Giọng nói của Tần Tư Đình không thân thiện chút nào, Thời Niệm Ca còn định mồm năm miệng mười, nhưng phải bỏ di động, vội vàng chạy ra ngoài.
Xuống tới dưới lầu, ra cửa, cô còn chưa kịp nói gì, đã bị Tần Tư Đình lôi sang biệt thự đối diện.
Sau khi vào nhà anh ấn cô ngồi xuống trước bàn ăn: “Ngồi đây chờ.”
Thời Niệm Ca yếu ớt kháng cự: “Mấy hôm nay em béo lên rồi, em cảm thấy mặt phính ra…”
Tần Tư Đình nhìn lại, khuôn mặt cô vẫn bé xíu, không thèm để ý lời cô nói, cứ thế chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Gần đây anh đã quen với việc sau khi đi học về nấu ăn cho cô, kết quả vừa rồi chỉ làm một nửa, cô đột nhiên chạy mất dạng, bây giờ anh chỉ cần nấu sơ lại, chẳng bao lâu từng món một được đặt lên bàn ăn.
Thời Niệm Ca nuốt nước miếng ừng ực, trưa nay không ăn cơm, cô đói sắp mờ mắt rồi, vừa rồi còn sợ cưỡng lại không được mùi thức ăn cho nên mới chuồn đi, bây giờ không thể khước từ sự cám dỗ này nữa.
Cô cầm đôi đũa mà ứa nước mắt, ăn liền một mạch hơn một chén cơm, no ngất ngư, cảm giác thỏa mãn vô cùng, gần như xoa dịu được cả cơn đói lúc trưa.
Sau khi ăn cơm xong, cô no đến tức bụng, lười biếng dựa vào sô pha: “Ngày nào anh cũng bắt em ăn như vậy, nếu như em béo thêm thì sao, sớm muộn gì em cũng phải giảm béo, anh có thể làm ít đồ ngon lại, để em kiểm soát lượng thức ăn nạp vào không?”
Tần Tư Đình bước đến gần sô pha, liếc cô một cái: “Béo chỗ nào?”
Thời Niệm Ca chọt chọt ngón tay vào gò má: “Anh nhìn đi, có phải hai má em phính lên chưa, em cảm thấy mặt to ra rồi.”
Tần Tư Đình không có biểu hiện gì cả, chỉ cúi người xuống, thò tay véo má cô, Thời Niệm Ca đau đến rít lên: “Ấy, đau em.”
Tiếp theo cô nhìn anh khó tin: “Sao tự dưng anh mạnh tay thế, trước đây em nghịch cỡ nào anh cũng chẳng mạnh tay như vậy.”
Tần Tư Đình lạnh lùng nhìn cô một cái: “Lần sau còn dám nhịn ăn không? Từ sáng đến tối không ăn, em không nghĩ cho bao tử của mình à?”
“…”
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã nã pháo liên tiếp: “Cách đây vài ngày làm nội soi ở phòng thí nghiệm, vẫn còn một bình đựng mô dạ dày của em anh có xem qua rồi, ăn uống thất thường, kết quả của giảm béo lung tung đấy, em chưa sáng mắt ra à?”
Thời Niệm Ca: “…”
Vừa nghĩ đến những dụng cụ nội soi, Thời Niệm Ca lập tức im bặt.
Cô nhắm mắt lại, cảm thấy cãi không lại anh, cô trực tiếp nằm thẳng ra sô pha: “Bây giờ em tức bụng quá, ăn nhiều cũng không được đâu, sau này anh nấu ít lại, em không đói, em giảm khối lượng thức ăn từ từ được không?”
“Không được.”
“Tại sao không được?!”
Tần Tư Đình nắm lấy tay cô, đặt vào lòng bay tay anh bóp bóp: “Gầy quá, cho đến khi anh thành công vỗ béo em thì không được nhắc đến hai chữ giảm béo nữa.”
“Hôm qua em bước lên cân rồi, tận 92 cân đấy!” Thời Niệm Ca đau khổ vùi mặt lên sô pha: “Em béo lên hai cân rồi! Anh còn định vỗ béo em đến bao nhiêu nữa!”
Tần Tư Đình bóp bóp cổ tay cô: “Chắc là phải 100 cân trong năm nay.”
“Vậy thì anh giết em đi!” Thời NIệm Ca vội giằng tay ra, cảm thấy Tần Tư Đình như biến thành người nuôi heo rồi, vùng vẫy cả buổi vẫn không thoát ra khỏi tay anh được, trong lúc cô vùng vẫy, anh theo quán tính đổ sầm lên người cô, mặt cô vẫn dán trêи sô pha, anh thò tay xoay mặt cô lại.
Thời Niệm Ca vẫn đang nhắm tịt mắt, luôn miệng nói: “Em không muốn béo, em không ăn nhiều như vậy được, nếu như em 100 cân sẽ thành cô béo mất…đừng.”
Đột nhiên bị hôn một cái, cô xoay cả người lại, đôi mắt vừa mới nhắm chặt lập tức trợn tròn, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh.
Nhiều tháng sau khi nhập học, hai người bắt đầu vào giai đoạn phải tiếp thu một lượng lớn kiến thức y học, mỗi ngày có vô số môn học, vô số thí nghiệm, vô số cơ quan phải phân tích còn có chuyện ở hội sinh viên, chiếm hết quỹ thời gian của họ, cũng chỉ có thể thỉnh thoảng chạm mặt nhau ở trường, hoặc mỗi ngày cùng nhau đến trường rồi cùng nhau về nhà, sau đó mệt nhoài lại trở về nhà nghỉ ngơi.
Nụ hôn gần nhất là ở suối nước nóng, anh hôn nhẹ lên cánh môi cô một cái, lúc cô kinh ngạc mở mắt nhìn anh, cô còn tưởng anh sẽ buông mình ra, nhưng đối diện với đôi mắt tròn long lanh của cô, Tần Tư Đình đột nhiên nhắm mắt lại, sau đó ôm chặt cô, nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn.
Cuối cùng Thời Niệm Ca không biết mình đã về nhà thế nào, sau khi về đến nhà cô vào thư phòng, trong đầu đều nhảy hình ảnh vừa rồi ở trêи sô pha nhà anh.
Chết thật.
Muốn chết quá.
Tần Tư Đình bình thường giống như một cán bộ nghiêm chỉnh, không ngờ khi anh nhiệt tình lại … khiến người ta chịu không nổi.
Cô ngồi xuống định sắp xếp tài liệu tiếp, nhưng tài liệu và sách ở bên cạnh lật tới lật lui cũng chẳng thể vào đầu, những con chữ như nhảy nhót biến thành tên Tần Tư Đình, cuối cùng cô chịu không nổi nữa, vội vàng chạy đi soi gương, sau đó cô ngắm nhìn mình trong gương, khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc, cánh môi đỏ ửng lên.
Vẫn còn cảm giác vừa rồi giữa hai người, cô chạy ra ban công nhìn sang nhà đối diện, nhìn thấy đèn vẫn bật sáng, không biết bây giờ anh có đang tắm hay chuẩn bị tài liệu giống cô.
Cuộc sống quá bận rộn, muốn yêu đương cũng chẳng thể giành hai mươi bốn giờ một ngày để yêu một người, có quá nhiều việc phải làm.
Nói cách khác, cô thật sự muốn ở luôn trong nhà anh chẳng đi đâu nữa.
Trong lúc Thời Niệm Ca nghĩ xem Tần Tư Đình đang làm gì, đèn trêи lầu trong phòng ngủ của anh bật sáng, rèm cửa chưa kéo vào có một bóng dáng đi qua, phòng ngủ của cô đối diện với phòng ngủ của anh, cô cứ thế đứng ngắm nghía.
Tần Tư Đình chuẩn bị tắm, đang định bước lại kéo rèm cửa, vừa đến trước cửa sổ đã nhìn thấy một thiếu nữ mặt mày hớn hở nhìn sang bên này, cánh tay vẫy liên tục, hai người đối diện nhau, vui vẻ như đứa trẻ được cho kẹo, cười đến xán lạn, ánh đèn trong khu Lệ Thủy hắt vào đôi mắt cô sáng long lanh, tựa như vô số vì sao nhỏ.
“Tần Tư Đình – Tần Thần – anh yêu…” Thời Niệm Ca vẫy tay đến là nhiệt tình, tiếng vọng lại nho nhỏ nhưng vang lên liên tục, vì cô tin rằng anh không thấy cũng hiểu cô đang nói gì.