Động cơ của bản thân nhanh như vậy đã bị phát hiện, Vãn Gia hơi ngừng một chút, không hiểu được là nên trách anh quá khôn khéo, hay là trách chính mình biểu hiện quá mức rõ ràng.
Mang theo một chút cảm giác thất bại, cô đem việc lúc cuối tuần, còn có cả ý nghĩ của chính mình, một hơi nói ra hết với anh.
Nói xong thì ngẩng đầu, thấy biểu tình của Chúc Ngộ Thanh cũng không có ngoài ý muốn, cô nhăn nhăn mày: “Anh đã sớm biết rồi à?”Chúc Ngộ Thanh cũng không phủ nhận: “Đoán ra được, đang đợi em chủ động nói ra.
”Vãn Gia hơi ngưỡng người ra sau, lại bị anh kéo trở về: “Anh không hỏi, là sợ vạn nhất em không muốn cùng anh nói chuyện này.
”Đây là ý tứ gì? Cho rằng cô sẽ thỏa hiệp, hay là vẫn làm gì khác?Vãn Gia đứng đối diện với anh, trong nhất thời không hé răng nói thêm gì nữa.
Chúc Ngộ Thanh một tay chống ở trên kệ bếp, nắm lấy vành tai cô quơ quơ, trầm ngâm nói: “Lương Tiến Luân thì anh không quá hiểu biết, ngày mai anh sẽ cho người đi hỏi thăm một chút.
”“Anh ủng hộ em sao?” Vãn Gia ngạc nhiên mà nhìn về phía anh.
“Không nghĩ tới anh sẽ đồng ý à?” Chúc Ngộ Thanh hỏi lại.
Đương nhiên không phải, Vãn Gia cúi đầu, dùng tay chọt chọt bờ vai của anh.
Gây dựng sự nghiệp cũng có rất nhiều nguy hiểm, nhưng nếu có một cơ hội tốt, cô cũng muốn đánh cuộc một lần thử xem sao.
Quá trình trao đổi của hai người cực kỳ thuận lợi, Vãn Gia ngập ngừng nói mấy câu, cuối cùng nắm lấy cổ tay của Chúc Ngộ Thanh lắc lắc, vui vẻ nói một câu: “Cảm ơn anh.
”Hiện tại Vãn Gia thật khó có được mà chủ động một lần.
Chúc Ngộ Thanh đem kẹp tóc sau đầu cô lấy xuống, giúp cô vuốt phẳng tóc: “Tính toán muốn nhập cổ phần sao?”Vãn Gia gật gật đầu, rất nhanh đã phun ra ba chữ: “Em có tiền.
”Chúc Ngộ Thanh cũng không nói gì nữa: “Được.
”Hai người ôn tồn một lát, Chúc Ngộ Thanh nhìn thời gian: “Anh còn phải lên lầu xử lý công việc thêm một lát, em đi ngủ sớm một chút.
”“Trễ như vậy rồi mà vẫn phải làm việc sao?”“Có cuộc họp, ở nước ngoài nên lệch múi giờ, 11 giờ rưỡi liền kết thúc.
”“Vậy sao……”Âm thanh kéo dài làm cho người nghe cảm thấy sung sướng, Chúc Ngộ Thanh vỗ vỗ sau eo cô, mang theo ly cà phê kia rồi vội vàng đi lên lầu.
Thời gian không tiếng động mà trôi đi, làm việc đến sau nửa đêm, thật là làm cho người ta dễ dàng mỏi mệt.
Khi đồng hồ trên bàn nhảy đến 23:30, hội nghị đúng giờ liền kết thúc, Chúc Ngộ Thanh gỡ mắt kính xuống, xoa xoa sống mũi đau nhức từ nãy đến giờ.
Anh kéo ngăn kéo ra, bên trong là hộp thuốc được đặt ở vị trí dễ thấy nhất, anh đè đè lại khớp xương ngón tay, cuối cùng vẫn là đóng lại.
Anh dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi vài phút, đang định đi đến ban công để hóng gió một chút, cửa phòng đột nhiên bị người ta gõ vang lên.
Thời gian này, không phải là dì giúp việc trong nhà.
“Vào đi.
” Chúc Ngộ Thanh không có đứng dậy, tầm mắt thẳng tắp mà nhìn qua phía cửa.
Cửa bị người khác đẩy ra từ bên ngoài, một cái đầu nhỏ ghé vào thăm dò: “Làm việc xong rồi sao?”Chúc Ngộ Thanh trả lời: “Kết thúc rồi.
”Người tới do dự một chút, rồi mới chậm rãi mở cửa ra.
Trên người cô là một bộ quần áo ngủ đơn giản có kèm đai lưng, áo ngủ màu đen, không tính là bó sát, nhưng cũng không thể che khuất xương quai xanh xinh đẹp.
Xương quai xanh lả lướt, đường cong eo mông ẩn hiện vô cùng rõ ràng.
Từ gương mặt ửng đỏ, có thể nhìn ra được cô quả thật rất khẩn trương, khẩn trương đến mức giống như là giây tiếp theo liền phải quay đầu chạy trốn, nhưng mà vẫn cố gắng kiên trì, một bước lại một bước đi về phía bên này.
Chúc Ngộ Thanh không nói gì, nhưng tiếp đó ghế ngồi lại xoay về một phương hướng khác.
Cô đi qua bàn sách, đứng lại tại chỗ, lấy hết can đảm mà ngồi xuống đó.
Trọng lượng mềm mại, vì ngồi ở trên chân anh nên mặt cô có hơi hơi cứng đờ mất tự nhiên, chưa kể dán ở dưới lớp quần áo là một nguồn nhiệt nóng ấm.
Cô duỗi tay, đem hai cánh tay vòng lên gáy anh.
Tư thế này càng gần thêm một chút, phảng phất như có thể nghe thấy âm thanh trái tim đang đập loạn nhịp trong ngực.
Nhìn thấy ánh mắt cô hơi né tránh, trong mắt Chúc Ngộ Thanh xẹt qua ý cười, chậm rãi ôm chặt vòng eo kia.
“Đây là cái gì, quà cảm ơn à?” Chúc Ngộ Thanh dán sát khóe miệng cô hỏi.
Thanh âm có chút lưỡng lự, gần như là nỉ non, hai tay Vãn Gia ôm lấy cổ anh, bất an mà nói: “… Không thể sao?”Chúc Ngộ Thanh cười: “Vậy còn phải xem còn có điều gì khác hay không?”Hai tay Vãn Gia đã ướt đẫm mồ hôi, cô suy tư chống thân thể hôn lên sống mũi anh.
Sau đó ngay lập tức lui về sau, lại thấy anh vô cùng bình tĩnh mà nhìn cô, trong nháy mắt cũng không có động tác nào khác, tựa như đang chờ hành động kế tiếp của cô.
Đây đã là cực hạn của Vãn Gia, cô ngồi đây đầy bất an, chần chờ nói: “Em sẽ không…ngô……” Lời nói chưa xong, môi dưới đã bị người ta ngậm lấy.
Môi răng gắn bó, hơi thở cũng hòa lẫn vào nhau, trao đổi cho nhau từng nụ hôn nóng rực.
.