"Bạc tổng, mời tới bên này.
"
Bên trong khu du lịch ồn ào có một người đàn ông mập lùn vươn tay, ân cần chỉ dẫn một người đàn ông lạnh lùng ít nói đi về phía trước.
Người đàn ông vẫn không nói chuyện, sắc mặt không tính là tốt lắm, nhưng cũng không đánh giá hoàn cảnh như vậy, người đàn ông mập mạp tự giới thiệu: "Tôi là Thiệu Vĩnh Xương, là giám đốc của công ty Hồng Diệp chi nhánh Bình Châu, Chu tổng hiện tại đang đi công tác, tôi sẽ tiếp đãi ngài.
"
Bạc Hành Trạch "Ừ" một tiếng, Thiệu Vĩnh Xương không biết tính nết của vị tổng giám đốc khu vực châu Á này, chỉ là nghe đồn thủ đoạn của hắn ta tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán chưa bao giờ nói tình cảm.
Lần này đi thị sát công ty chi nhánh, tên Chu tổng cáo già kia đem con dao kề trên cổ ông ta, còn mình thì chuồn mất.
Thiệu Vĩnh Xương lau mồ hôi lạnh, thật cẩn thận mà thử nói: "Nơi này hoàn cảnh có hơi ồn ào, không biết Bạc tổng ngài có định ở chỗ này hay không hay có chuyện khác?"
Bạc Hành Trạch vừa định nói chuyện, bước chân bỗng nhiên dừng lại, mày lập tức cau lại.
"Còn chưa từ bỏ người đã làm chấn động cõi lòng của ta, còn chưa trưởng thành thì từng có thì không phải tiếc, thà làm người ngã vào hồng trần, làm người có cảm giác đau! ! "
"Không tin thì sẽ tương đương mất đi, vô tình với thế giới nói người nhìn như ai! ! "
Thiệu Vĩnh Xương phát hiện hắn dừng chân, nghi hoặc theo tầm mắt của hắn nhìn thoáng qua căn phòng, cửa hơi khép lại lộ ra một khe hở, để lộ ra giọng ca của một người đàn ông, rất thấp, không cao lắm, nhưng kỳ dị là có ma lực.
Không giống như đang hát, như là thấp giọng kể lại.
"Bạc tổng?" Thiệu Vĩnh Xương nhẹ giọng dò hỏi: "Làm sao vậy có phải là người quen của ngài hay không? Cần đi chào hỏi không ạ?"
Bạc Hành Trạch bị ông ta quan tâm liền hồi thần, thả lỏng ngón tay đã nắm chặt lại trong vô thức, ở trong lòng thở nhẹ, cuối cùng lại nhìn thoáng qua cửa phòng hơi khép lại, nhàn nhạt nói: "Không cần, tôi không quen.
"
Ca khúc đã ngừng, vài giây nhạc đệm cũng dần dần phát xong bắt đầu phát bài hát tiếp theo, Chúc Xuyên ném microphone cho một người khác, tùy ý dựa vào trên lưng sô pha, nghiêng đầu không biết nghĩ gì.
"Anh Xuyên này, nhìn anh này, đây là nhớ lại tình cảm hay sao tới tới tới nói cho anh em nghe thử anh bị cô gái nào làm cho đau lòng sao, em phải đi cúng bái một chút.
"
Chúc Xuyên quơ tay: "Đánh rắm, anh sao có thể bị phụ nữ làm cho tổn thương cơ chứ? Vượt qua vạn bụi hoa, một chiếc lá không dính thân, không phải nói chơi đâu.
"
"Vậy là đàn ông sao?"
Ngón tay Chúc Xuyên đang cầm ly rượu khựng lại, mày hơi hơi nhíu lại cực nhanh đã thả ra, rót chút rượu lại dựa vào trên lưng sô pha, cười nhạo: "Anh mày, chỉ thích phụ nữ, đừng có sỉ nhục sự trong sạch của anh, cút.
"
"Ai cầm rượu đừng rót cho tôi, tôi nói chơi! ! " Dịch Hiền luống cuống tay chân cướp lại cái ly, không thể tránh khỏi vẫn là bị Chúc Xuyên đổ cho một thân rượu, "Con mẹ nó chứ Chúc Xuyên, làm tôi một thân toàn mùi rượu, cậu liếm sạch cho tôi.
"
Chúc Xuyên liếc mắt nhìn anh ta một cái, "Sẵn lòng liếm cho cậu, coi như là tôi ghi nợ.
"
Dịch Hiền thấy anh đứng dậy, vội hỏi: "Này cậu đi đâu vậy?"
"Nhà vệ sinh.
"
Chúc Xuyên để cái ly lên bàn, đầu ngón tay xẹt qua mép ly.
Tay anh rất đẹp, khớp xương thon dài tinh tế, làn da mỏng bao lấy xương ngón tay, lại không gầy chơ xương, như là một tác phẩm nghệ thuật, tùy anh cầm cái gì cũng đều rất đẹp.
Lúc Chúc Xuyên mở cửa ra, không khí bên ngoài cũng không tính là tốt, nhưng so với trong phòng thì không khí vẫn tràn đầy hơn, sau đó lập tức sửng sốt, thiếu chút nữa bị nửa hớp không khí làm cho nghẹn chết.
"Bạc tổng, mời vào.
"
Chúc Xuyên đột nhiên xoay người, lại chỉ kịp thấy một người đàn ông mập lùn đang đỡ cửa, như đang nghênh đón một vị chức lớn vào cửa, vẫn giữ tươi cười đầy mặt, chờ hắn đi vào, Chúc Xuyên thậm chí nghe thấy được một tiếng thở dài ngắn ngủi.
Người họ Bạc, đều thiếu đánh như vậy.
Chúc Xuyên cười lạnh, xoay người tới nhà vệ sinh, nhưng mà suy nghĩ lại vô thức bị lôi trở lại nhiều năm trước, anh còn đang học cao trung, lần đầu tiên biết cái họ Bạc này.
Lúc đó, Chúc Xuyên ở trong trường học chân chính là chúng tinh phủng nguyệt.
Ba là nhân vật luôn có mặt trong các danh sách những người giàu có, xí nghiệp của gia tộc là dẫn đầu ngành sản xuất, mẹ cũng là người có địa vị cao, nắm giữ mạch máu của thành phố, nói anh sinh ra trên quặng mỏ cũng không quá.
Bên người anh lúc nào cũng có người vây quanh nịnh hót, muốn nhưng chưa bao giờ chiếm được, nhưng anh lại té ngã ở trên cái người họ Bạc này.
Thành tích của hắn tốt hơn anh, gần đây luôn cướp hạng nhất của anh, ngay cả những cô gái bình thường hay theo đuổi anh, cũng đều đi đưa thư tình cho hắn ta.
Chúc Xuyên nào chịu được loại chênh lệch này, luôn làm khó dễ hắn, nhưng đều bị cái người thoạt nhìn lạnh nhạt "Không biết giận" Bạc Hành Trạch này hóa giải, ngược lại là làm cho anh tức đến đau đầu.
Sau đó, đám bạn xấu xúi giục, Chúc Xuyên trực tiếp chặn Bạc Hành Trạch sau hẻm trường học, ép hắn đánh một trận với mình, thua thì phải gọi đối phương một tiếng anh, về sau phải đi đường vòng.
Bạc Hành Trạch nhìn anh một cái, lạnh lùng nhấc mí mắt lên rồi lại hạ xuống, cũng không thèm để ý tới anh.
Chúc Xuyên chưa bị làm lơ bao giờ, túm chặt cổ tay đè hắn lên tường, "Này, như vậy đã muốn đi sao?"
Bạc Hành Trạch nhìn anh, không nói lời nào.
"Tôi cũng không tính làm gì cậu, chỉ cần gọi tôi là anh Thanh, tôi sẽ tạm tha cho cậu.
" Chúc Xuyên nắm chặt cổ áo của hắn, lúc nói lời này khẽ nâng cằm.
Cái cằm nhỏ gầy vừa lúc rơi vào trong mắt của Bạc Hành Trạch, hắn quay đầu đi, không nói gì.
"Anh Xuyên, cái tên này miệng cũng cứng thật đấy.
"
"Hừ, đập cho một trận, để tao xem nó cứng tới mức nào, tao cũng không tin nó có thể mạnh hơn nắm tay của anh Xuyên.
"
Lời này đều là nói tào lao, Chúc Xuyên căn bản sẽ không đánh nhau, cái thân phận này của cậu cũng không cần động tay thì cũng có người ra tay giúp cậu giải quyết, vừa nãy túm chặt cổ áo của hắn chỉ là bởi vì Bạc Hành Trạch không phản kháng thôi.
Chúc Xuyên hơi hơi nhếch lên mí mắt dài nhỏ, nếp gấp như cánh hoa đào rơi xuống, vênh váo tự đắc liếc Bạc Hành Trạch, "Nghe thấy không, cậu nếu muốn đi học tiếp, thì khuyên cậu nhân lúc còn sớm nên chịu thua đi.
"
Bạc Hành Trạch là từ trong một huyện nhỏ chuyển tới, điều kiện trong nhà rất khó khăn, nhưng bởi vì thành tích rất xuất sắc, trường học còn cho hắn miễn học phí và phí ăn ở.
"Như vậy đi, cậu kêu tôi một tiếng anh, tôi cho cậu mười vạn, thế nào" Chúc Xuyên chắc chắn điểm này, cảm thấy hắn khẳng định sẽ khuất phục, tự tin tràn đầy chờ hắn mở miệng gọi anh.
"Anh Xuyên khí phách!"
"Gọi đi Bạc Hành Trạch, một tiếng là mười vạn đó, gọi nhiều hai tiếng thì nhà mày cũng không cần trồng trọt, nếu mày chăm chỉ hầu hạ anh Xuyên, nói không chừng ba mươi năm cũng không cần phấn đấu ha ha ha ha.
"
"Gọi đi.
"
Sắc mặt của Bạc Hành Trạch trong nháy mắt âm trầm xuống, khuôn mặt sắc bén liếc mắt nhìn Chúc Xuyên một cái, nắm lấy ngón tay thon dài mảnh khảnh trắng nõn nãy giờ vẫn nắm cổ áo mình, trở tay đè cậu ở trên tường.
"Này, cậu làm gì vậy!"
Sức lực của hắn còn mạnh hơn Chúc Xuyên nhiều, vừa rồi cậu là đè lên tường, Bạc Hành Trạch lần này là nện cậu lên tường, thân thể sống trong nhung lụa làm sao mà chịu nổi cái này, đau đến mức vành mắt đã đỏ hoe.
Bạc Hành Trạch buông tay, lui về phía sau một bước, nhìn chung quanh một vòng, không nói chuyện lạnh lùng mà đi rồi.
Từ lúc đó về sau, Chúc Xuyên ngược lại không tìm hắn gây phiền toái, cũng không ép hắn gọi anh, thấy hắn cũng làm bộ không thấy như tránh đi, Bạc Hành Trạch đoán cậu ta có thủ đoạn khác để ngáng chân mình, hời hợt chuẩn bị gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.
Chúc Xuyên không biết dùng cách gì để thầy giáo chuyển chỗ cho cậu ngồi cạnh hắn, làm bạn cùng bàn.
Bạc Hành Trạch làm người lạnh lùng đã quen, không có bất kỳ người bạn nào, ăn cơm cũng là một mình, Chúc Xuyên lúc nào cũng có người tiền hô hậu ủng, nhưng không biết vì sao, bên người cũng không có ai, mỗi ngày ngồi cùng bàn với hắn.
Nếu Chúc Xuyên thấy món mình không thích ăn, ngồi xuống không vội ăn mà toàn bộ đều đưa qua chén của Bạc Hành Trạch, có đôi khi nhìn thấy trong chén của hắn có đồ mình muốn ăn cũng mặc kệ người ta đã đụng đũa hay chưa mà gắp luôn, không thấy ngại chút nào.
Bạc Hành Trạch nhíu mày, không nói gì, yên lặng ăn cơm.
Tiết thể dục cũng mặc kệ hắn muốn hay không đã ném tới một chai nước tới, xoay người liền đi chơi bóng rổ với bạn, toàn thân đổ mồ hôi, trở lại phòng học nằm liệt trên ghế kêu mệt nói hắn bóp vai cho mình.
Đương nhiên, Bạc Hành Trạch chưa từng có đáp lại cái gì, coi cậu như là không khí.
"Này, cậu không thích ăn ngọt sao nói thật thì tôi cũng không thích, cậu dùng cách gì làm cho mấy cô gái kia không đưa thư cho mình nữa vậy, chỉ tôi vơi?" Chúc Xuyên ghé vào chồng sách muốn chất thành núi, uể oải nhắc mãi.
Bạc Hành Trạch đang làm bài kiểm tra của mình, mắt điếc tai ngơ.
Chúc Xuyên ngồi cùng bàn với hắn cũng non nửa năm, sớm đã luyện ra bản lĩnh tự hỏi tự trả lời.
"Này cậu nói xem từ hôm nay trở đi tôi sẽ học theo cậu, không nói lời nào, cũng không nhìn ai, lạnh lùng như băng, được không?"
Ngòi bút của Bạc Hành Trạch hơi ngừng lại, trong đầu lại vô thức suy nghĩ tới dáng vẻ của tiểu thiếu gia ngồi bên cạnh khi lạnh lùng ra sao.
Đôi mắt luôn chứa ý cười không còn độ ấm, khẽ nâng cằm, dáng vẻ lạnh lùng không ai bì nổi, tựa như mất đi linh hồn, trở nên không giống cậu nữa.
Vẫn là dáng vẻ kiêu căng của cậu vẫn tốt hơn, không ai so được như đứng ở trên đỉnh thế giới, chưa chịu khổ bao giờ, chưa gặp qua tang thương của thế gian, vĩnh viễn kiêu căng.
"Cậu có thể không nhận.
"
"Trời má, có phải cậu vừa mới nói chuyện với tôi không á?" Chúc Xuyên ném sách bài tập qua một bên rồi vươn người về phía Bạc Hành Trạch, một hai phải túm bàn tay hắn, để hắn ngẩng đầu nhìn mình rồi lặp lại lần nữa.
Nóng nảy ép người.
Bạc Hành Trạch nhíu mày, đẩy tay cậu ra rồi đi mất.
Chúc Xuyên vui vẻ rạo rực nhìn bóng dáng Bạc Hành Trạch, "Đã nói là tôi có thể làm tan cái núi băng này rồi mà, còn không phải cũng nói chuyện với tôi đó sao, để tôi xem cậu nhịn được tới lúc nào.
"
Trên thực tế, Bạc Hành Trạch nhịn nửa năm, từ nửa học kỳ cuối năm lớp nhịn tới nửa học kỳ đầu lớp , xem giọng nói ồn ào của Chúc Xuyên trở thành không khí.
Âm thanh của Bạc Hành Trạch rất dễ nghe, cũng không lạnh lẽo như vẻ ngoài của hắn, như là mở ra tầng cách nhiệt với khối băng bên ngoài, lộ ra lớp sương mù lạnh lẽo, lại như là hừng đông sau cơn mưa, ngọn núi làm lạnh không khí.
Chúc Xuyên chống cằm nhìn sách bài tập của Bạc Hành Trạch.
Rất sạch sẽ, chữ viết cũng đẹp.
Chúc Xuyên quay đầu nhìn thoáng qua cửa sau, thật cẩn thận mở bài tập toán của hắn ra, cầm bút ở trang cuối cùng vẽ một vài nét đơn giản, sau đó ở bên cạnh viết ba chữ.
Bạc Hành Trạch.
Làm xong chuyện xấu Chúc Xuyên làm bộ như không có việc gì mà nằm lên bàn ngủ, kết quả ngủ luôn, tiết hai kết thúc mới tỉnh, theo thói quen quay đầu nhìn qua phía Bạc Hành Trạch.
Hắn vừa lúc cũng ngẩng đầu, thời điểm tầm mắt chạm vào nhau, Bạc Hành Trạch hơi hơi rũ mắt, sau đó đưa cho Chúc Xuyên một quyển vở.
Chúc Xuyên buồn ngủ ngáp một cái, cầm lấy thuận miệng hỏi "Là gì vậy?", cũng không trông chờ hắn nói chuyện, kết quả có một tiếng nói lạnh lẽo vang lên bên tai, có hơi mất tự nhiên.
"Ghi chép trong tiết.
"
Chúc Xuyên đau đầu mở vở ra, lẩm bẩm: "A! ! Tôi ghét nhất là ghi bài! ! "
Bạc Hành Trạch trầm mặc một hồi, nói: "Tiết này không khó, tôi có thời gian cho nên! ! Viết hai phần.
"
Chúc Xuyên đột nhiên ngẩng đầu, choáng váng nửa giây sau đó mới mở vở ra thì thấy, đây là vở của mình.
.