"Căn biệt thự này mới hoàn thành năm ngoái, lúc đó công ty xây dựng có rất nhiều cổ phần đầu tư của tứ đại gia tộc ở Hà Thành, bọn họ khá giàu có nên nhận thầu mảnh đất này rồi xây biệt thự. Chủ ban đầu của biệt thự là chủ đầu tư, nhưng có quá nhiều tài sản đứng tên nên bán lại, trang trí rất đẹp, chưa có ai ở, tôi cũng đã mời người đến kiểm tra độ ẩm không khí có đạt tiêu chuẩn mọi mặt không. Cô chủ cứ yên tâm dọn vào ở."
Chú Thái nói xong liền trực tiếp lái xe ra ngoài sân biệt thự.
Thời Niệm Ca theo ông ngoại ngủ trêи giường gấp cũng không cảm thấy chán ghét, không bao giờ quan tâm những thứ bên ngoài này, nhưng dù sao chú Thái cũng có nhiệm vụ chăm sóc cô, luôn cẩn thận và nghiêm túc như vậy, cô cũng không nói nhiều, chỉ ừ một tiếng, cô liếc nhìn căn biệt thự bên trong: "Khá ổn, không khoa trương và xa hoa như nhà họ Thời, căn biệt thự nho nhỏ khá tinh xảo."
"Cô chủ nhỏ, mắt nhìn của cô thật tốt, đây chính là nơi do cô chọn."
Thời Niệm Ca mỉm cười: "Được, cháu xuống xem thử."
Cô chỉ đi vào nhìn xung quanh rồi trực tiếp đặt cặp xuống: "Vậy đi, không cần thay đổi, cũng không xa trường học."
"Vậy thì từ nay tôi và dì Hương sẽ thường xuyên đến đây để chăm sóc cho cô."
"Không cần, cứ để dì Hương đến đây mỗi tuần một lần, cháu sẽ tự bắt taxi đến trường."
"Làm vậy coi sao được?"
"Tại sao không? Mọi người định xem cháu như một đứa trẻ mãi à? Một năm nữa thôi là cháu thành niên rồi, cháu nên học cách tự lập." Thời Niệm Ca vừa nói, vừa đảo mắt quan sát xung quanh.
Bây giờ trời đã về chiều, sắc trời cũng tối hơn nhiều, những biệt thự xung quanh dường như không có nhiều người sinh sống, trời tối và yên tĩnh.
"Nơi này ít người sống à?"
"Không nhiều lắm, mới phân nửa có người dọn vào ửo, nhưng hai tòa nhà đối diện dường như bị bỏ trống không bán, hoặc không ai chuyển đến sau khi chúng được bán."
Thời Niệm Ca gật đầu, thu lại ánh mắt và tiếp tục thăm thú ngôi nhà mới của mình, sau đó bắt đầu bài vở và ôn tập buồn tẻ của một học sinh cấp 3. Ngày đầu tiên đến ngôi nhà mới cũng là ngày chìm trong biển sách.
------
Thứ hai, dì Hương đến biệt thự Lệ Thủy, tự tay làm rất nhiều bánh hạch đào cho cô, nói rằng làm cho cô đem đến trường mời các bạn học.
Thời Niệm Ca đến trường với một chiếc túi lớn tinh xảo đã thu hút rất nhiều sự chú ý, tất cả đều thắc mắc không biết tiểu thư nhảy lớp trong truyền thuyết này mang theo những thứ quý giá gì, sao lại khoa trương đến như vậy.
Dì Hương làm nhiều quá, cái túi nhỏ không vừa nên cô ấy để một cái túi to. Thời Niệm Ca không ngờ nó lại to như vậy. Cô ấy vội vã đến lớp. Sau khi bước vào, cô ấy bắt đầu chia bánh mà không nói gì. May mắn thay, bánh được gói riêng từng cái, lớp có hơn 50 học sinh, trung bình mỗi người có thể nhận được khoảng ba cái. Cô ấy không đợi mọi người đến mà đặt một ít lên bàn.
“Niệm Niệm.” Triệu Tiểu Thanh vẫy tay với cô khi ngồi vào chỗ.
Thời Niệm Ca cười với cô và tiếp tục chia đồ, vừa chia đồ vừa nói: "Sao cậu đến sớm vậy?"
“Hôm nay mình trực.” Triệu Tiểu Thanh nói, cô đến giúp cô chia bánh, trong khi chia, cô ấy khen cô tuy mới chuyển đến lớp nhưng đã nhanh chóng làm quen với các bạn trong lớp, cô khen Thời Niệm Ca tốt tính, nói bản thân mình lúc nào cũng rụt rè, nói chuyện với người khác thì sẽ đỏ mặt.
Thời Niệm Ca cười nói chuyện phiếm với cô ấy một hồi, sau đó cùng Triệu Tiểu Thanh đi lau sàn nhà, sau khi dọn dẹp hầu như tất cả mọi người đều đến, hai người trực tiếp trở về chỗ ngồi.
Về chuyện bánh cô tặng mọi người, cô chỉ giải thích đơn giản, nhà cô làm nhiều, bản thân ăn không hết, nên đem chia cho mọi người, mọi người đều vui vẻ nhận lấy
Nhưng hôm nay Thời Niệm Ca không vui
Cô nhìn ba miếng bánh không xê dịch chút nào rất lâu.
Triệu Tiểu Thanh dùng bút chọc nhẹ vào lưng cô, thì thào: "Tỉnh lại đi, đừng mê muội, cứ đờ ra nhìn cái gì đấy."
Thời Niệm Ca lại ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu bảng đen và giáo viên đang giảng bài, nhưng trong lòng lại trống rỗng.
Cô không biết hôm nay Tần Tư Đình sẽ không đến, cô đang nghĩ đến qua cuối tuần đến thứ hai có thể ngồi cạnh nam thần, nhưng hôm nay anh không có ở đây.
Hôm nay có kỳ thi vật lý cấp thành phố, Tần Thần đại diện cho toàn Hải Thành tham gia cuộc thi, các đối thủ đều là các trường cao đẳng và đại học nổi tiếng ở Trung Quốc. Cuộc thi sẽ kéo dài ít nhất ba hoặc bốn ngày, mấy ngày này nhất định anh không ở đây.
Ba bốn ngày gian khổ đối với Thời Niệm Ca.
Một nữ sinh lớp 11 bị ép lên lớp 12 gian khổ, lý do duy nhất làm động lực cô đến trường mỗi ngày chính là Tần Tư Đình, chỉ cần cô nghĩ đến một người cao ráo, ưa nhìn, học giỏi ngồi bên cạnh thì khắp người cô tràn trề sinh lực, chương trình học có khó khăn cách mấy cũng không nề hà.
Nhưng những ngày này anh không ở đây...
Ngay cả Triệu Tiểu Thanh nhút nhát cũng phát hiện ra mấy ngày vắng mặt Tần Tư Đình Thời Niệm Ca vô cùng ủ rũ, ngay cả khi các thầy cô tìm Thời Niệm Ca học bù, cô cũng không còn tràn trề hứng khởi như mọi khi.
Giờ thể ɖu͙ƈ, chỉ trêи danh nghĩa, mọi người được tự do hoạt động, chỉ có vài người thật sự ra ngoài học, phần lớn đều tranh thủ ở trong lớp hoặc đi loanh quanh trêи sân thể ɖu͙ƈ.
Thời Niệm Ca bị Triệu Tiểu Thanh gọi vào nhà vệ sinh, vừa quay đầu đi trêи đường nhỏ bên ngoài nhà vệ sinh thì thấy học sinh lớp 12 2 cũng đang trong giờ thể ɖu͙ƈ, Hứa Diệc Khi đang đi cùng một cô gái khác đến, khi họ trông thấy Thời Niệm Ca, cô cũng chỉ nhìn thoáng qua về phía họ, Hứa Diệc Khi trực tiếp quay đầu, lôi nữ sinh bên cạnh vòng qua cô nhanh chóng bỏ đi.
Thời Niệm Ca nhíu mày, không hiểu tại sao họ lại đi đường vòng?
Bản thân cô không hứng thú chuyện Hứa Diệc Khi và Đường Thiệu, cũng không quan tâm đến lời giải thích của Đường Thiệu, nhưng hiện tại nhìn thái độ của Hứa Diệc Khi, nói trong lòng cô không nghi ngờ gì, có quỷ mới tin.
Thời Niệm Ca chẳng quan tâm, cô tiếp tục đợi Triệu Tiểu Thanh.
Cho đến khi cô bạn đi ra, hai người rời khỏi đó, dọc theo lối nhỏ cây cối xanh mát, hai người vừa đi vừa nói chuyện, tuy rằng Triệu Tiểu Thanh nhút nhát, thực ra cậu ấy vô cùng dịu dàng lại càng biết quan tâm bạn bè, hơn nữa khả năng quan sát rất tốt, cô hỏi: "Có phải cậu thích Tần Thần không?"
"Ừm."
Vốn dĩ hai cô gái nhỏ đang thảo luận về những chủ đề mình thích hoặc không thích ở nơi riêng tư, nhưng khi nghe được câu trả lời thẳng thắn của Thời Niệm Ca, vẫn khiến Triệu Tiểu Thanh đờ ra trong chốc lát.