“Dài đẹp à? Anh đây cũng vậy này, cô em thấy anh thế nào?” Lệ Nam Hành vừa nói vừa cười gian.
Tần Tư Đình khẽ nhìn sang Thời Niệm Ca đang nhăn tít mặt lại vì không biết trả lời thế nào: “Làm khó em rồi.”
Không hề, cô thích Tần Tư Đình ở nhiều điểm, chỉ là nhất thời không thể tìm ra điểm nào khác, ở trong lòng cô anh tốt đẹp như vậy mà! Cô không hề miễn cưỡng! Cô không hề khó xử chút nào!
Thời Niệm Ca nhịn đến khó chịu, sắp khóc đến nơi, Thời Niệm Ca chuyển thành mắt to mắt nhỏ với anh: “Anh đừng có mà cười, điểm nào của anh ấy em cũng thích, từ ngoài vào trong, thích tất! Cái đẹp của anh ấy là kiểu em thích, không phải kiểu của anh! Anh hoàn toàn khác xa Tần Tư Đình!”
“Sao lại không phải kiểu của ông anh đây?” Lệ Nam Hành vẫn cười, vẻ mặt phóng khoáng.
“Vẻ đẹp trai của Tần Tư Đình chỉ cần nhìn lướt qua thôi cũng nguyện chết vì anh ấy.” Cuối cùng Thời Niệm Ca cũng tìm được từ thích hợp, lập tức nghiêm túc dõng dạc: “Ở trong lòng em không gì sánh bằng sự đẹp trai của anh ấy, không ai bì kịp, không ai có thể thay thế, cái gì mà tứ đại thiên vương có đứng đây cũng không thể sánh bằng anh ấy!”
Tần Tư Đình không lên tiếng, chỉ ngồi bên cạnh, nhìn cô một cái.
Lệ Nam Hành cũng không nói gì nữa, thò tay xoa ngực.
“Anh sao thế?” Thời Niệm Ca lườm nguýt anh.
“Hơi buồn nôn.” Lệ Nam Hành lại khoa trương xoa thêm một lúc, rồi mới bỏ tay xuống: “Được rồi, bỏ đi, mẹ nó, cơm chó này ông anh đây nuốt không nổi nữa.”
Lúc này khóe mắt Thời Niệm Ca cong cong, mỉm cười sáp lại gần Tần Tư Đình, Tần Tư Đình nhìn ánh mắt lấp lánh của cô, cười cười vỗ vỗ lưng cô: “Được rồi, ăn thức ăn đã, nói chuyện với cậu ta, nói mấy ngày mấy đêm không hết chuyện, không cần thiết phải nói.”
“Này này, nói kiểu gì thế? Ông đây mẹ nó hai năm trời không ra khỏi Mỹ, vừa về đây, cậu đã đuổi khách à? Ông đây thấy cậu đúng là kẻ vong ân xấu xa.” Lệ Nam Hành giận dỗi giọng nói lạnh tanh.
Kết quả anh vừa nói xong, Tần Tư Đình múc canh cho Thời Niệm Ca, lại gắp cá cho cô, Thời Niệm Ca cười đến là thỏa mãn, hai người anh anh em em, dường như người đối diện không hề tồn tại.
Lệ Nam Hành thò tay day day ấn đường, sau đó nhắm tịt mắt lại.
Mẹ nó, ông đây đã tạo nghiệp gì thế này.
…
Bận rộn trong phòng thí nghiệm vài ngày, trước khi quay lại trường học hai ngày, ông ngoại mới thả họ về nhà nghỉ ngơi.
Thật ra cô đã định xin nghỉ, nhưng Thời Niệm Ca không thể bỏ lỡ cơ hội mỗi ngày được đường hoàng ở bên cạnh anh, cho nên ngày nào cũng chủ động đến giúp việc ở phòng thí nghiệm, đương nhiên Tần Tư Đình cũng ở đó.
Sau đó họ lại nhân dịp được nghỉ ngơi hai ngày, cùng đi mua sắm rất nhiều thứ, Thời Niệm Ca định sau khi bắt đầu đi học lại sẽ không ở ký túc xá nữa, mỗi ngày sẽ quay về biệt thự Lệ Thủy, nhưng cô vẫn chưa được lấy bằng lái xe, còn bằng lái của Tần Tư Đình lại … bị tịch thu, cô ngại gọi chú Thái, cho nên dứt khoát gọi một tài xế gần trường đến chở họ.
Cuối cùng coi như giấc mộng ngày ngày được cùng nhau đến trường của cô cũng được hoàn thành.
Hiện tại họ đang học đại học, dù học y vất vả, nhưng năm một năm hai không hề bận bịu như hồi lớp mười hai, mỗi ngày sáu giờ chiều họ đã có thể cùng nhau về nhà.
Học kỳ mới, Tần Tư Đình vào hội sinh viên, không bao lâu sau được tiến cử làm cán sự, đối với học y Thời Niệm Ca rất nỗ lực, không cần nhờ danh của anh, hay việc cô giúp đỡ ông ngoại, hoàn toàn vào hội sinh viên bằng sức của mình.
Sau khi vào hội có rất nhiều việc, phần lớn thời gian bình thường dùng để học bị chia ra, nhưng may thay mỗi ngày đều có thể cùng nhau vào học ra về, sau khi đi học về cô thường ở nhà anh đợi anh làm bữa tối cho mình, trong một tháng ngắn ngủi, Thời Niệm Ca tăng hẳn hai cân.
Mặc dù khó nhận ra, nhưng khi cô đứng trước gương nhéo nhéo hai má của mình, cảm thấy dường như nó hơi phính ra rồi.
Tháng năm, tiết trời ấm áp, các sinh viên bắt đầu bận rộn với những bữa tiệc, Thời Niệm Ca quyết định nhịn ăn một ngày.
Buổi tối sau khi về biệt thự Lệ Thủy, hiếm khi cô ở lại nhà Tần Tư Đình mà không ăn cơm, cô nằm trêи sô pha một lúc quyết định ôm bụng chuồn về nhà mình, cô sợ sau khi Tần Tư Đình ăn cơm xong, cô sẽ không kiềm chế được mà ăn vài miếng, chỉ có thể chuồn càng sớm càng tốt.
Vừa về đến nhà, Tần Tư Đình đã gọi điện sang: “Em đâu rồi? Sao lại bỏ chạy?”
“À, hôm nay em kiêng bữa tối, em về nhà kiểm tra tài liệu, ngày mai phải nộp rồi.” Thời Niệm Ca ngồi trong thư phòng, giọng nói mềm nhũn.
Tần Tư Đình im lặng một lúc, nói: “Không ăn tối? Không đói à?”
“…” Thời Niệm Ca không muốn nói mình đang giảm cân đâu, chỉ nói: “Có thể hôm nay đột nhiên nóng lên, em mất khẩu vị, em ăn chút trái cây là được.”
Tần Tư Đình không nghi ngờ gì nữa, nghe thấy dường như cô không muốn ăn thật, hơn nữa hôm nay đúng là bên hội sinh viên giao tài liệu cho cô, nên anh cúp điện thoại.
Nhưng nửa giờ sau, Tần Tư Đình liếc di động, trong nhóm hội sinh viên, Triệu Tiểu Thanh đang bô bô: [Phần tài liệu của mình hôm nay Thời Niệm Ca đang giữ hả? Cậu ấy có thể làm xong hết không? Nếu không cậu soạn một phần ra, trưa mai mình giúp cậu ấy cùng làm nhé?]
Triệu Tiểu Thanh nói tiếp: [Trưa nay Thời Niệm Ca cùng mình ra ngoài nhưng không ăn cơm, không biết bây giờ đã ăn chưa? Vừa rồi cậu ấy trả lời tin nhắn của mình, chắc là đang bận tối mắt tối mũi với đống tài liệu rồi.]
Ánh mắt Tần Tư Đình dừng trêи tin nhắn này trong nhóm trò chuyện, đột nhiên nhắn lại: [Trưa nay cô ấy chưa ăn à?]
Nhóm hội sinh viên đột nhiên im lặng một cách đáng sợ, sau đó mấy người liên tiếp nhắn dồn dập [a, a, a, a, a, Tần Thần nhắn tin trong group kìa!], [Trời ạ, bình thường Tần Thần cũng đọc tin trong đây à…]
Tần Tư Đình buồn chán nhìn những tin này, mặt vô cảm, bước thẳng ra cửa.
Thời Niệm Ca đang ngồi trong thư phòng vừa soạn tài liệu vừa gặm táo, cảm thấy cái bụng nhỏ bắt đầu kêu gào.
Đột nhiên nhận được cuộc gọi của Tần Tư Đình, cô vội vàng bấm nghe: “Sao hôm nay anh lại gọi cho em thế?”
“Ra đây.” Giọng người đàn ông trong điện thoại hơi lạnh.
“Hả? Ra đâu? Anh ở bên ngoài à?”
“Buổi trưa em không ăn gì? Tối cũng định không ăn?”
“…” Ai mách lẻo với anh thế?
Thời Niệm Ca hơi chột dạ, thò tay gãi đầu, nói vào di động: “Em muốn giảm béo…”
“Béo đâu mà giảm?” Giọng nói Tần Tư Đình vừa lạnh vừa cứng rắn: “Ra đây.”