Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bố Đức vẫn chưa được xuất viện, các bác sĩ yêu cầu ông ở lại phòng bệnh theo dõi thêm một thời gian. Ban đầu mẹ Đức tính chuyển ông ta về nhà nhưng vì Hải Anh còn bận con cái, công việc lại thêm bác sĩ riêng không thể ở cạnh / nên đành miễn cưỡng để ông lại phòng bệnh.
Đúng thời điểm nóng này Đức lại mắc bận, phải đi công tác xe nên tạo thời cơ tốt cho Hoàng Nam và bố Đức hâm nóng tình cảm. Mẹ Đức tuy tức lắm nhưng không thể xen vào giữa hai người họ được, lại thêm câu dọa nạt: "Tước quyền thừa kế của bà!" làm bà càng rén không dám tiến tới. Việc duy nhất mẹ Đức có thể làm và đã làm hiện tại chính là túc trực ở cửa phòng bệnh, ra sức nói xấu con riêng của chồng!
Hải Anh có Hoàng Nam "thay ca" mừng quá nên thoải mái đi làm việc của mình. Sau khi gặp mặt Khánh ở quán cafe kia về cô lập tức tạt qua bệnh viện, thấy bố chồng đã cơm nước đầy đủ còn có con trai nhỏ bên cạnh nói chuyện giải khuây cùng thì yên tâm trở về. Cô tới công ti liền biết chuyện Đức đã đích thân lên đường đi thị sát một khu đất nào đó thuộc vùng ngoại ô. Thời gian gần đây hắn ta nghe được tin tức thành phố muốn mở một con đường giao thông huyết mạch đi ngang qua khu vực này. Hơn thế, còn muốn xây dựng một khu dân cư cao cấp tích hợp hệ thống bệnh viện, trường học, điểm vui chơi.. ở đây. Thế nên Đức tuy không chuyên bất động sản cũng bị dao động rồi. Hắn muốn mua một vài mảnh để tích trữ, khu vực ngoại ô này tuy không quá xuất sắc nhưng sơn thủy hữu tình, phong thủy tốt kiểu này thế nào cũng sẽ được khai phá! Việc hắn cần chỉ là chờ đợi, chờ thêm một thời gian nữa nhất định sẽ lãi gấp , thậm chí là , !
Thực ra Hải Anh muốn ngăn Đức làm việc vô nghĩa, vì cô đến từ năm sau nên biết rõ khu vực đất đai ấy thuộc sự quản lý của quân đội nhưng bị dân bản địa chiếm dụng không trả. Một vài năm nữa kiểu gì cũng bị nhà nước thu hồi để xây dựng các công trình công cộng kiểu như sân bay hoặc làm khu công nghiệp mà không hề được đền bù một xu nào. Nhưng sau đó cô nghĩ lại rồi, hắn ta có những % cổ phần, nếu cô không đủ thông minh để rút trộm thì nên để hắn tiêu hoang hết đi, tránh trường hợp phục vụ gái trẻ. Haizz, đợi đến lúc hắn ta không còn gì trong tay xem cô ta có còn theo hắn không. Nếu có thì Hải Anh nhất định sẽ chấm nước mắt mà chúc phúc cho họ, cô đảm bảo luôn!
Xử lý xong hồ sơ sổ sách còn tồn đọng, Hải Anh xem xét lại những chứng từ thu chi trong thời gian gần đây. Hầu như tất cả mọi thứ cô đều giữ, trừ những thông tin liên quan đến vụ mua đất ngoại ô. Cái đó với Đức giống như 'tài liệu tuyệt mật' vậy, hắn giữ riêng trong phòng hắn, tự tung tự tác đến cả việc bàn bạc với người vợ hờ này cũng không thèm làm. Hải Anh không quản, trước sau gì Đức cũng phải nói với cô tất cả mà thôi. Vì nếu như hắn muốn mua đất thì chắc chắn phải chi ra một khoản tiền lớn, và để có tiền thì làm thế nào? Bố hắn đã cắt viện trợ, thừa kế thì phải đợi ông ta chết nên chỉ còn cách nhờ công ti hoặc thế chấp đất ở trong thành phố để lấy tiền. Và những khoản đó thì đa phần là do Hải Anh quản.
Nhưng trước đây khi cô chưa tới nơi này hẳn là Đức cũng đút túi riêng một khoản quỹ đen lớn lắm. Khi cô tới đây làm kế toán đã phát giác ra điều này rồi nhưng cô vẫn luôn im lặng không nói. Có khi nào hắn muốn lấy khoản quỹ đen đó ra mua đất tích lũy mà không thèm nói gì với cô không nhỉ?
Chả quan trọng!
Dù sao cũng không liên quan đến cô.
Aiii, nói vậy thôi chứ thực ra trong lòng Hải Anh cay chết đi được. Giá IQ cô cao xíu thì có phải tốt không, đằng này.. Aiii~
Sau khi mọi việc đã hòm hòm Hải Anh dọn dẹp rồi đi đón con. Khải vẫn chưa có ai đưa về nên cô nhắn cho Khánh một cái tin rồi "tiện đường" đón nó luôn. Ba mẹ con cùng nhau đi siêu thị dạo quanh một lượt, Hải Anh mua cho hai đứa mấy bộ đồ mùa hè mát mẻ, lại thêm vài bộ đồ bơi và mấy thứ liên quan đến biển. Cô dự định đợi nghỉ hè sẽ rủ cả nhà đi biển, cho đám nhóc đi chơi luôn cho thoải mái. Hai đứa trẻ ôm cả đống đồ chơi trong tay, vui vẻ hớn hở vừa đi vừa cười nói rôm rả. Hải Anh nhìn các con vui cũng vui lây, cô đẩy xe vào khu vực đồ ăn, vừa nói chuyện với hai đứa nhóc vừa chọn đồ. Chúng có vẻ háo hức với chuyến du lịch dự định kia lắm, còn ra sức bàn tán về việc mình bơi giỏi như thế nào mặc dù.. chưa đứa nào biết bơi hết!
"Bố anh bơi siêu lắm đó!" Khải vênh mặt nhỏ, khoe khoang "Đầu lúc nào cũng chúi xuống nước, chân nhô lên trên, còn kêu ọc ọc ọc nữa!"
"Oa, siêu quá đi!" Đức Anh chưa nghe thấy kiểu bơi mới lạ này bao giờ nên lập tức mắt long lanh tràn đầy hâm mộ "Bố em toàn bơi ếch, chán chết!"
Không! Đừng chán!
Về điểm này thì con phải học tập tên bố tồi tệ của con kìa! Ai đời lại bơi kiểu ọc ọc ọc, kiểu đó chính là biến tướng của câu "Cứu tôi với!" ngốc ạ!
"Ếch nhái nhằm nhò gì với bố anh?" Khải càng được nước, vỗ ngực nói to "Em không biết đâu, bố anh lúc nào cũng được mấy người khênh lên trên bờ đó! Rất oai!"
"Oai thật.."
¯_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯ Cục cưng, con đừng học cái oai đó được không?
Hèm, nhưng vậy thì hay đấy nhỉ, khi nào Hải Anh đi biển chỉ cần đưa Khải đi chung là đủ vì Khánh không biết bơi nên chắc chắn không hứng thú đâu. Vừa lúc cô cũng không muốn dính dáng gì tới anh ta cả.
"Mấy mẹ con ở đây à?" Giọng nói trầm ổn chứa đựng chút vui mừng vang lên sau lưng làm Hải Anh giật mình quay lại. Quả nhiên, nhân vật nam chính đáng được sùng bái trong câu chuyện của hai đứa trẻ xuất hiện rồi. Khánh vừa đến một cái, Khải đã cười toe chạy về phía anh ta còn Đức Anh thì túm chân Hải Anh, nhìn anh ta với anh mắt long lanh đầy ngưỡng mộ "Sao thế Đức Anh? Thấy bố Khánh không chào à?"
"Chào bố anh đi!" Khải vui vẻ ưỡn ngực, vẫy tay nhỏ "Lại đây, bố anh có thể bế cả hai đứa mình!"
"Cháu chào.. bố!" Đức Anh tần ngần muốn đi nhưng lại không dám, nó nấp sau Hải Anh nói bằng giọng e thẹn. Bình thường vồn vã lắm mà, đám trẻ con này làm sao thế không biết?
"Bác Khánh!" Hải Anh chữa lại ngay, trẻ con không biết nói dối và cũng không biết giữ bí mật đâu. Nếu như một ngày nào đó Đức Anh đứng cạnh gia đình Đức mà gọi Khánh là bố thì lúc đó Hải Anh biết giải thích thế nào? Tuy cô chẳng có tình cảm gì với anh ta nhưng tin đồn đã xuất hiện thì dù có cái miệng cũng khó mà giải thích!
"Đức Anh ngoan nào! Khải về với bố con trước nhé, hôm khác chúng ta đi chơi tiếp sau!"
"Mẹ Hải Anh à.."
"Đi nào Đức Anh!"
Cô xoay người muốn tiến khỏi quầy thực phẩm, nhưng còn chưa bước được mấy bước đã bị người ta giữ lại. Hải Anh nhíu mày xoay người, hậm hực lườm Khánh một cái. Vừa nhìn thấy cú lườm yêu này anh ta liền vui vẻ nở nụ cười, hào sảng mà rằng: "Em giận gì chứ? Để Đức Anh gọi dần cho quen đi là vừa!"