Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hải Anh không thèm chấp kẻ hâm nên ngay khi anh ta dứt lời cô liền xoay người, đẩy xe đi thẳng. Đức Anh quay lại tạm biệt họ, Khải cũng vừa ôm đồ vừa vẫy tay chào cô và Đức Anh. Hai đứa trẻ không hề hay biết giữa hai người lớn có loại sóng ngầm gì, chúng ngây thơ ôm lấy người thân yêu nhất của mình, vui vẻ kể những câu chuyện hay ho mà chúng gặp được ở trường.
Hải Anh không nhìn lại, Khánh cũng không đuổi theo, giữa hai người là một hố sâu thật lớn. Lớn tới mức Khánh vốn luôn thích chinh phục thử thách có cảm giác bản thân muốn nhảy qua cái hố này chắc phải dùng toàn lực cộng thêm combo.. chơi bẩn!
Ha ha, bình thường thôi, gì chứ chơi bẩn anh làm tốt lắm đó.
Hải Anh, tôi đã nói rồi, nếu em không muốn tự mình ngã vào vòng tay tôi thì tự tôi sẽ có cách khiến em trầm luân. Tựa như thiên thần mắc đọa, vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi tôi được nữa.
Ngọc Hà nấu xong vài món đơn giản thì dọn mâm lên cho Hòa Bình ăn. Gã ta nhìn bàn ăn đạm bạc, nhấc đũa lên chậm rãi gắp. Ngọc Hà đứng bên cạnh nhìn gã ăn, cái gáy trắng nõn của Hòa Bình hiển lộ mỗi khi gã cúi đầu ăn đồ ăn trong bát. Màu sắc dụ hoặc ấy khơi lên trong lòng Ngọc Hà ham muốn cầm thứ gì đó sắc nhọn đâm xuyên qua đó, khiến gáy gã ta thủng một lỗ to, máu đỏ đầm đìa nhuộm tràn cả làm da trắng sứ.
Nhưng nói thật, chính cô ta cũng biết đâm vào sau gáy khó chết, tìm vài động mạch chủ may ra mới khiến gã tắt hơi được. Cơ mà giết gã rồi cô ta được gì? Một tội danh giết người mà thôi, điều ấy không có lợi cho cô ta tẹo nào.
"Lại đây!" Hòa Bình vẫy tay với Ngọc Hà, ung dung kéo cô ta về phía mình "Bón cho anh đi, tay anh mỏi!"
Động tác này nếu dùng cho mấy đôi đang yêu đương nồng cháy thì hiển nhiên là vui vẻ, nhưng dùng cho cô ta và gã - hai kẻ thù không đội trời chung thì đúng là cực hình. Thế nhưng Ngọc Hà không dám cãi, cô ta chỉ còn cách cắn răng ngồi xuống, chậm rãi chọn vài thứ xấu xí xương xẩu đưa tới bên miệng gã. Hòa Bình biết tâm tư nho nhỏ này của cô ta nhưng cũng không ý kiến, chỉ cưng chiều vừa ăn vừa nhìn làm cô ta nổi hết da gà. Khó khăn giải quyết xong bữa cơm, Hòa Bình mượn nhà vệ sinh trong khi Ngọc Hà dọn dẹp. Cô ta nghe thấy tiếng nước róc rách trong nhà vệ sinh, cũng nhìn thấy Hòa Bình để di động hớ hênh trên bàn.
Cơ may tới!
Ngọc Hà vừa nhìn chiếc điện thoại mới cóng của Hòa Bình, vừa liếc cửa nhà vệ sinh, thấy nơi đó vẫn đang rào rào tiếng nước thì nín thở, chậm rãi tiến tới cầm lấy điện thoại. Màn hình bật mở, một bức ảnh + với chỗ khó nói nào đó dựng đứng của chính Hòa Bình làm Ngọc Hà vừa nhìn đã muốn nôn. Mỗi ngày đều xem ảnh + của mình, cái tên này đầu óc thực sự có vấn đề rồi!
Chửi thầm trong lòng nhưng việc cần làm vẫn phải làm. Điện thoại của Hòa Bình - với sức mạnh siêu nhiên nào đó - không hề khóa. Cô gạt ra, lập tức vào thư mục bộ sưu tập trong đó. Một tệp tin nhan đề "Bạch Thỏ" lập tức đập vào mắt cô. Tim Ngọc Hà đập loạn, không hiểu sao cô lại nghĩ nó có liên quan đến mình, mở vội. Quả nhiên ở trong có một đoạn video khoảng phút và một đoạn ghi âm ngắn. Đoạn ghi âm kia có giọng nói của cô và Trung Dũng, đến cả video cũng quay lại cảnh cô và anh ta ở tiệm ăn. Dù không biết vì sao gã ta làm được như vậy nhưng Ngọc Hà cứ xóa trước đã. Cô xóa sạch, còn vào mấy chỗ như đồng bộ hoặc mail xem xem có gì còn lưu lại không. Mãi tới khi gần xong xuôi, cửa nhà tắm mới "CẠCH" một tiếng, bật mở.
Ngọc Hà đặt vội điện thoại xuống, đi tới chỗ bàn bếp xiết chặt con dao làm bếp nhỏ. Cô ta vuốt trái tim vẫn đập bùm bụp bên ngực, tự tin vừa đi khỏi đã gia tốc trở về.
"Sao thế?" Hòa Bình thấy cô như vậy cũng không hoảng, chỉ tiến tới chỗ để điện thoại của mình, chậm rãi nhìn xuống "Chết thật, cầm nhầm điện thoại của em vào phòng tắm! Em không lén xem điện thoại của anh đấy chứ?"
"Cút khỏi nhà tôi!" Ngọc Hà hít sâu một hơi, không thèm để ý tới việc cả người Hòa Bình lúc này chỉ còn duy nhất cái khăn tắm che đi chỗ-nào-đó khi nãy cô ta đã vô tình nhìn thấy trên màn hình rồi. Cả người gã ta ướt sũng, mái tóc cũng hơi ẩm ướt, vài giọt nước nho nhỏ còn nghịch ngợm lăn qua lăn lại. Cô ta bặm môi, tuy ghét gã tận xương tủy nhưng vẫn phải công nhận body gã ta chuẩn. Mặc quần áo lên có vẻ gầy gò nhưng khi cởi ra thì cơ bắp chỗ nào lại vào chỗ nấy, hấp dẫn chết người.
Tiếc là sự hấp dẫn ấy phải có tiền đề tự nguyện, nếu không.. thôi nghỉ đi!
"Cút ngay lập tức!"
"Em chắc chứ?" Hòa Bình hơi tái mặt, gã tiến nhanh đến chỗ mình đặt điện thoại rồi đưa tay chộp lấy. Ngọc Hà nhìn gã ta mở màn hình, cũng từ từ quan sát gương mặt vừa vui vẻ đã đổi sang trạng thái cau có kia.
Trong lòng cô ta có gì đó nảy nở, vui vẻ khác lạ. May mắn rồi đúng không, hình như đúng như cô ta đoán, Hòa Bình chỉ lưu có một bản trong điện thoại thôi. Nếu vậy thì.. Nếu vậy thì..
"Ha ha ha.. Đùa vui ghê!"
"Cái.. Cái gì?" Ngọc Hà nhìn gương mặt đang xám xịt kia nở nụ cười gian trá mà tảng đá đè nặng trong lòng càng trĩu xuống "Anh nói vậy là ý gì?"
"Thử em thôi!" Hòa Bình nhếch mép khinh thường, cũng đưa tay thao tác mở lại đoạn ghi âm kia cho Ngọc Hà nghe. Lúc này, kẻ tái mặt là cô ta chứ không phải gã nữa. "Trông em căng thẳng nên muốn làm em giải tỏa chút, thế nào? Body của anh đây cũng hút mắt chứ?"
Dừng một chút, gã vừa tiến tới chỗ Ngọc Hà vừa nói tiếp: "Hút mắt hơn lão già đã có con trai lớn bằng này nhiều!"
"Anh.. Anh.." Hàm ý của gã chính là Đức đúng không? Nhưng làm sao gã biết đến sự tồn tại của Đức? Điện thoại của cô ta đã khóa lại rồi mà?
Hòa Bình rất tri kỉ, thấy cô ta thắc mắc thương quá nên lập tức giơ màn hình điện thoại của Ngọc Hà ra để giải thích. Gã đã mở được khóa, còn vào được mấy thư mục cô dùng mấy lớp khóa để ngăn chặn sự xâm nhập của người ngoài.
Làm thế nào? Rốt cuộc thì Hòa Bình đã làm gì với điện thoại của cô ta rồi?
"Anh làm thế nào?"
"Dễ lắm!" Hòa Bình nháy mắt, ngoắc ngoắc ngón tay "Lại đây hôn anh, anh sẽ nói cho em nghe!"
"Anh đừng hòng!" Ngọc Hà cầm lấy con dao lớn nằm chỏng chơ gần đó, giờ phút này cô ta chẳng quan tâm gì tới danh vọng nữa. Bị lộ cũng tốt hơn là trở thành quân cờ của gã ta. Hòa Bình quá thông minh, thông minh tới mức nguy hiểm. Cô ta không dám chắc mình có thể xoay người làm bất kì chuyện gì với gã, một kẻ làm việc chẳng có mục đích gì!
Chưa lúc nào Ngọc Hà hối hận như lúc này, đáng lẽ ra ngay khi nãy cô ta nên từ chối luôn Hòa Bình, mặc kệ gã muốn làm gì thì làm chứ không phải mở cửa cho gã! Tiếc là hối hận cũng đã muộn, hiện tại phải tìm cách đuổi gã ra đã rồi tính tiếp.
"Anh muốn gì ở tôi? Anh muốn gì? Chỉ cần không phải chuyện đó, thứ gì tôi cũng có thể đồng ý với anh!"
"Nhưng.. Anh lại chỉ muốn thứ đó! Làm sao bây giờ ta?"
"Ai? Là ai đã thuê anh? Nói đi, nhất định có người thuê anh hãm hại tôi!" Ngọc Hà vụt ra một ý tưởng và một gương mặt nhưng cô ta lại không dám khẳng định. Hòa Bình như một con thú săn mồi, gã ta mỉm cười tiến lại gần Ngọc Hà, chẳng thèm để ý tới con dao nhọn hoắt trên tay cô ta.
"Nói đi! Nếu người đó trả anh , tôi sẽ trả anh gấp , gấp thậm chí là gấp !"
"Em cũng thông minh đấy!" Hòa Bình cười hì hì, chân bước gấp. Gã ta lao tới làm Ngọc Hà không phản ứng kịp, hoảng hốt đâm con dao về phía trước. Nhưng động tác mèo cào này không làm Hòa Bình bị thương, gã ta nhanh nhẹn chộp lấy tay Ngọc Hà, nhẹ nhàng vặn. Cô nàng bị đau lập tức rời con dao ra làm nó rơi xuống mặt sàn. Gã tóm lấy tay cô ta, kéo sát cô về phía mình mà thì thầm "Tiếc là thứ người đó trả tôi không chỉ đơn giản là tiền, còn là quyền! Cái đó.. em đủ sức đưa tới cho tôi sao? Ư.."
"Tránh ra!" Ngọc Hà đâm thẳng con dao nhỏ cô ta giấu nãy giờ về phía Hòa Bình. Gã ôm lấy bụng, vẻ mặt khó mà tin nổi nhìn thẳng về phía cô ta.
Dĩ nhiên Ngọc Hà phải chơi bẩn, đã biết gã có năng lực mà còn dám đối đầu trực tiếp thì họa có mà điên!
Nhưng.. sao máu còn chưa chảy? Rõ ràng cô ta cảm giác bản thân đã đâm trúng rồi mà!
"Cút đi, nếu không đứng trách tôi không khách khí!"
"Mẹ kiếp, con đ!" Hòa Bình nhổ một bãi nước bọt, gã ta gạt phắt cái khăn tắm ra để lộ toàn bộ thân thể. Xòe tay, vết thương mà Ngọc Hà tưởng là chí mạng trên bụng Hòa Bình lại chỉ là vết xước nhỏ, hơi rướm máu. Gã dùng khăn tắm trắng muốt ấn vào đó, loáng cái đã cầm máu xong.
Ngọc Hà hoảng thật sự, nhìn gương mặt hầm hầm tức giận của gã cô hiểu cô đã chọc vào thú ăn thịt rồi! Ngọc Hà nắm chặt con dao nhỏ như bùa hộ mệnh, cô ta xoay người, chạy thẳng ra cửa chính. Nhưng.. Cửa chính làm sao thế này? Không thể mở được như thể bị người ta khóa ngoài!
"Hiển nhiên là phải khóa ngoài! Mày nghĩ hôm nay mà không mở cửa là tao để cho mày yên à?"
"..."
Hòa Bình tiến lại mỗi lúc một nhanh, gương mặt hung ác nhìn chăm chằm Ngọc Hà. Gã phóng vụt tới, vặn mạnh làm tay đang cầm dao của cô ta sai hẳn đi, rụng rời. Hòa Bình xách Ngọc Hà đang giãy giụa như một con ếch, gã đi về giường, ném "phịch" cô ta lên đó. Ánh mắt sáng lên như đèn pha, Hòa Bình cười nhạt: "Bữa tiệc tối kia cô va phải ai cô không biết à? Vị hôn phu của ông chủ nhà tôi là người cho cô ngã vào ngực? Đúng là không biết trời cao đất dày!"
Chuyện.. Chuyện này là thế nào?
Đã bao lâu rồi chứ?
Với lại hôm đó rõ ràng có người đẩy cô ta! Ngọc Hà oan muốn chết, tính mở miệng nhưng đã bị Hòa Bình giành trước: "Định bụng chơi với cô nhẹ nhàng, nhưng cô đã thích mạnh bạo.. thì anh đây chiều!"