Lúc vào lớp, Thời Niệm Ca vẫn nở nụ cười vui vẻ, cho đến khi Tần Tư Đình ngồi xuống, cô cũng đi theo, khi anh vừa ngồi xuống, cô nói nhỏ: "Cảm ơn."
Tần Tư Đình vô cảm liếc nhìn cô, sau đó nhìn đi chỗ khác, thẳng thừng nói: "Cậu muốn giải bài tập cuối cùng của bài vật lý à?"
"Hả, bây giờ giải ư? Vẫn còn giờ ăn trưa ..." Cô chưa kịp nói xong, thấy anh chuẩn bị đứng dậy đi thẳng, cô vô thức lấy tờ giấy trêи bàn ra: "Giải! Giải chứ! Giải ngay bây giờ!"
Buổi sáng cô có hỏi anh về bài tập đó, nhưng lúc đó anh không để ý đến cô, vừa rồi thật ra anh có thể bỏ đi thẳng, nhưng dùng lý do hợp lý như vậy để giải vây cho cô, nếu như nói rằng anh không cố ý, cô chẳng tin.
Tuy nhiên, Tần Mặc rõ ràng không có ý định giải thích, đứng dậy đi tới bục phía trước, cầm lấy tờ giấy mà cô đang cầm, ngồi xuống, viết lại cách giải một lần, sau đó nhìn cô một cái: "Hiểu chưa?"
Ý tưởng giải quyết vấn đề của anh ấy thực ra không đơn giản chút nào, nhưng nếu chăm chú theo dõi từ đầu, cô có thể hiểu.
Nhưng từ khi anh ngồi lại, sau khi giải xong nghiêng đầu nhìn cô, tâm trí cô chỉ toàn là mái tóc ngắn mềm mại sạch sẽ và làn da trắng bóc của anh, những ngón tay thanh mảnh cầm bút, cô không ngừng hỏi, tại sao anh lại đẹp như vậy? Sao thể được đẹp đến như thế?
Tần Tư Đình nhìn cô, thấy cô rõ ràng không hiểu, khuôn mặt hơi ửng hồng, không cần nói cũng biết cô đang nghĩ gì trong lúc anh giải quyết đề, sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp đặt bút xuống.
“A, mình đã xem kỹ rồi, nhưng mình vẫn chưa hiểu rõ lắm, cậu có thể giúp mình giải thích bằng miệng được không?” Nhìn thấy anh, Thời Niệm Ca hấp tấp nói
Đương nhiên Tần Tư Đình không có kiên nhẫn, thấy cô vướng víu, một lời cầu cứu cũng là một ngoại lệ hiếm thấy, bây giờ giúp cô giải bài lại phá lệ lần nữa, kết quả cô lại ngồi bên cạnh nghĩ vẩn vơ, anh đúng là hỏng đầu rồi mới làm chuyện điên rồ thế này.
“Thật đấy, cậu chỉ cần giải thích một chút thôi, mình nhất định sẽ hiểu!” Thời Niệm Ca sợ anh giận, vất vả lắm mới bồi dưỡng được chút tình cảm với anh, cô không muốn trong chớp mắt tan thành bọt biển, đang định thò tay kéo áo anh, lại nhớ đến dường như anh không thích người khác đụng vào mình, bàn tay lơ lửng giữa không trung, chạm không được, không chạm cũng không xong, vẻ mặt hết trắng rồi lại hồng
Tần Tư Đình liếc cô một cái, không chút biểu cảm nói: "Cậu tự giải một lần, tôi xem cậu giải sẽ biết cậu không hiểu chỗ nào."
“Được!” Nam thần chịu thua, đương nhiên, cô nhanh chóng đồng ý.
Câu hỏi này thực sự làm khó học sinh mới như Thời Niệm Ca, cách giải của cô không đúng, Tần Tư Đình xem xong giúp cô sửa lại mạch suy nghĩ, lại tiện tay giúp cô lật vài trang vật lý chỉ chỗ quan trọng cần ôn, đến khi nói xong, giờ nghỉ trưa cũng sắp hết.
“Cậu vừa đi đã quay lại, trưa nay chưa ăn gì à?” Thời Niệm Ca vừa hỏi vừa cất tờ giấy đi.
Nhưng nam sinh ăn cơm không giống bọn cô, vừa ăn vừa nói chuyện, mười đến hai mươi phút xong một bữa cũng chẳng có gì lạ
Tần Tư Đình không trả lời, chỉ là lại liếc nhìn cô một cái: "Cậu ăn rồi à?"
“... chưa.” Cô cảm thấy lúc này mình hơi đau bụng.
Nhưng bây giờ ngay cả khi cô ấy muốn nhân cơ hội này để mời anh ấy đi ăn, có vẻ như đã không còn thời gian, suy cho cùng học bá cũng chẳng thể cúp học để cùng cô đi ăn, trong lúc cô còn đang suy nghĩ, Triệu Tiểu Thanh cùng với bạn học cầm hai cái bánh bao vẫn còn nóng vào, vừa đi vừa nói: "Này Niệm Ca, mình biết cậu chưa ăn cơm, cố tình mua bánh bao trong căn tin này."
Triệu Tiểu Thanh vừa nói vừa nhanh chóng đặt bánh lên bàn của Thời Niệm Ca.
Thời Niệm Ca vô cùng cảm kϊƈɦ cầm bánh thịt lên ăn, vừa gặm vừa nói: "Tiểu Thanh, lòng tốt không thể nào quên!"
“Đừng cứ không thể nào quên, bụng còn đói kia kìa lo ăn đi.” Tiểu Thanh nói xong về bàn học của mình, nhớ ra điều gì đó, cô lấy trong túi ra một chai nước cam: “Có muốn uống cái này không?"
Thời Niệm Ca gật rồi lại lắc: "Không sao, mình ăn bánh bao được rồi, cậu uống đi."
Bởi vì giờ học sắp bắt đầu, cô ăn rất nhanh, bên trong có gì cô cũng chẳng quan tâm, vừa quay đầu lại đã đụng phải ánh mắt chán ghét của Tần Mặc, lúc này dường như cô đang tràn đầy ghét bỏ. Mùi bánh khiến người ta cảm thấy hơi ngấy, anh vẫn không thèm nhìn cô, vẻ mặt hờ hững và đầy xa cách, dù sao thì, vừa rồi anh đã giúp cô giải bài.
Cô lặng lẽ nghiêng cán cân trong tim mình về hướng ấm áp, tuy tính tình không tốt nhưng trong lòng anh lại ấm áp.
Thấy rõ vẻ chán ghét trêи vẻ mặt thờ ơ của anh, cô tằng hắng một cái, may thay cái bánh bao này không lớn, nếu không có lẽ cô sẽ không thể ăn hết hai cái với khẩu vị của mình. Vì nam thần ngồi cạnh nên cô không dám lãng phí, nhưng cho dù bánh bao có nhỏ, ăn hai cái cũng khiến bụng cô no căng.
Buổi chiều, Thời Niệm Ca không bị đói đến đau bụng.
Cô là no đến đau bụng!
May mà không quá đau, không lộ ra mặt, một lúc sau sẽ không còn đau nữa, nếu không sẽ thực sự rất xấu hổ.
...
Cuối tuần, thông thường chú Thái sẽ đến đón cô về nhà, nhưng lần này lại khác, đưa cô đến nhà mới.
Xe chạy đến một khu biệt thự, cô nhìn khu biệt thự xung quanh thì có chút kinh ngạc: "Gần trường trung học Hải Thành còn có khu xa hoa thế này ư? Cô còn tưởng xung quanh chỉ toàn nhà trọ sinh viên."
Chú Thái cười cười: "Dù sao cũng là trường cấp 3 của thành phố, xung quanh đều là khu người có tiền sinh sống, vị trí của biệt thự này không xa trường học, thuận tiện cho việc đi lại."
"Cháu nhớ mình chỉ chọn một căn hộ nhỏ thôi mà."
"Không phải căn hộ, là một căn biệt thự."
Lúc đó cô chỉ xem một số bản vẽ trang trí nội thất mà không để ý đến những thứ khác, không ngờ đó là biệt thự.
Tại sao cô ấy lại sống trong một biệt thự lớn như vậy một mình?
Khi xe chạy vào khu biệt thự giữa những khu vườn tươi tốt, Thời Niệm Ca liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy một tấm biển chạm chữ lớn - Biệt Thự Lệ Thủy.