Lư Đồng cũng theo đó mà cân nhắc: “Nghe qua xác thật giống như trong lời nói có ẩn ý, nhưng tớ lại cảm thấy đó chỉ là đố kỵ mà thôi, muốn làm cho cậu không thoải mái.
”Nhưng mà việc này cũng không thể không phòng bị, cô vuốt ve di động: “Nếu không ngày mai lúc đi làm, tớ đi hỏi thăm xem một chút, xem thử trước kia tổng giám đốc Chúc có phải đã từng có hồng nhan tri kỷ nào đó hay không, mấy thứ như bạn gái cũ linh tinh, đại loại vậy?”“Không có việc gì, cậu đừng nhọc lòng chuyện này.
” Vãn Gia lắc đầu, nhìn chằm chằm về một phía mà phát ngốc.
Yên lặng trong chốc lát, Lư Đồng đem mũ xoay ra sau, rồi nhìn về phía của cô.
Người đang xuất thần, ánh mặt trời chiếu xuống người cô tạo thành một cái bóng, làm cho góc mặt nghiêng lại càng thêm tinh xảo, càng làm người ta động tâm.
Lư Đồng cười rộ lên, cố ý duỗi tay qua đó, búng một cái lên tai của cô.
Vãn Gia bị dọa nhảy dựng, hoàn hồn mà nhìn qua.
Chính là phản ứng như vậy, Lư Đồng trong lòng “chậc” một tiếng.
Cùng với cậu trai trẻ mà cô ấy vừa mới chia tay rất giống nhau, hơi thở hơi ngừng một chút, đồng tử cô ấy khẽ nhếch lên.
So với những người ra vẻ cùng với mượn cớ để che đậy phong tình, những người như vậy lại càng làm cho người ta mất khống chế, gãi đúng chỗ ngứa, thu hút người khác mà không tự biết.
Cô ấy ha ha hai tiếng, đem mũ lưỡi trai kéo về phía cũ: “Ban ngày ban mặt, làm gì mà mất hồn mất vía vậy?”Biết là mình vừa bị chọc ghẹo, Vãn Gia xoa xoa cái mũi: “……vừa nghĩ đến một chuyện.
”“Chuyện gì vậy?”Đương nhiên là về Trâu Vân, khóe miệng Vãn Gia hơi hạ xuống một độ cung nhỏ, bất đắc dĩ mà cười.
Người ta vất vả lắm mới chịu chấp nhận người con dâu như cô, nhưng cô chỉ vừa gặp mặt đã khiến cho người lớn không thoải mái.
“Hả, sinh con sao?” Lư Đồng rất hiểu biết bạn tốt của mình, hiện tại cũng không biết phải khuyên cô như thế nào, chỉ có thể nói: “Chuyện này cũng không khó giải quyết mà, mẹ của ai thì người đó khuyên, bây giờ cậu không muốn sinh thì đi nói với tổng giám đốc Chúc, để anh ấy ra mặt là được rồi.
”Cô ấy nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Vãn Gia lại càng không biết nên làm sao.
Lư Đồng dứt khoát chỉ cho cô một chiêu: “Cậu chỉ cần làm nũng một chút, mặt một bộ váy nửa kín nửa hở, liếc mắt đưa tình, cho dù tổng giám đốc Chúc có là thần đi nữa thì chân cũng mềm.
Đến lúc đó cậu lại thổi gió bên gối một chút, chắc chắn là cậu nói cái gì anh ấy sẽ làm cái đó, chỉ là……”“Cái gì?” Vãn Gia hỏi.
“Cậu không muốn sinh, ngoại trừ là vì công việc, có phải còn có nguyên nhân nào khác hay không?” Lư Đồng đặt cái ly xuống làm phát ra một tiếng đinh giòn vang: “Tỷ như cảm thấy…… Cậu cảm thấy quan hệ của cậu với tổng giám đốc Chúc sẽ không lâu dài, cho nên có chút băn khoăn?”Nhìn thấy biểu tình vi diệu của Lư Đồng, Vãn Gia chỉ im lặng bưng ly lên uống một ngụm, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp.
Màn đêm buông xuống, gần đến mười giờ, Chúc Ngộ Thanh về đến nhà.
Anh trước tiên đổi giày sau đó mới đi vào phòng khách, phát hiện trên thảm có một người đang ngồi, trong tay còn cầm ipad, ngón tay ở trên giao diện phóng to ra lại thu nhỏ lại, tựa hồ đang xem hình ảnh gì đó.
“Sao lại ngồi dưới đất, không sợ lạnh sao?” Chúc Ngộ Thanh cởi cúc áo của tây trang ra, lên tiếng hỏi.
Người đang ngồi trên thảm đứng lên, đi tới bên cạnh anh.
Chúc Ngộ Thanh cởi áo khoác tây trang xuống gác lên cánh tay, phát hiện động tác muốn nhận lấy nó của Vãn Gia, anh không khỏi liếc nhìn cô một cái, nhưng rồi cũng đưa qua cho cô.
Sau khi cởi tây trang xong, rồi tới cà vạt, Vãn Gia đi theo anh từ phòng khách đến phòng ngủ, lại theo tới phòng bếp.
“Có việc gì sao?” Chúc Ngộ Thanh đứng yên, buồn cười mà nhìn cô.
Vãn Gia có hơi lúng túng: “Cái kia…… hôm nay em đi ra ngoài, có mua cho anh một ly cà phê.
”Cô từ bên người anh chui đến gần tủ lạnh, mở nó ra rồi đem ly cà phê lấy ra ngoài.
Chúc Ngộ Thanh nhận lấy: “Em uống qua rồi?”Đương nhiên là không phải……Vãn Gia nhanh chóng làm sáng tỏ: “Em uống qua một ly rồi, đây là ly mới.
” Lại nhìn người trước mắt một cái: “Nhưng mà cũng mua rất lâu rồi, không biết hương vị có bị biến chất hay không.
”Chúc Ngộ Thanh mở nắp đậy ra, uống một ngụm.
“Còn được không?” Vãn Gia hỏi.
Bàn tay Chúc Ngộ Thanh dán vào sau cổ cô, cúi đầu hôn một cái, môi thịt cọ xát, sau đó lại nghiêng đầu hướng về phía cô mà hôn qua, đem hương vị truyền đến cho người kia nếm thử.
Mỗi một hơi thở đều lướt qua mặt cô, vào thời khắc bọn họ thân mật, tiếng thở dốc luôn kề sát bên tai, Vãn Gia nhắm mắt lại, chậm rãi cùng anh ôm thành một khối.
Sau khi tách ra, Chúc Ngộ Thanh giúp cô lau đi khóe môi: “Thế nào, hương vị có bị biến chất hay không?”Vãn Gia chống đỡ thân thể, trong lòng đấu tranh một chút: “Không nhớ rõ……”Cho nên, đây là còn muốn thử thêm một lần nữa?Chúc Ngộ Thanh khẽ nâng mày, đem cô đặt lên kệ bếp, tới gần chút: “Có chuyện gì muốn nói sao?”.