Giang Sơn Chiến Đồ

quyển 1 chương 114: đổ bộ bình nhưỡng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong đại doanh dân phu lửa cháy ngút trời, khói lửa cuồn cuộn, vô số đại trướng đều bị đốt cháy, thế lửa nhanh chóng lan tràn. Trong khói lửa mãnh liệt, binh lính quân Tùy không chút lưu tình, huyết tẩy đại doanh dân phu, khắp nơi chém giết dân phu Cao Câu Ly, thi thể ngổn ngang, máu chảy thành sông.

Hơn vạn dân phu trong đại doanh hoảng sợ vô cùng, kêu la thảm thiết, chạy trối chết khắp nơi. Dân phu bị chết vô số, bị thiêu cháy, cả đại doanh đều bị máu tanh và sự sợ hãi bao phủ.

Cảnh báo của đại doanh dân phu nhanh chóng truyền tới đại doanh quân Cao Câu Ly. Chủ tướng Quyền Văn Thọ kinh hãi thất sắc, liền dẫn nghìn quân hướng tới phía đại doanh dân phu. Trong lòng y rất hiểu, cho dù quân doanh không mất, nhưng đại doanh dân phu xảy ra chuyện, dân phu chạy hết, cũng chẳng khác nào đã mất đi ý nghĩa phòng ngự.

Lúc này, cả tòa đại doanh đều bị biển lửa nuốt sống, thế lửa càng cháy càng lớn, khói lửa ngút trời cao hàng chục trượng, phía ngoài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Hơn một vạn năm nghìn dân phu đã bị chết và bị thương phân nửa. Dân phu còn lại đều bị sợ tới vỡ mật, sớm đã chạy mất không còn dấu vết.

Trong đại doanh đã không thể có kẻ ngốc nào nữa, quân Tùy cũng đã rút lui ra khỏi đại doanh, bắt đầu rút ra phía ngoài bao vây.

Đại tướng Cao Câu Ly Quyền Văn Thọ từ phía xa đã nhìn thấy một cánh quân Tùy hơn nghìn người đang rút lui. Y bỗng trừng mắt đỏ lên, thế lửa lớn như vậy Bình Nhưỡng chắc chắn là đã nhìn thấy rõ. Một khi Vương thượng và phụ thân truy trách, y biết giải thích thế nào?

Trong quân Cao Câu Ly, Quyền Văn Thọ là một công tử ăn chơi nổi tiếng, vẻ ngoài anh tuấn, phong lưu vô độ, lại tự cho là mình siêu phàm. Nhưng, y xuất thân cao quý, là con trai cả của quyền thần số Cao Câu Ly Quyền Hoàn, cho nên có địa vị cao trong quân.

Có lẽ vì nguyên nhân ưu việt quá lớn, tính khí Quyền Văn Thọ cũng vô cùng táo bạo, đối với tướng sỹ thường xuyên đánh chửi, hơn nữa còn bảo thủ, rất ít khi nghe ý kiến của Đại tướng quân thủ hạ.

Cho dù Uyên Thái Tộ vô cùng bất mãn với y, nhưng lại không thể thay y được. Quân đội dưới trướng Quyền Văn Thọ là quy thuộc Quyền Hoàn, cho nên đêm qua khi Uyên Thái Tộ thị sát, rất nhiều câu không phải là nhằm vào Quyền Văn Thọ, mà là giao phó với toàn bộ tướng lĩnh.

Quyền Văn Thọ lòng nóng như lửa đốt, liền hô lớn:

- Đuổi theo bọn chúng, phải tiêu diệt hết!

Y liền thấy choáng váng đầu óc, một lòng chỉ nghĩ làm thế nào để giải thích với phụ thân và Vương thượng, mà quên mất sự an toàn của tường thành. Y dẫn năm nghìn binh lính bất chấp tất cả đuổi theo truy sát đám quân Tùy đã rút lui ra ngoài hàng dặm.

Lúc này, trên tường thành chỉ có chưa tới hai trăm binh lính tuần tra đang trực. Đây là binh lính tuần tra bình thường, một khi phát hiện thấy trên biển có sự khác thường, họ sẽ nhanh chóng gõ chuông cảnh báo, thông báo cho quân đội trong đại doanh chuẩn bị chiến đấu.

Hai trăm binh lính cũng tương tự bị ngọn lửa cháy cuồn cuộn làm cho khiếp sợ. Họ đứng trên tường thành, trong lòng kinh hãi nhìn về phía biển lửa đã lan ra hàng dặm, mờ mịt không biết nên làm thế nào.

Thế lửa quá lớn, không ngừng thiêu đốt vải bạt bị gió to thổi lên trời, bay đi khắp nơi. Ở đoạn tường thành gần phía tây cũng có hàng trăm chiếc lều, được hàng rào bao quanh, ở đây là kho, để rất nhiều lương thảo và quân khí cung ứng cho quân đội và dân phu. Doanh kho và doanh dân phu cách nhau khoảng một dặm, bình thường được canh phòng nghiêm ngặt, nghiêm phòng khói lửa.

Nhưng dưới tổ chim cũng khó có trứng lành, vài mảnh vải bạt bị cháy đã bay vào trong kho, đốt cháy đại doanh kho. Lương thảo tích trữ trong kho cũng nhanh chóng bị đốt cháy, thế lửa nhanh chóng bốc lên, sức nóng liên tiếp lao tới tường thành, khiến cho phân nửa tường thành đã không thể vững chắc được nữa. Binh lính trên thành lần lượt rút lui về phía đông.

Binh lính trên thành đã loạn thành một bầy, họ đều không chú ý tới một cánh quân Cao Câu Ly mặc đồng phục tương tự đã lặng lẽ xuất hiện ở phía tây thành. Cánh quân này có khoảng người, chính là do Thẩm Quang và thủ hạ của y, mục tiêu của họ rất rõ ràng, chính là hàng trăm máy bắn đá trên tường thành.

Lúc này phía tây thành đã không có quân canh gác nữa rồi, Thẩm Quang ở thành Liêu Đông cũng đã từng đối phó với loại máy bắn đá này. Y rất hiểu loại máy bắn đá của Cao Câu Ly có một nhược điểm lớn nhất.

Động tác của y vô cùng nhanh chóng trèo lên máy bắn đá, tìm điểm nối giữa trường cán và giá, chỗ này được dùng dây buộc chặt lại.

Thẩm Quang rút chiến đao sắc bén ra, dùng đao chặt đứt mấy sợi dây trên máy bắn đá. Máy bắn đá khổng lồ liền bị sụp xuống ầm ầm, từng thanh gỗ to lớn đổ nhào xuống. Thẩm Quang ngã nhào xuống xa khoảng một trượng, khi bị thanh gỗ lớn rơi xuống va phải.

Cao chừng hơn hai trượng, giống như chiếc máy bắn đá khổng lồ dễ dàng bị hư hao, cho dù muốn tu sửa lại cũng phải cần mười mấy thợ thủ công, mất phải một ngày. Điều này rõ ràng là không thể thực hiện được.

Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Quang, hơn tên thủ hạ đã chịu đựng sự thiêu đốt của lửa nóng, nhanh chóng phá hủy hết được chiếc máy bắn đá ở phía tây. Họ tiếp tục đi về phía đông phá hủy. Từng chiếc máy bắn đá được đặt trên tường thành rất nhanh biến mất trong màn đêm và trong ánh lửa.

Đang! Đang! Đang!

Tiếng chuông dồn dập cuối cùng cũng đã vang lên, binh lính Cao Câu Ly xông lên chiến đấu với thủ hạ của Thẩm Quang. Nhưng quân đội chủ lực của Cao Câu Ly đã bị Trương Huyễn dụ ra ngoài chục dặm rồi, ở giữa được phân cách bởi đám lửa cháy cuồn cuộn. Họ căn bản không nghe thấy tiếng chuông cảnh báo trên tường thành.

Đúng lúc này, trên biển xuất hiện những chấm đen dày đặc, một con thuyền lớn di chuyển vào bờ. Trên thuyền lớn đứng đầy binh lính đã được trang bị vũ khí. Khi chiếc thuyền lớn áp sát bờ, từng khối ván gỗ ầm ầm đáp lên bờ, binh lính trên thuyền lập tức chạy lên bờ xếp hàng.

Lai Hộ Nhi bước lên bờ. Thân binh của gã cũng đã dắt chiến mã tới. Lai Hộ Nhi tung người nhảy lên ngựa, chiến đao chỉ về phía tường thành cách mấy trăm bước, hét lớn:

- Tấn công tường thành!

Hàng nghìn binh lính lên bờ trước cùng hò hét, che trời phủ đất tiến về phía tường thành. Hơn trăm binh lính Cao Câu Ly đang chiến đấu kịch liệt với thủ hạ của Thẩm Quang cũng đã nhìn thấy chiếc thuyền lớn ở gần đó cùng với vô số binh lính đang xông tới tường thành, họ sợ hãi, không còn tâm trí đâu mà chiến đấu nữa, lần lượt quay đầu chạy về phía đông tường thành.

Quyền Văn Thọ đuổi theo quân Tùy phá hỏng phòng ngự, nhưng Trương Huyễn lại vẫn không muốn giao chiến với y, dẫn quân đội chạy về hướng bắc, dụ dỗ năm nghìn quân đội Cao Câu Ly đuổi theo sau để Thẩm Quang có điều kiện phá hủy máy bắn đá. Quyền Văn Thọ thấy chủ tướng quân Tùy cưỡi ngựa phía trước, hận là không bắt được chủ tướng quân địch băm vằm ra thành nghìn vạn mảnh.

Một đường đuổi theo ra hơn chục dặm. Lúc này, hai chiến mã trái phải kẹp lấy Quyền Văn Thọ ghìm chương lại, vội nói:

- Tướng quân, quân địch rõ ràng là dụ chúng ta về hướng bắc, không nên đuổi theo nữa.

Quyền Văn Thọ bỗng như bừng tỉnh. Y liền vỗ đùi mạnh một cái:

- Hỏng rồi, trúng kế điệu hổ ly sơn của quân địch rồi!

Y liền hô lớn:

- Lập tức rút lui!

Nhưng Trương Huyễn nào có dễ dàng để họ rút về. Khi quân đội Cao Câu Ly vừa quay đầu rút lui, Trương Huyễn lập tức dẫn quân đuổi theo, đánh từ phía sau quân địch. Quyền Văn Thọ tức giận, nổi trận lôi đình, lại một lần nữa hạ lệnh quay đầu truy cản quân Tùy. Quân đội Trương Huyễn lại một lần nữa rút lui về phía sau, lần này họ lại rút lui về phía rừng cây, rất nhanh đã không còn dấu vết.

Quyền Văn Thọ ghìm chặt chiến mã, kinh ngạc bất an trước rừng cây, truy đuổi quân địch chưa chắc có thể đuổi tới, nhưng lại lui quân như vậy, trong lòng y thực sự không cam lòng, khiến cho y có chút bất đắc dĩ tiến thoái lưỡng nan.

Đúng lúc này, một binh lính cưỡi ngựa chạy gấp tới, vượt qua Quyền Văn Thọ, ghìm chặt cương ngựa hô lớn:

- Quyền tướng quân, đại sự không ổn rồi, quân Tùy đã đổ bộ, tường thành thất thủ rồi!

Quyền Văn Thọ dường như bị sấm đánh bên tai, bỗng nhiên ngây người ra. Y căn bản không để tâm tới lời cảnh báo của Uyên Thái Tộ. Nhưng bây giờ quân Tùy thực sự đã đổ bộ rồi, y mới ý thức được lời của Uyên Thái Tộ là đúng, mình đã phạm phải lỗi lớn.

Quyền Văn Thọ vỗ mạnh vào đầu, mình thật là hồ đồ! Ý đồ của quân Tùy rõ ràng như vậy lại không nhìn ra. Tường thành thất thủ rồi, chuyện này phải làm thế nào đây?

- Tướng quân, mau rút đi!

Tướng lĩnh thủ hạ lần lượt khuyên nhủ:

- Chỉ cần có thể bảo tồn được thực lực, Vương thượng không trách tội chúng ta. Nếu chúng ta còn không đi, bị quân địch bao vây, tất cả đều đi đời hết.

Quyền Văn Thọ lòng rối như tơ vò, hoàn toàn không có chủ ý. Y chỉ có thể nghe theo lời khuyên của các tướng lĩnh, dẫn quân đội nhanh chóng rút lui về phía đông, nhưng đã muộn rồi, năm nghìn quân đội men theo quan đạo mà chạy, họ vừa rút lui chưa được vài dặm, hai bên rừng cây đã vang lên tiếng trống trận, ánh lửa nổi lên tứ phía, một cánh phục binh đánh ra. Trong ánh lửa, một viên lão tướng tay cầm đại đao, râu tóc đã bạc phơ, chính là chủ soái quân tiên phong Lai Hộ Nhi.

Lai Hộ Nhi vuốt râu cười lớn:

- Món nợ hai năm trước, hôm nay xem như là xong rồi!

Đại đao của ông vừa vung lên:

- Giết cho ta!

Gần vạn quân Tùy từ hai bên đánh tới, binh lính Cao Câu Ly bỗng chốc loạn thành đàn, bị giết tới mức người ngã ngựa đổ. Quyền Văn Thọ thấy tình hình không tốt, quay đầu ngựa định chạy, chủ tướng trốn chết, binh lính Cao Câu Ly thoáng thốc đã thất bại.

Toàn diện và hai bên đều bị quân Tùy bao vây, chỉ có một đường lui, nhưng quan đạo hẹp khiến cho họ không thể chạy trối chết được nhiều. Binh lính Cao Câu Ly giẫm đạp lên nhau, tranh nhau chạy trối chết, tiếng khóc lóc vang lên, tiếng cầu khẩn, tiếng kêu la thảm thiết vang dội quan đạo, quân Cao Câu Ly bị quân Tùy chém giết, thi thể chồng chất, cùng đường, lần lượt đầu hàng.

Lai Hộ Nhi lại nhớ rất rõ mối thù hai năm, bốn vạn quân đội của y dường như đều bị quân đội Cao Câu Ly giết chết. Y lạnh lùng hạ lệnh:

- Không nhận đầu hàng, giết hết toàn bộ cho ta, không để lại một ai!

Quân Tùy lập tức sát khí ngút trời, chiến đao chém giết, trường mâu đâm giết, không chút lưu tình đã ra tay với hàng nghìn binh lính Cao Câu Ly. Trên quan đạo nhỏ hẹp đã biến thành trường Tu La hôi tanh vô cùng. Mặc dù cũng có số ít binh lính Cao Câu Ly chống cự, nhưng rất nhanh đã nhuốm trong cảnh chết chóc thảm khốc.

Quyền Văn Thọ hoảng sợ chạy về phía tây, phía sau chỉ còn chưa tới trăm binh lính đi theo. Chỉ chạy chưa được hai dặm, Quyền Văn Thọ bỗng nhiên phát hiện thấy phía trước có sự khác thường, y kinh hãi vội ghìm cương ngựa lại. Chỉ thấy phía trước đã có hơn nghìn binh lính quân Tùy xếp thành hình bán nguyệt, người đứng đầu là Đại tướng quân Tùy, đang giơ trường kích thanh long, ánh mắt lẫm liệt chằm chằm nhìn y.

Quyền Văn Thọ sợ hãi liền lùi về phía sau vài bước, vội nhìn xung quanh để tìm đường lui. Bên phải y là vách núi cao, còn bên trái là một cánh rừng rậm rạp. Bên ngoài cánh rừng rậm rạp là dòng sông mênh mông. Quyền Văn Thọ đã bước tới đường cùng rồi, trong lòng y có chút tuyệt vọng. Trăm binh lính đi theo y cũng biết không còn đường nào nữa, họ không quan tâm tới Quyền Văn Thọ, liền chạy vào trong rừng tùng.

Lúc này phía sau vang lên tiếng trống trận, truy binh sắp đánh tới, trong lòng Quyền Văn Thọ run sợ, trường kích trong tay vung lên, thúc ngựa xông về phía Trương Huyễn:

- Tướng Tùy chịu chết đi!

Y hô lên một tiếng, chỉ thương về phía yết hầu Trương Huyễn.

Trương Huyễn không chút hoang mang, trường kích vung lên hướng ra phía ngoài, chỉ nghe thấy “keng” một tiếng, Quyền Văn Thọ bị tê rần hai tay, trường thương cũng bay đi. Không chờ y phản ứng lại, chỉ thấy cơ thể bay lên không trung, Trương Huyễn khẽ thả lỏng cánh tay, Quyền Văn Thọ bị bắt từ trên chiến mã, quăng mạnh xuống đất.

- Trói hắn ta lại!

Trương Huyễn hô lên một tiếng, mấy tên binh sỹ liền xông lên, đè Quyền Văn Thọ xuống đất, dùng dây thừng trói y lại.

Đây là bài học mà Trương Huyễn đã học được. Khi hắn ở thị trấn Thần Lộc đã giết chết Uyên Võ Ninh, sau đó Chu Pháp Thượng đã cho hắn biết, Uyên Võ Ninh là con thứ ba của quyền thần số Cao Câu Ly Uyên Thái Tộ. Nếu có thể sống được thì có ý nghĩa rất lớn, tiếc là Trương Huyễn đã không có kinh nghiệm, ra tay quá mạnh.

Lần này hắn đã biết, có thể thống lĩnh được năm nghìn binh lính Cao Câu Ly thì đại tướng tuyệt đối không thể là kẻ vô danh được. Hắn liền tha mạng cho Quyền Văn Thọ, bắt sống lấy y.

Lúc này, Lai Hộ Nhi dẫn theo hàng nghìn quân đuổi tới, ghìm cương ngựa từ xa, Lai Hộ Nhi cười nói:

- Là Trương tướng quân phải không?

Trương Huyễn liền thúc ngựa tiến lên phía trước, trên lưng ngựa khom người hành lễ:

- Mạt tướng Trương Huyễn tham kiến đại soái!

Lai Hộ Nhi gật đầu khen ngợi:

- Quân ta đi thuyền mỏi mệt, ta đang lo lắng sẽ có một cuộc chiến đấu ác liệt, lại không ngờ ngươi đã quét sạch mọi trở ngại của ta rồi. Lần này đổ bộ thành công, ta sẽ ghi ngươi công đầu!

- Đa tạ đại soái ưu ái!

Trận lửa lớn trong doanh trại đã cháy hơn nửa canh giờ mới dần tắt, toàn bộ dân phu doanh đều bị cháy sạch, vật tư của kho cũng đã cháy phân nửa.

May mà quân doanh không bị lửa cháy tới, được bảo vệ hoàn chỉnh. Nhưng binh lính Cao Câu Ly trong quân doanh lại không còn, họ đã bị chết thảm ở nơi khác rồi.

Lai Hộ Nhi không tiếp tục tiến công Bình Nhưỡng nữa, mà đổ bộ lên vịnh đóng trại, chờ tin tức của quân đội Chu Pháp Thượng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio