“Vừa rồi em nói ăn cơm với ai?” Tần Tư Đình lạnh lùng liếc Đường Thiệu một cái, sau đó quay đầu nhìn cô gái nhỏ sau lưng.
Biết rằng anh cố tình hỏi như vậy, Thời Niệm Ca vẫn vô cùng phối hợp: “Với ba em, còn có chú Đường và con trai chú ấy, nhà họ Thời và nhà họ Đường hợp tác, đây chính là bữa ăn xã giao, không còn ý gì khác.”
Cô nói cho người trước mặt nghe, vô cùng rõ ràng, mục đích để Đường Thiệu nghe thấy, cùng lúc giải thích cho bản thân, cô không muốn Tần Tư Đình hiểu lầm.
Cho dù cô biết, chắc chắn Tần Tư Đình sẽ không hiểu lầm cô.
Tần Tư Đình dẫn cô đi thẳng vào trong, vừa đi vừa nói: “Đến đây ăn mà không nói trước với anh? Khách sạn của nhà họ Tần không đến mức thu tiền cả người nhà đâu, về nhà mình cũng không nói, em ngốc à?”
Lời này khiến cho Đường Thiệu và vị giám đốc hơi giật mình, một người sa sầm mặt mũi, một người mặt trắng nhợt ra, vị giám đốc kia hiểu lời nói của thái tử, nên nhanh chóng đi chuẩn bị một phòng ăn, ngàn vạn lần không được chậm trễ tiếp đón vị tổ tông kia được, nhất là nhà họ Thời, Tần Tư Đình đã nói như vậy rồi, người nhà, cô chủ nhà họ Thời xinh xắn này là bạn gái của cậu ấy.
Khi vào bên trong, Thời Niệm Ca gần như bị Tần Tư Đình kéo đi, cô thấy không có ai dám lại gần, hai người không vội vàng bước vào phòng ăn, Đường Thiệu lúc này chạy đến sau lưng, cô có thể cảm nhận được đằng sau có đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Cô ở bên cạnh kéo áo Tần Tư Đình: “Em thật sự không biết sẽ đến đây, vừa rồi nhìn biển hiệu khách sạn có nét chữ của nguyên đổng sự trường Tần Thị, mới nghĩ đến có thể đó là ông nội anh, lúc này mới biết có liên quan đến nhà họ Tần, anh thấy em có giấu anh gì đâu?”
“Ừm, ba em định làm gì?” Tần Tư Đình không nhiều lời.
Quá rõ ràng, dẫn con gái đến gặp con trai của đối tác tại khách sạn hạng sang để dùng bữa, mục đích tuyệt đối không đơn giản, Tần Tư Đình tính tình rất tốt cũng rất tin tưởng cô, cho nên mới không nói gì cả, nhưng Thời Niệm Ca cảm nhận được anh đang vô cùng kiềm chế.
Vừa rồi lúc ở ngoài cửa, ánh mắt anh như muốn giết người, cô có thể nhìn thấy hết.
Cô lại kéo áo anh: “Tần Tư Đình, em cũng không thể cãi lời, nhưng em tuyệt đối không phối hợp, anh thấy ba em vừa sắp xếp đến đây ăn cơm, em đã nhắn tin cho anh…”
Tần Tư Đình không trả lời, khi đến cửa phòng ăn, nhìn cô một cái: “Lúc nãy đến đâu rồi?”
“Chỉ nói mấy chuyện lúc nhỏ của em thôi, thật ra lúc nhỏ em có gặp vài lần, nếu như anh ta cùng em lớn lên giống như Tiêu Lộ Dã, ít ra em còn nể mặt đôi chút, chuyện này em sẽ không tính toán, nhưng cứ cố chấp, em cảm thấy không hề vui vẻ.” Cái miệng nhỏ của cô nói liên hồi.
Tần Tư Đình không biểu cảm nhìn cô, ánh mắt sâu xa, hóa ra ngoài Đường Thiệu còn có một Tiêu Lộ Dã, ánh mắt anh rõ ràng không vui.
Thời Niệm Ca hơi dẩu môi ra, giơ tay thề thốt: “Em chỉ thích một mình anh thôi Tần Tư Đình, từ đó đến giờ em chưa từng để ý đến ai khác, trong lòng cũng chỉ có anh, em nói thật đấy!”
Trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Tần Tư Đình thở dài, bàn tay cưng chiều xoa đầu cô: “Đừng có thề thốt lung tung, anh không bắt em thề.”
“Em sợ anh không vui.” Thời Niệm Ca khẽ nắm tay anh: “Em không muốn anh buồn.”
Cô rất thích, rất thích, rất thích anh, cho dù chỉ là một chút hiểu lầm cỏn con, hoặc nguyên nhân nào đó khiến ai người cãi nhau, cô cũng không muốn nó xảy ra, những thứ bên ngoài kia, cô không muốn nó dính dáng gì đến họ, cô chỉ muốn yên ổn ở bên cạnh Tần Tư Đình thôi.
Lúc này giám đốc đã sắp xếp một nhóm người đi vào phòng ăn, những nhân viên này tuyệt đối là người lão luyện, tay chân nhanh nhẹn, hơn nữa biết được người trong phòng ăn là cậu chủ Tần, càng không dám sơ suất, bầu không khí thoáng chốc thay đổi hẳn.
Ba Thời đang nói chuyện với ba Đường Thiệu, bởi vì Thời Niệm Ca và Đường Thiệu đều ra ngoài, hai người này nghĩ bụng có lẽ hai đứa nhỏ ra ngoài để bồi dưỡng tình cảm, còn cảm thấy rất vui.
Kết quả đột nhiên có người vô phòng, bên ngoài cửa cũng đột nhiên xuất hiện hai bảo vệ của khách sạn, giám đốc cũng bước lại chào hỏi một lần, nói cái gì mà có mắt không thấy Thái Sơn, hôm nay chi phí do khách sạn trả hết, thậm chí còn tặng hai bình rượu hảo hạng, đột nhiên bị tiếp đãi nồng hậu như vậy, khiến hai ông bố ngẩn ra.
“Cậu Tần còn dặn dò gì không ạ?” Lúc này giám đốc bước ra ngoài, kính cẩn nói chuyện với Tần Tư Đình.
“Không cần, ra ngoài đi.”
Giám đốc hơi ngẩn ra một chút, sau đó lại nghĩ, khách sạn đã có những biểu hiện nên có rồi, mời cũng đã mời rồi, tặng cũng đã tặng xong, sau đó lại nhìn hai người nhà họ Đường, dường như đoán được điều gì đó, cẩn thận không dám hỏi quá nhiều, khẽ gật đầu ra hiệu cho bảo vệ rút lui.
Sau khi do dự một lúc, cảm thấy để lại cậu chủ trong phòng một mình không ổn, giám đốc nhìn Tần Tư Đình với ánh mắt hỏi anh có cần giữ lại ai ở trong phòng không, Tần Tư Đình không ra hiệu gì cả, giám đốc tự đoán có lẽ vị thái tử này sẽ không khiển trách nếu để hai người phục vụ lại.
Thời Niệm Ca đi theo Tần Tư Đình vào phòng ăn, ba Thời và ba Đường Thiệu đang nhìn hai bình rượu không hiểu vì sao lại đột nhiên được tặng, quay sang lập tức trông thấy con gái đi cùng một cậu thanh niên cao lớn vào phòng ăn, hơn nữa còn nắm tay nhau, vừa thân mật vừa tự nhiên, còn Đường Thiệu đã ở phương trời nào rồi, mãi không đi vào.
“Bác Thời, lần đầu gặp mặt, hơi vội, nên chưa chuẩn bị được gì, nhưng nếu bác đã đến khách sạn của nhà họ Tần, chuyện mời khách nên để cháu tiếp đãi.” Tần Tư Đình vừa nói, vừa nhìn thẳng vào mắt của ba Thời.
Ba của Thời Niệm Ca đột nhiên nhìn lên, nhìn vẻ mặt của Thời Niệm Ca ông cũng hiểu được phần nào câu chuyện, nhìn Tần Tư Đình bằng ánh mắt kỳ lạ: “Cháu là…?”
“Tần Tư Đình.”
Ba Thời lúc này không thể ngồi yên nữa, kinh ngạc nhìn hai người trước cửa, nhất thời Đường Thiệu bước vào ông cũng không biết.
Tần Tư Đình?
Cho dù là thái tử nhà họ Tần thì cũng chưa từng lộ mặt trêи thương trường, hơn nữa toàn ở nhà đọc sách, nhưng tứ đại gia tộc ở Hải Thành luôn bị để ý trong giới kinh doanh, huống hồ là con trai của nhà họ Tần, đương nhiên ông đã từng nghe tên cậu ấy.