạnh hơn: "Xinh xắn dáng người đẹp, anh thích chính là mấy thứ nông cạn như vậy sao?"
Khương Hoài Tâm nhìn y cười: "Vốn dĩ thích chính là một thứ rất nông cạn, phần lớn thời điểm đều do hormone quấy phá mà thôi.
Hết hạn sử dụng thì cũng chẳng còn, nếu không thì em nghĩ sao hả? Trên đời này đào đâu ra nhiều tình yêu khắc cốt ghi tâm như thế, xem nhiều phim truyền hình lắm rồi đấy?"
Giản Diêu giật mình, có cảm xúc gì đó dần chìm sâu vào đáy mắt: "...!Anh nói đúng, thật sự rất nông cạn, đôi khi làm cái gì cũng không biết."
Khương Hoài Tâm còn muốn nói tiếp, Giản Diêu cũng không cho hắn cơ hội, vứt xuống câu "Tôi ngủ" rồi tắt đèn, nằm xuống quay lưng lại.
Trong bóng đêm, Khương Hoài Tâm nhìn chằm chằm bóng dáng của Giản Diêu gần trong gang tấc, động lòng, dán qua ôm lấy eo Giản Diêu, nỉ non gọi y: "Diêu Diêu..."
Giản Diêu đánh bay tay hắn: "Đừng làm phiền nữa, mau ngủ đi."
Khương Hoài Tâm cong cong khóe môi: "Diêu Diêu, em đã thích qua người nào rồi à?"
"Không liên quan tới anh."
"Em đối xử với người mình thích, cũng là cái tính chó này hả? Hửm?"
Giản Diêu nhắm mắt lại thì thầm: "Vậy còn xem biểu hiện của anh ấy, nếu anh ta không thích tôi, sao tôi phải cho anh ta sắc mặt tốt?" []
[] Trong tiếng trung, anh ấy và cô ấy đều có phiên âm giống nhau là tā, nên có thể KHT không biết đối tượng của GD là nam hay nữ nhé.
Khương Hoài Tâm khịa ngầm: "Bị em thích thật xui xẻo mà, nếu như em thích người ta, sao không thể chủ động một chút?"
"Không cần thiết."
"Vì sao?"
"Tôi nói không cần thiết, chính là không cần thiết, dù sao cũng không có khả năng...!Anh có phiền hay không, đừng hỏi nữa."
Giản Diêu vùi đầu chui vào trong chăn, không muốn nói nữa, Khương Hoài Tâm không thuận theo cũng chẳng buông tha: "Sao em không thử xem, chưa thử sao biết chắc chắn sẽ không được? Tốt xấu gì cũng phải tự mình tranh thủ một lần chứ?"
"Không cần, tôi không muốn nếm thử cảm giác mà lúc nào tình cảm cũng có thể hết hạn sử dụng, vậy thì chẳng bằng việc không bao giờ bắt đầu còn hơn."
Giản Diêu hoàn toàn im lặng, Khương Hoài Tâm bất đắc dĩ thở dài, đưa tay vuốt ve mái tóc còn ướt sũng như cũ: "Em đừng ngủ, tóc còn chưa khô mà."
"...!Đừng phiền nữa."
Nghe tiếng hít thở dần dần bình ổn của Giản Diêu, Khương Hoài Tâm nằm thẳng trở về, nhìn mảng trần nhà mơ hồ trên đỉnh đầu, không tiếng động mà cười.
Hắn cũng không tin, hợp thì tụ không hợp thì tan, làm gì có chuyện nhiều vướng bận như vậy, thích còn không dám thừa nhận, cả ngày chỉ trưng cái mặt dữ dằn khó ưa ra gặp người khác, chậc...!
[//].