Buổi chiều Chúc Xuyên đã tới một chuyến, thấy Phó Thanh Sơ vẫn chưa tỉnh, chọc ghẹo Lệnh Ý một hồi lại nghe điện thoại nên đi trước.
Ông cụ Percy nghe nói Phó Thanh Sơ đã sinh, ồn ào muốn lại đây xem cục cưng nhỏ, nhưng bởi vì thân thể lại có vấn đề, chỉ có thể ở phòng bệnh nhìn video cho đỡ thèm.
Kiều Nhạn xin nghỉ, cực kỳ thỏa mãn mà chăm sóc cho cháu gáu, chẳng qua nhóc quỷ này rất khóc rất giỏi, mạnh mẽ làm cho ba ba của nhóc tỉnh lại.
Mí mắt Phó Thanh Sơ run run, mở to mắt vừa định cử động liền cau mày lại, vì đã hết thuốc tê nên vết mổ đau vô cùng, mồ hôi lạnh tuôn đầy trán.
Thẩm Tuyển Ý nghe thấy âm thanh, vội tới đè lại tay anh nói: "Trước đừng nhúc nhích, cẩn thận coi chừng đụng vào miệng vết thương, muốn cái gì em lấy cho anh."
Tầm mắt của Phó Thanh Sơ vẫn còn hơi mơ hồ, nhắm mắt lại mở ra, sau mấy lần mới cảm thấy rõ một chút, thấy Kiều Nhạn đang ôm Lệnh Ý đang ở trong phòng bệnh liền gọi mẹ, lại nghiêng đầu nói với Thẩm Tuyển Ý: "Anh muốn nhìn con một lát."
Kiều Nhạn thấy anh tỉnh liền cười rộ lên, ôm đứa nhỏ lại đây cẩn thận đặt ở trong vòng tay anh, thấp giọng nói: "Rất khỏe mạnh, ăn khỏe ngủ khỏe còn khóc rất to nha, trưởng thành nhất định là một tên nhóc quỷ."
Phó Thanh Sơ chật vật đưa tay sờ sờ mặt của Tiểu Lệnh Ý, gương mặt trẻ con mới sinh mềm mại không thể tưởng tượng được, tuy rằng vẫn còn hơi nhăn dúm, nhưng thật sự mềm tới trong lòng anh rồi.
Mấy tháng chịu tội cuối cùng cũng bình thường lại, đáng giá.
Tiểu Lệnh Ý như là có cảm ứng, ở trong mộng chậc lưỡi, Phó Thanh Sơ cười khẽ nói: "Ở trong bụng của ba đúng là biết cách giày vò, tương lai còn dài còn không biết người nào trị được nhóc."
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, ghé vào bên tai anh nói: "Em cũng vô lại mà, không phải bị anh nắm trong bàn tay hay sao?"
Vành tai của Phó Thanh Sơ đỏ lên, ngẩng đầu liếc nhìn Kiều Nhạn một cái, nói với Thẩm Tuyển Ý: "Đừng quậy."
Kiều Nhạn thấy bọn họ đang nói nhỏ, nhìn thấu không nói toạc ra mà cười nói: "Mẹ đi chuẩn bị chút đồ ăn cho tụi con."
Thẩm Tuyển Ý "Dạ" một tiếng, chờ Kiều Nhạn đi ra ngoài mới nửa ngồi xổm xuống mép giường đưa tay nắm lấy ngón tay của Phó Thanh Sơ, đau lòng nói: "Vất vả rồi."
"Không vất vả." Phó Thanh Sơ nhìn nhìn mặt tiểu Lệnh Ý, dịu dàng cong mặt mày, "Nhóc thối này, cũng thối y như em, nhưng lúc đang ngủ thì lại ngoan ngoãn làm anh không nỡ hung dữ, hai người các em, đại khái là đặc biệt tới hành hạ anh."
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu khẽ chạn vào trán anh, từ trước tới nay cậu lẻ loi một mình trên đời, tay trái nắm sinh mệnh tay phải nắm chặt cái chết, chưa từng có nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.
Có người vì cậu tiếp nhận thân phận Omega đã bài xích nhiều năm, vì cậu mà sinh ra một bé gái, hết thảy đều bắt đầu từ tình yêu.
Người đàn ông này đã trân trọng cậu nhất thế giới này, chỉ đơn thuần là vì yêu, mắt Thẩm Tuyển Ý đỏ lên, vội vàng chớp mắt hai cái, giấu đầu lòi đuôi lại mắng tiểu Lệnh Ý đang đóng vai quần chúng vô tội một câu "Nhóc ranh dám giày vò ba ba của nhóc, chờ nhóc lớn rồi thì không đánh nhóc là không được mà."
Phó Thanh Sơ biết Thẩm Tuyển Ý đang suy nghĩ cái gì, lại không vạch trần, dịu dàng nắm lấy bàn tay cậu, ra vẻ hơi giận: "Em dám à."
Thẩm Tuyển Ý vừa định nói thì thấy anh nhăn mày lại, vội hỏi: "Làm sao vậy anh?"
"Vết mổ đau quá." Phó Thanh Sơ khó khăn cười, trên trán mồ hôi lạnh lại tuôn ra, giọng nói đứt quãng: "Nói chuyện nên động tới vết thương, không sao......!Không sao."
Thẩm Tuyển Ý nhìn anh đau như vậy hận không thể cùng chịu đau với anh, không phải, chịu đau thay anh.
"Không sinh, về sau không sinh nữa." Thẩm Tuyển Ý đau lòng hôn anh một cái, kết quả tiểu Lệnh Ý cũng không biết có phải đang tranh sủng hay không, ô một tiếng khóc oa lên.
Rung trời.
Phó Thanh Sơ lập tức choáng váng.
"Này......"
Thẩm Tuyển Ý vội vàng ôm cô nhóc lên, cười với người trên giường: "Nghe thấy rồi đi, nhãi con khóc rất giỏi luôn, như cái kèn xô na thành tinh vậy."
Buổi chiều Kiều Nhạn đã dạy Thẩm Tuyển Ý làm sao ôm đứa nhỏ làm sao dỗ nó, lại kiểm tra xem có phải tè rồi hay không, hay là đói bụng.
Thẩm Tuyển Ý đặt con gái lên giường, kiểm tra đúng thật là tè rồi, vụng về thay tã sạch, lại bế lên dỗ, vẫn khóc.
Cậu nghĩ nghĩ ước lượng thời gian uống sữa lần trước, phỏng chừng là cũng đói bụng rồi.
Đứa nhỏ quá yếu ớt nên không thể ôm một tay được, Thẩm Tuyển Ý chỉ có thể để cô nhóc trong nôi, một tay lắc một tay pha sữa, một bên nhe răng nhếch miệng dạy bảo: "Nhóc ranh kia con có nhỏ giọng lại hay không, khàn giọng rồi kia kìa." Nhưng nói xong lại mềm lòng không nỡ, cố gắng làm giọng nói trở nên mềm mại, "Được rồi được rồi tiểu tổ tông, sữa pha sắp xong rồi, còn khóc nữa thì ba cũng muốn khóc."
Phó Thanh Sơ mỉm cười nhìn hai ba con, tiểu Lệnh Ý làm một thanh niên vừa kiêu ngạo lại ngông cuồng mạnh mẽ giày vò thành một vú em phải thành khẩn cầu xin tha thứ.
"A Ý, em ôm con bé tới đây, để anh dỗ nó cho."
Thẩm Tuyển Ý quay đầu lại nhìn anh một cái, lo lắng nói: "Vết mổ của anh còn đau mà, không sao em sắp xong rồi."
"Không sao đâu , anh không lộn xộn đâu."
Thẩm Tuyển Ý buông bình sữa, ôm lấy Phó Lệnh Ý, Phó Thanh Sơ thoáng thả một ít tin tức tố, bởi vì vừa mới sinh xong còn hơi yếu, tin tức tố không nồng lắm, nhưng cũng may có thể trấn an nhóc quỷ này.
Tiểu Lệnh Ý dần dần không khóc nữa, giương miệng phun bong bóng chọc cho tim Phó Thanh Sơ mềm nhũn, thấp giọng cười, "Y như ba của nhóc vậy, ồn ào xong lại giả vờ thành bé đáng thương cũng làm người khác không nỡ mắng."
Thẩm Tuyển Ý nghe thấy cái kèn xô na thành tinh nhỏ kia ngừng khóc, nghi hoặc nói: "Tại sao mà anh thả tin tức tố ra thì có công dụng, còn em thả thì lại vô dụng, chẳng lẽ em không phải ba ruột của con nhóc hay sao, nhóc thối còn biết đối đãi khác nhau nữa."
"Em tự ngửi mùi tin tức tố của mình đi."
Thẩm Tuyển Ý nghĩ nghĩ, cũng được mà.
.
Phó Lệnh Ý từ lúc cắm rễ trong bụng của Phó Thanh Sơ đã biết cách giày vò người khác, trưởng thành thì càng khỏi nói, ba tuổi đã dám leo cây hái trái cây, chọc cho một đám các cô nhóc phấn điêu ngọc trác gọi mình là anh trai.
Kiều Nhạn mua cho cô nhóc không ít váy đầm xinh đẹp, lại nói với Thẩm Tuyển Ý, mặc vào đứng chỗ ấy như nhân mô cẩu dạng, vừa nói thì lại không khác gì mấy tên nhóc xấu xa muốn ăn đòn.
Hai ba con bởi vì một chén chè mà ầm ĩ cả lên.
Phó Thanh Sơ bưng tô canh ra, thấy hai người ngồi trước bàn ăn giằng co, giữa mâm để một cái chén bên trong có viên gạo nếp nấu với đường, nhe răng nhếch miệng tranh nhau.
Tiểu Lệnh Ý vừa thấy Phó Thanh Sơ đi ra, cái miệng nhỏ bẹp một cái, "Ba ba......!Con muốn ăn."
Phó Thanh Sơ để tô canh xuống, xoa xoa đầu cô nhóc, trừng mắt liếc nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, sau đó đưa tay kẹp viên nếp lên đưa tới khóe miệng, "Ăn mấy cái rồi?"
Tiểu Lệnh Ý cắn viên nếp nhỏ giọng nói: "Con ăn năm cái rồi."
Phó Thanh Sơ ngừng đũa, đưa tay bất đắc dĩ gõ trán cô nhóc một cái, "Ăn nhiều như thế lại bỏ cơm, lần sau chỉ cho phép con ăn ba cái, nhớ kỹ hay chưa?"
Phó Lệnh Ý có thói quen thích khoe khoang, ngoan ngoãn mềm mại dùng sức gật đầu, ở trên ghế bò dậy, ngửa đầu hôn thật mạnh lên mặt Phó Thanh Sơ "chụt" một cái, "Ba ba, buổi tối con muốn ngủ cùng ba, được không ba?"
Phó Thanh Sơ gật gật đầu ôm cô nhóc ngồi lên đùi, dịu dàng lau miệng cho cô, bất đắc dĩ nói: "Không sợ trời không sợ đất, lại còn sợ tối."
Tiểu Lệnh Ý rúc trong lòng ngực anh, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà con sợ á."
Thẩm Tuyển Ý làm sao tin được kẻ gian xảo này, hừ lạnh một tiếng: "Không phải đâu, bà xã, anh đừng tin con nhóc thối này, sợ cái rắm ấy."
Phó Thanh Sơ vừa ngẩng đầu, cho Thẩm Tuyển Ý một ánh mắt: "Ừm?"
Thẩm Tuyển Ý lập tức sợ, quay đầu đi: "......!Sợ sợ sợ, con bé sợ tối nhất, trời tối còn dám dắt cô nhóc nhà ai đi bắt ma, làm một đám mấy cô bé sợ đến mức kêu cha gọi mẹ tới tính sổ với em, con bé vậy mà cũng sợ tối."
Tiểu Lệnh Ý rúc trong lòng ngực của Phó Thanh Sơ, lè lưỡi với Thẩm Tuyển Ý, vừa buồn cười lại vừa thiếu đánh.
"Nhóc ranh."
Buổi tối khi đi ngủ, Thẩm Tuyển Ý suy nghĩ tìm biện pháp, nhốt Phó Lệnh Ý ở ngoài cửa.
Kết quả chờ cậu tắm rửa xong quay lại, Phó Lệnh Ý đang ngồi ở mép giường xem phim hoạt hình, vung vẩy đôi chân nhỏ, chuẩn bị ôm ấp với bà xã của mình làm cho mắt Thẩm Tuyển Ý lập tức tối xầm.
"Con bé vào bằng cách nào vậy?"
Phó Thanh Sơ nửa ngồi ở trên giường, buông sách trong tay xuống, ngẩng đầu nói: "Em quên giấu chìa khóa đi."
"Dựa vào...con bé này thành tinh rồi sao." Thẩm Tuyển Ý đi tới, ra vẻ hung dữ nói: "Phó Lệnh Ý, lăn về phòng của con mà ngủ, ba tuổi rồi mà còn ngủ với ba là sao, nói ra không xấu hổ à?"
Phó Lệnh Ý đuổi theo màn hình rồi lại ngẩng đầu lên, thẳng thắn nói: "Con không xấu hổ nha."
Thẩm Tuyển Ý hít sâu vài cái, tận lực tâm bình khí hòa đổi một khuôn mặt tủi thân với Phó Thanh Sơ mở xe nhỏ: "Bà xã, anh cứ nuông chiều con bé mãi em liền thành người goá vợ, nghẹn chết em."
开小车 ai biết thì chỉ tui với
"......" Phó Thanh Sơ nhìn cậu đúng thật đang khó chịu, từ khi anh bắt đầu mang thai, lại tới thời kỳ ở cữ dưỡng bệnh, lại thêm tiểu Lệnh Ý luôn bám dính, cuối cùng hiện tại con bé đã lớn, còn muốn ngủ chung với anh nữa.
Thẩm Tuyển Ý phỏng chừng là thật sự nghẹn hỏng rồi.
Vành tai của Phó Thanh Sơ ửng đỏ nghiêng đầu thương lượng với Phó Lệnh Ý, "Hôm nay ba ba hơi không thoải mái, tối mai lại đến ngủ với ba ba, được không con?"
Phó Lệnh Ý vươn ngón tay chống cằm, tự hỏi một hồi, "Được thôi." Ngoan ngoãn nhảy xuống giường, đi dép lê phấn hồng của mình, ôm điện thoại vẫn đang chiếu hoạt hình rồi phất phất tay với hai người, "Ba ba ngủ ngon."
Thẩm Tuyển Ý hoả tốc lao ra đem giấu chìa khóa đi, lại khóa trái cửa, xả khăn tắm xuống, nóng hổi bao phủ lên.
"Chậm......" Phó Thanh Sơ mới vừa mở miệng đã bị đổ trở về, chỉ còn chút âm thanh nhỏ vụn cùng tiếng nước.
Mùi tin tức tố mãnh liệt đan chéo, tràn ngập cả căn phòng.
.
Phó Lệnh Ý cứ theo lẽ thường mang mấy em gái đi hái đào, kết quả có cô bé không hợp ý, cô nhóc hỏi có phải sinh bệnh hay không, nghe thấy cô bé kia trả lời nói mẹ của mình sinh cho mình một em trai.
Nhóc quỷ tựa như được mở ra một cánh cửa lớn, quyết đoán về nhà hỏi vị ba ba dịu dàng của mình làm sao mới có thể có em trai.
Phó Thanh Sơ đang ngủ trưa, bị cô nhóc đánh thức, đưa tay vỗ vỗ bụi trên người cô nhóc, lại lau mồ hôi trên chóp mũi, rồi ôm vào trong lòng ngực, cười nói: "Làm sao lại muốn có em trai rồi?"
Phó Lệnh Ý ghé vào trong lòng ngực anh, giòn tan nói: "Mẹ của Vân vân sinh cho em ấy một em trai, con cũng muốn có em trai."
"Cái gì cũng muốn." Phó Thanh Sơ quẹt cái mũi nhỏ của cô nhóc, mắt chứa sự sủng nịch cười nói: "Cả ngày như nhóc quỷ lang thang, tương lai không biết có thể phân hoá thành cái gì đây."
Phó Lệnh Ý ghé vào ngực anh, đầy mặt hiếu học hỏi: "Ba ba, con là do người sinh ra sao?"
Phó Thanh Sơ cười gật đầu, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô nhóc đặt ở trên bụng, nói nhỏ: "Đúng vậy, trước khi con sinh ra thì đang nằm trong bụng ba ba, cũng giày vò ba ba như hiện tại nè."
Phó Lệnh Ý hơi nhấp cái miệng nhỏ màu hồng của mình, ngoan ngoãn mềm mại hôn ba ba một cái, âm thanh thanh thúy sạch sẽ, "Mới không có đâu, con rất là ngoan lun á!"
"Đúng đúng đúng con ngoan nhất." Phó Thanh Sơ sờ sờ mặt của cô nhóc, từ trên ghế nằm đứng dậy, hỏi: "Con có đói bụng không chúng ta tìm ba ba ăn cơm trưa nha, con có đi không?"
"Đi!"
Mỗi lần Phó Thanh Sơ mang theo con gái tới bệnh viện thì hai vợ chồng bọn họ đều bị thất sủng, Phó Lệnh Ý biết chọc mọi người vui vẻ, quả thực là cục cưng trong lòng mọi người.
Thẩm Tuyển Ý túm người ra cầu thang hôn một hồi, gác cằm trên vai anh kêu mệt, nói muốn anh cơ.
Phó Thanh Sơ đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cậu, bỗng nhiên cau mày lại, quay đầu nôn khan một trận.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tuyển Ý là ghê tởm lắm hay sao mà lại nôn như thế, giây tiếp theo liền phản ứng lại, "Không phải là anh lại có rồi chứ!"
Phó Thanh Sơ cũng không biết, thật vất vả mới ngừng được buông tay: "Không......!Không biết."
Sau khi sinh Phó Lệnh Ý xong Thẩm Tuyển Ý nói muốn đi buộc ga-rô, Phó Thanh Sơ rốt cuộc không nỡ, nói ngày thường chú ý là được, không nghĩ tới thế nhưng vẫn trúng thưởng.
Thẩm Tuyển Ý không yên tâm lắm, lôi kéo anh đi kiểm tra.
Bác sĩ Tôn lần này không nhốt cậu ở ngoài cửa, dùng dụng cụ thăm dò trên bụng nhỏ kiểm tra một hồi, đôi mắt của Thẩm Tuyển Ý trừng lớn, một em bé ước chừng bảy tám centimet, được hình ảnh chụp lại được.
"Hai người các cậu!" Bác sĩ Tôn ngẩng đầu dạy bảo từng người một: "Đều là người đã sinh một đứa rồi, thường thức này mà còn không có, cũng đã ba tháng rồi, còn không biết mình lại có hay sao?"
Phó Thanh Sơ cũng sửng sốt, không phải mỗi lần đều làm tốt tránh thai sao.
Thẩm Tuyển Ý khẳng định sẽ không cố ý làm anh mang thai, Thẩm Tuyển Ý có hơi bất đắc dĩ, "Có thể thấy được tránh thai vật lý cũng không có hiệu quả trăm phần trăm."
Bác sĩ Tôn hỏi bọn họ: "Vậy đứa nhỏ này làm sao bây giờ?"
Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu nhìn Phó Thanh Sơ, trưng cầu ý kiến anh, lưu lại cũng được mà phá đi cũng tốt cậu cũng không ý kiến, chỉ là đau lòng anh quá khổ sở, lúc mang thai Lệnh Ý như đã muốn nửa cái mạng của anh rồi, lúc sanh cũng muốn ném luôn nửa mạng còn lại.
Phó Thanh Sơ nhìn bức ảnh, trầm mặc vài giây, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tuyển Ý nói: "Lệnh Ý muốn có em trai."
Thẩm Tuyển Ý nắm lấy tay anh, thấp giọng nói: "Em không muốn làm anh khó chịu, sinh con quá đau, có một Lệnh Ý là đủ rồi, em......"
"Phó Dư Lan." Phó Thanh Sơ nằm ở trên giường kiểm tra, mở tay ra nắm lại ngón tay cậu, ánh mắt dịu dàng mà kiên định, "Nếu nhóc ấy đã tới, thì chính là cục cưng của chúng ta, anh muốn nó."
Thẩm Tuyển Ý thở ra một hơi, thỏa hiệp: "Được, tụi em muốn nó."
-
Bởi vì bóng ma trước kia, lần này Thẩm Tuyển Ý phá lệ cẩn thận hầu hạ Phó Thanh Sơ, kết quả anh nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, cũng không dính người càng không khó chịu, thậm chí ngay cả nôn nghén đều không có.
Bác sĩ Tôn thật sự đã mắng oan bọn họ.
Đứa nhỏ này an tĩnh như là một thiên sứ nhỏ, một chút cũng không ầm ĩ, ngay cả thai động đều rất nhẹ nhàng, không giống Phó Lệnh Ý hận không thể đánh một bộ Quân Thể Quyền.
Thời điểm được năm sáu tháng, Phó Lệnh Ý rốt cuộc phát hiện ba ba không đúng lắm, cảm thấy thần kỳ mà vuốt cái bụng của Phó Thanh Sơ rồi trừng lớn đôi mắt như viên thủy tinh, sau khi biết được bên trong có một bé con, ngọt như mật ong mà gọi em trai.
Ngoại hình của cô nhóc giống Phó Thanh Sơ, nhưng đôi mắt lại là màu xanh biển, so với Thẩm Tuyển Ý còn muốn tinh khiết hơn, có chút giống đôi mắt của Nora, ông cụ Percy cũng là thương cô nhóc vào tận trong xương tuỷ.
Thẩm Tuyển Ý thấy cô nhóc ghé vào bên người Phó Thanh Sơ, tay nhỏ đặt ở trên cái bụng đang phồng lên, vội nói: "Cẩn thận một chút, con đừng chạm vào bụng của ba ba."
Phó Lệnh Ý lè lưỡi với Thẩm Tuyển Ý: "Con biết rồi! Ba ba người thật dong dài." Nói xong cùng Phó Thanh Sơ nhìn nhau cười.
Thẩm Tuyển Ý đưa bình sữa tới trước mặt cô nhóc, hừ một tiếng: "Mau uống, uống xong thì cút đi."
Phó Lệnh Ý ôm bình sữa giả vờ đáng thương với Phó Thanh Sơ, "Ba ba......!Con muốn ngủ cùng với ba, con nằm giường nhỏ sẽ không đụng vô ba ba đâu, được không ba?"
"Được."
Mặt mày của Thẩm Tuyển Ý cũng ôn hòa hơn, nhìn con nhóc luôn gây rắc rối lại giả vờ đáng thương, thậm chí còn đoạt sự chú ý của bà xã mình, nhưng nhóc ranh này là con gái của mình nha.
Là con gái của cậu và Phó Thanh Sơ nha.
Hai người, không, ba người cùng ngồi ở trên giường cười tủm tỉm là hình ảnh tốt đẹp nhất mà cậu có thể nghĩ đến.
Cậu nhớ không được đã đọc được một câu ở đâu đó, ta tham luyến nhân gian khói lửa, không nghiêng không lệch, tất cả đều là ngươi.
(我贪恋的人间烟火, 不偏不倚, 全都是你: ai biết câu này thì chỉ tui với)
Thẩm Tuyển Ý nghĩ, pháo hoa trong thế gian này, hẳn là là Phó Thanh Sơ, tiện thể có một nhóc quỷ Phó Lệnh Ý, cùng với một Phó Dư Lan ngoan ngoãn không quậy ba ba.
Cho ngươi cả đời, gợn sóng nắng sớm..