William đáp :
-Em vừa mở miệng ra thì tôi nghe toàn mùi thịt gà và tôm bay ra.
An Nhiên muốn đấm vào mặt lão ta đấm rồi cười to, nhưng thực tế thì lão ta đang cười hả hê vào mặt cô :
-Uống không ?
William đưa hộp sữa ra cho cô, An Nhiên giựt lấy rồi cắm ống hút vào hút ngay, William nói tiếp :
-Con người em thật phóng khoáng.
An Nhiên làm vẻ mặt khó hiểu :
- Tại sao ?
William lấy hộp sữa khác trong túi áo ra rồi nói chậm rãi, nhẹ nhàng, trong khi cô vẫn đang hút lấy hút để hộp sữa kia :
-Hộp sữa em đang uống hết hạn rồi.
An Nhiên phụt thẳng sữa vào người William, nhưng William kịp giờ cuốn tài liệu che chắc nên trông anh không phải hứng lấy trận phun sữa này, sau đó anh phủi phủi vạt áo khoác một cách nhàn nhạt rất bình thản, anh tiếp tục :
-Tôi mới hỏi thôi, định đưa em hộp này mà em nhanh tay quá. Thật không cố ý.
Có trời mời tin, An Nhiên ném hộp sữa quá hạn cho anh rồi cỗm luôn hộp kia, đưa ngón tay chỉ chỉ, đe dọa anh phải coi chừng cô và chạy về lớp. William nhìn hộp sữa bị uống hết nữa rồi cười, thầy Tần đi tới, nhìn anh cầm hộp sữa đang uống dỡ trên tay, rồi hỏi :
-Thầy Mục đang làm gì vậy ?
William quay lại nhìn một chút, giơ hộp sữa lên rồi đáp :
-Uống chút thôi. Thầy chưa đến giờ dạy sao ?
-Có chứ, đi luôn chứ thầy Mục ? – Thầy Tần gợi chuyện.
William uống tiếp phần sữa còn lại mà An Nhiên ném lại, rảo bước đi về phía phòng học cùng thầy Tần.
Buổi tối, An Nhiên cùng mấy người khác đi xem phim, dĩ nhiên là vé miễn phí rồi, bố Thiện Tôn là giám đốc của công ty giải trí nên việc xin vé xem phim là chuyện dễ như nặn mụn trên mặt. Trân Trân cầm hộp bỏng ngô trên tay rồi nói :
-Mấy cậu tự ra lấy nước ngọt đi kìa, mình Hiểu Hi với Thiện Tôn sao cầm hết được ?
An Nhiên lảo đảo bước ra quầy bán thức ăn, Bội Kì đưa cho cô ly CoCa cỡ lớn và nói :
-Cậu vào ngồi trước đi, số ghế gần nhau hết đấy. Mà đi lạc thì coi chừng tớ nện cậu trận ra cháo đấy.
-Biết rồi mà, thím hai. – An Nhiên dặm chân giận dỗi rồi xoay mông đi thẳng vào trong phòng chiếu phim.
Bộ phim “Một ngày ý nghĩa” nói đúng ra thì là phim hài, có chút nhân văn, nhưng đối với An Nhiên thì nó thật hài thật chất, diễn viên nam rất đẹp trai nên cô mới bỏ công lết ra xem phim. An Nhiên vừa đặt mông vào ghế thì phía sau lưng cô có giọng nói thánh thót phía sau vang đến :
-Bạn An Nhiên thật biết thưởng thức.
An Nhiên quay phắt lại, là lão giáo sư chết bằm chết dẵm của khoa cô đây mà, kế bên còn một thanh niên đi cùng, tuy không đẹp ma than quỷ hờn như lão ta nhưng cũng được xếp vào dàn trai đẹp, William lại nói tiếp :
-Tôi chắc hẳn đề tài của tôi giao không làm khó em đâu nhỉ ?
An Nhiên chớp chớp mắt và như sực nhớ ra chuyện đề tài, chuyện con môn của lão ta, William lại bồi cô thêm cú :
-Vậy trước khi nghỉ đông bạn An Nhiên vui lòng nộp bài cho tôi nhé.
An Nhiên há hốc mồm khi nghe William nói thế, cô chưa đụng tới nó nữa, thậm chí còn không biết đề nó ra sao, hay cách làm thế nào, mà sao cô nộp được :
-Em chưa làm, nhưng thầy nói tháng cơ mà ? Thầy tính lật lọng học sinh à ?
William đáp :
-Trông em ngày càng béo ra thế kia thì chắc phải làm xong hết rồi chứ ?
An Nhiên đứng phắt dậy, túm lấy cổ áo anh rồi nghiến răng nói :
-Thầy có thể gọi em là con gì cũng được, nhưng thầy còn nhắc đến “béo” thì em không nghĩ đêm nay thầy toàn mạng về đâu ?
William nhướng mày, cười nhẹ :
-Mọi người đang nhìn em.
An Nhiên buông tay ra rồi ngồi xuống, mặt cô đỏ bừng vì giận, William :
-Nên xem chút đi bạn An Nhiên.
An Nhiên ngồi khoanh tay quay mặt ra trước, lửa giận cháy phừng phừng trong mắt cô. Bách Tuấn ngồi kế William hỏi :
-Sinh viên của cậu à ?
William chỉnh lại cổ áo và nói :