Sau khoảng nửa canh giờ, Trương Huyễn và thủ hạ đã tới bờ bắc cảng Phối Thủy. Hắn liếc mắt nhìn thấy bức tường dài gần chục dặm, và một chiếc máy ném đá khổng lồ trên tường thành, cách phía sau tường khoảng hai dặm là một doanh địa đầy lều trại, cũng phải hơn nghìn đại trướng. Những đại trướng này thuộc tài sản quân sự của quân Tùy để lại Cao Câu Ly, phía trên còn thêu dấu hiệu bàn long màu đen của quân Tùy.
- Thuộc hạ có chút ý tưởng, tướng quân có muốn nghe thử không?
Thẩm Quang đi cùng Trương Huyễn thấp giọng nói.
- Ngươi nói xem, ý tưởng gì?
Thẩm Quang chỉ về phía chiếc máy ném đá trên tường thành nói:
- Chiếc máy ném đá đó rất phổ biến ở khắp nơi Cao Câu Ly, trên thành Liêu Đông cũng có, bắn được khoảng bước, mất người kéo bắn, khả năng sát thương rất lớn. Ta đoán Cao Câu Ly chính là lợi dụng loại máy ném đá này phong tỏa bờ sông, khiến cho chiến hạm không thể cập bờ. Chúng ta chỉ cần phá hủy những chiếc máy ném đá này, quân đội Cao Câu Ly sẽ không thể ngăn cản được sự đổ bộ của quân Tùy, tướng quân thấy thế nào?
Đề nghị của Thẩm Quang rất hay, phá hủy tường thành tuyệt đối không thể làm được. Vậy thì phá hủy máy ném đá bằng gỗ chính là một cách hay.
Nhưng Trương Huyễn còn có một cách khác hay hơn. Hắn trầm ngâm hồi lâu, liền hỏi:
- Một chiếc máy ném đá cần người kéo bắn, đúng không?
- Chí ít cũng cần người!
Thẩm Quang cười nói:
- Máy ném đá của Cao Câu Ly còn khá là cồng kềnh, họ không có dùng bàn tời, nếu dùng xích sắt tời bắn, như vậy nhiều nhất người là đủ rồi. Họ đều dựa vào sức người để kéo.
Trương Huyễn đếm số lượng máy ném đá một chút, cũng có hơn chiếc, như vậy chí ít cũng cần một vạn năm nghìn người kéo máy bắn đá, lại cộng thêm quân đội tác chiến, đó cũng cần hai vạn người. Vấn đề là, Cao Câu Ly có thể huy động được đội quân hai vạn người tới trấn thủ bên sông không?
Trương Huyễn ngoắc tay gọi hai tên thám báo có thể nói được tiếng Cao Câu Ly, chỉ về phía đại doanh phía xa đó nói với họ:
- Ta nghi ngờ người trong doanh địa không phải là quân nhân. Hai người các ngươi cải trang là nông dân địa phương, trà trộn vào xem xem, báo lại cho ta biết tình hình bên trong.
- Tuân lệnh!
Hai tên thám báo khom người hành lễ, mỗi người tự thay đổi quần áo, nhanh chóng chạy về phía doanh địa.
Thẩm Quang đã có chút hiểu ra ý tứ của Trương Huyễn:
- Tướng quân cảm thấy người trong những đại doanh này là dân phu bình thường sao?
Trương Huyễn gật đầu:
- Ta thấy có lẽ là như vậy, ba năm chiến tranh, nhân lực Cao Câu Ly đã bị tổn thất quá lớn, không thể lại trưng binh được nữa. Hơn nữa bố trí của đại doanh không giống quân doanh, nếu ta đoán không lầm, những người kéo máy ném đá này có lẽ là dân phu tạm thời trưng dụng, không cần huấn luyện quân sự nhiều, chỉ cần một phần khí lực là được. Nếu như vậy, ta sẽ có một cách hay hơn.
Thẩm Quang đã hiểu hết được ý đồ của chủ tướng, y cũng rất kỳ vọng vào kết quả điều tra của hai dân phu.
Sau khoảng một lúc lâu, hai tên thám báo vội vàng quay về, bẩm báo với Trương Huyễn:
- Tướng quân, trong đại doanh quả thực là dân phu, đều là nông dân gần đây. Một tháng trước vừa mới tập kết, có khoảng một vạn năm sáu nghìn người.
- Còn quân đội? Có bao nhiêu người?
Trương Huyễn lại truy vấn.
- Nhân số cụ thể không rõ lắm, bởi vì quân doanh thủ vệ vô cùng nghiêm mật, chúng ta không vào được, nhưng qua dò hỏi không ít dân phu, số lượng có lẽ không vượt quá năm nghìn người.
Trương Huyễn cầm một cành cây lên vạch xuống đất một tấm bản đồ, hỏi hai tên thám báo:
- Bên này là quân doanh dân phu, chiều ngang dài bao nhiêu?
- Khoảng dặm, phía đông là quân doanh, đặt song song với dân phu doanh. Quân doanh có hàng rào và tháp canh, đề phòng vô cùng nghiêm ngặt.
Trương Huyễn vẽ một tòa quân doanh bên cạnh, suy nghĩ một hồi, lại đối chiếu với quan sát đại doanh thực tế, dân phu doanh cách tường thành khoảng hai dặm, chủ yếu là để trống ra một khoảng đất. Sát tường thành còn có một đại doanh, hình như là kho.
Trong lòng Trương Huyễn liền nhanh chóng phác thảo ra một phương án.
Lúc này, một tên lính chỉ về phía gần đó thấp giọng nói:
- Tướng quân, là quân địch trinh sát tuần tra!
Trương Huyễn cũng phát hiện ra một đội kỵ binh đang chạy về hướng rừng bên này. Từ vẻ mặt của họ cho thấy không phải phát hiện ra mình, mà chỉ là qua đường. Trương Huyễn liền vung tay lên, dẫn theo mười mấy người rút lui vào trong rừng sâu.
…….
Thời gian đã tới hoàng hôn, cách quãng thời gian trời tối đã chưa đầy một canh giờ nữa. Thời gian giành cho Trương Huyễn còn rất ít, Trương Huyễn cũng biết đội thuyền của Lai Hộ Nhi nhất định sẽ đổ bộ sau khi trời tối. Hắn phải phá được phòng ngự của quân Cao Câu Ly trước khi trời tối.
Dường như quân đội Cao Câu Ly cũng đã ý thức được sự nguy hiểm bao trùm. Họ cũng vô cùng nghiêm khắc với sự khống chế bao vây bên ngoài, lúc nào cũng có thể thấy sự xuất hiện của đội tuần tra, không cẩn thận sẽ bị họ phát hiện.
Nếu là ban đêm, Trương Huyễn và quân đội của hắn hoàn toàn có thể lợi dụng đêm tối để yểm hộ hành động. Nhưng, họ cần hành động ban ngày, muốn bảo vệ hành tung bí mật chỉ có một cách.
Trong bụi cỏ ven đường, hơn trăm quân Tùy tay cầm tên nỏ, đang cố gắng chờ đợi quân địch tuần tra tới. Trong rừng cây ở gần phía sau phục binh, có gần nghìn binh sĩ quân Tùy đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào cũng có thể chạy trốn.
Lúc này, một quan quân kỵ mã dẫn theo hơn tên lính tuần tra Cao Câu Ly chạy nhanh tới. Hàng trăm binh sĩ quân Tùy trong bụi cây không khỏi nắm chặt cung tên, trong khoảng thời gian hơn tên quân địch đi qua nơi mai phục, Trần Húc liền thấp giọng hạ lệnh một tiếng, binh sỹ quân Tùy đồng thời bắn cung.
Mũi tên dày đặc bắn về phía quân địch trên đường. Binh lính Cao Câu Ly không kịp đề phòng, lập tức bị ngã xuống phân nửa. Quan quân kỵ mã cũng bị trúng – mũi tên, ngay cả người dắt ngựa cũng ngã xuống đất, trên đường vang lên tiếng kêu la thảm thiết.
Chỉ bắn một vòng mũi tên, hàng trăm binh sỹ quân Tùy liền dũng mãnh như hổ lao ra, bao vây lấy năm sáu binh lính quân địch chưa trúng mũi tên, loạn đao chém giết. Sau đó liền thu dọn thi thể, xử lý sạch vết máu.
Thời gian là điểm mấu chốt quyết định thắng bại, vừa xử lý quân địch tuần tra, binh sỹ quân Tùy trong rừng liền xuất phát dưới sự thống lĩnh của Trương Huyễn, đi về phía đại doanh dân phu bên ngoài năm sáu dặm. Binh lính tuần tra thường thì cách khoảng một khắc tuần tra một lần. Một khắc này cũng đủ để bảo đảm quân Tùy không bị quân địch phát hiện.
Rất nhanh, Trương Huyễn dẫn hơn nghìn binh lính đã cách đại doanh dân phu khoảng bước. Họ có thể thấy được tình hình trong đại doanh. Đám dân phu đang tập trung lại ăn cơm, ồn ào vô cùng.
Trương Huyễn ngẩng đầu lên nhìn trời. Trời đã ngả về tây, biến thành chiều tà rồi, sắp xuống núi rồi, nhiều lắm cũng chỉ được nửa canh giờ nữa, màn đêm sẽ buông xuống.
Trong lòng Trương Huyễn đã quyết định, hạ lệnh:
- Tấn công, huyết tẩy đại doanh!
Cách cảng Phối Thủy khoảng dặm, một chiến thuyền sáu ngàn thạch, năm bánh răng đang lặng lẽ đứng trên mặt biển. Phía sau thuyền chiến có vô số chấm đen. Chiến hạm quân đội quân Tùy đã tới bao vây bên ngoài Bình Nhưỡng rồi, đang chờ lệnh tiến công.
Người dẫn đầu trên chiến thuyền, chủ soái quân tiên phong Lai Hộ Nhi nhìn về phía bờ biển xa xa. Mặc dù họ vẫn chưa nhìn thấy đất liền, nhưng trong lòng Lai Hộ Nhi hiểu, người Cao Câu Ly đã nghiêm chỉnh chờ trên bờ rồi.
Trước khi y xuất phát, đã từng lệnh cho cháu tới Tấn Thăng gửi cho Chu Pháp Thượng một bức thư, hẹn đêm ngày sẽ bắt đầu lên bờ. Y hy vọng Chu Pháp Thượng sai người có thể quét sạch trở ngại trước khi trời tối. Mà bây giờ mặt trời đã dần chìm xuống biển, trên bờ rốt cuộc đã có động tĩnh chưa?
Trong lòng Lai Hộ Nhi như có tảng đá lớn đè nặng xuống, y cũng cảm thấy mình cho Chu Pháp Thượng thời gian quá ngắn, quân đội của gã cử đi rất có thể không thể hoàn thành được nhiệm vụ này.
Đúng lúc này, binh lính trên cột buồm bỗng hô lớn:
- Đại soái, họ đã quay về rồi!
Lai Hộ Nhi liền vịn mép tàu nhìn về phía xa, chỉ thấy trên biển xuất hiện một chấm đen, có lẽ chính là thám báo mà y cử đi thăm dò tình hình. Trong lòng y bỗng dâng lên niềm hy vọng, sẽ có tin gì mang về cho y?
Không bao lâu sau, thuyền thám báo từ từ tới sát thuyền lớn, trên thuyền ngoài tên thám báo cử đi ra còn có thêm một người nữa, cách ăn mặc rất giống với nông dân Cao Câu Ly bình thường. Điều này khiến cho Lai Hộ Nhi hơi giật mình, đó là người nào?
- Hắn ta là ai?
Lai Hộ Nhi cao giọng hỏi.
- Khởi bẩm đại soái, hắn ta là thám báo của chúng ta, là Trương tướng quân cử tới báo tin!
- Trương tướng quân nào?
Lai Hộ Nhi càng thêm nghi ngờ.
- Thiên tướng Trương Huyễn!
Lai Hộ Nhi lúc này mới chợt hiểu ra, hóa ra Chu Pháp Thượng cử Trương Huyễn đi chấp hành nhiệm vụ. Trong lòng y càng thêm kỳ vọng, lập tức dặn dò:
- Mau cho họ lên đi!
Trên thuyền lớn liền ném xuống một chiếc thang dây, mấy người lên thuyền lớn. Binh sỹ mà Trương Huyễn cử đi báo tin liền bước lên trước quỳ một chân bẩm báo:
- Khởi bẩm đại soái, tướng quân nhà ta đã dẫn quân tới vịnh. Người mời đại soái an tâm chớ vội, chúng ta nhất định sẽ diệt sạch trở ngại.
Lai Hộ Nhi vui mừng gật đầu, có được tin tức chính xác, trong lòng y rốt cuộc cũng đã khá hơn rồi. Lai Hộ Nhi lại cười hỏi:
- Ta muốn biết, nếu có thể lên bờ, hắn làm thế nào thông báo cho ta biết?
- Lấy khói lửa trên bờ làm tín hiệu. Nếu đại soái thấy trên bờ xuất hiện khói lửa, đó có nghĩa là có thể lên bờ.
Thám báo nói xong, binh lính trên cột buồm liền hô lớn:
- Có khói, khói nổi lên rồi!
Lai Hộ Nhi liền bước nhanh tới mép thuyền, chỉ có phía xa xuất hiện đám khói dày đặc, cuồn cuộn bay lên trời. Lai Hộ Nhi mừng rỡ:
- Truyền lệnh chuẩn bị đổ bộ lên bờ!