Đến rạng sáng, Phong Lăng mới mệt mỏi trở về căn phòng đơn của mình để nghỉ ngơi.
Tuy nhiên khi đồng hồ báo thức luyện tập buổi sáng vừa vang lên một tiếng, nhóc liền mở mắt ra theo bản năng, cho dù cảm giác mình đã sắp kiệt sức đến nơi nhưng vẫn mạnh mẽ chống người dậy, thay bộ quần áo sạch sẽ rồi đi ra ngoài luyện tập buổi sáng.
Sáng mai Nam Hành sẽ rời căn cứ XI. Anh sắp đi xa suốt hai năm, thậm chí có thể lâu hơn nữa, hình như anh cũng không ngủ cả đêm.
Đêm qua có lẽ vì không ngủ được nên anh muốn tìm ai đó để giày vò một trận, với lại cũng chỉ có một mình Phong Lăng là bị anh ngứa mắt nên mới xui xẻo bị xách ra.
Khi huấn luyện buổi sáng, Nam Hành ngồi bên cạnh buồn chán nghịch cái bật lửa màu bạc, nhìn về phía Phong Lăng trong đám người, rõ ràng nhóc không có sức nhưng vẫn cố nghiến răng kiên trì làm tốt mỗi một động tác.
"Lão đại, chuyện anh mang Phong Lăng đến đây huấn luyện một mình tối hôm qua đã bị mấy anh em đội ba và đội bốn bắt gặp. Sáng sớm hôm nay bọn họ đều bàn tán không biết có phải anh thật sự có ý ấy với thằng nhóc Phong Lăng kia không đấy..." Tiểu Hứa đứng bên cạnh nói một câu.
Nam Hành lạnh lùng nhướng mày: "Ý gì?"
"Tức là... bọn họ đều nói anh nuôi Phong Lăng lớn lên... sau đó… lên giường với cậu ta..." Tiểu Hứa sau khi khụ một tiếng, không nhịn nổi lòng tò mò của mình mà nói ra.
Cái bật lửa trong tay Nam Hành bỗng dừng lại, ánh mắt như dao lạnh lùng liếc về phía khuôn mặt Tiểu Hứa: "Lên giường với ai?"
Tiểu Hứa vừa nhìn thấy vẻ mặt của lão đại, nháy mắt cảm thấy lời đồn đại sai rồi, trên cổ chỉ cảm thấy ớn lạnh, không khỏi run rẩy, cả người lập tức nổi hết da gà. Anh ta hắng giọng rồi nhỏ giọng nói: "Thấy bảo là... lão đại rất thích Phong Lăng... Muốn nuôi cậu ta lớn lên, sau đó ăn luôn..."
Nam Hành xoay chiếc bật lửa, ánh mắt không mặn không nhạt nhìn thoáng qua cậu thiếu niên tóc đen đứng trong hàng đầu của đám đông kia.
Nuôi lớn?
Ăn luôn?
Ha!
Tiểu Hứa ở bên cạnh nhìn mà trong lòng run sợ, không biết lão đại bị lời này chọc giận hay là thế nào, chỉ biết biểu cảm của lão đại lúc này thật sự làm người ta khó hiểu, rét lạnh và cực kỳ có lực sát thương, lộ ra một chút cảm xúc nhưng người khác lại không thể nắm bắt.
Chậc, thật là đáng sợ!
Buổi huấn luyện buổi sáng đã diễn ra được một nửa, dưới ánh nắng chói chang, môi Phong Lăng có vẻ nhợt nhạt hơn bình thường rất nhiều. Cặp mắt đen của cậu thiếu niên cũng có chút ảm đạm không tia sáng, nhưng các tư thế vẫn chuẩn xác và kịp thời. Hàn Kình cũng nhận ra thể lực của Phong Lăng đã gần cạn kiệt, nhưng nhóc vẫn tiếp tục cố gắng. Hôm nay trời nắng to, bắt đầu từ tám giờ sáng đã nắng chói chang, nóng đến đau đầu.
Nhưng huấn luyện buổi sáng có quy củ rõ ràng, trừ khi thật sự bị bệnh đến mức ngã xuống không dậy nổi, nếu không thì cho dù là bò cũng phải đến sân huấn luyện, không được bỏ một ngày nào.
Đêm qua... Lão đại huấn luyện Phong Lăng hơi quá khắc nghiệt.
Đừng nói là người mới, e là kể cả người cũ trong căn cứ cũng không chịu được cả một đêm.
Lúc này A K đi vào, trước mắt anh ta không thuộc đội một mà thuộc đội hai, nhưng chỉ sau một, hai năm nữa, xét về hồ sơ năng lực thì chắc anh ta có thể được vào đội một để huấn luyện.
Khi đi vào sân huấn luyện của đội một, ánh mắt A K liền nhìn về phía Phong Lăng, nhưng khoảng cách hơi xa, không thấy rõ biểu cảm và sắc mặt của Phong Lăng. Anh ta đảo mắt thấy lão đại ở bên cạnh nên đi thẳng qua đó: "Lão đại."
Nam Hành tiện tay rút ra một điếu thuốc, kẹp giữa đôi môi mỏng. Anh nghiêng đầu châm lửa sau đó quét mắt nhìn A K vừa mới đến gần một cái: "Điều tra được gì rồi?"
A K lắc đầu: "Tôi đến chỗ lần đầu tiên gặp được Phong Lăng để điều tra rồi. Nơi đó bốn bề vắng lặng, cũng không có nhà dân nào ở, căn bản không thể tra ra lai lịch của cậu ta. Còn nữa, người của khách sạn hôm qua cũng nói lúc ấy Phong Lăng chỉ khai tên, không đề cập tới những chuyện khác, cho dù là vào khách sạn làm một tuần cũng không trình thẻ căn cước gì cả. Điều tra mà không có manh mối như vậy thì không thể nào tìm ra được thân thế cụ thể của cậu ta."
Có rất ít người bị căn cứ XI điều tra kỹ càng mà sơ yếu lý lịch vẫn hoàn toàn trống không, ngay cả một giới thiệu cơ bản cũng không có.
Trừ phi cậu ta thật sự là một thiếu niên lang thang khắp nơi, không cha không mẹ cũng không có nhà cửa và nguồn gốc quê quán.
"Cô nhi viện mà lần trước chúng ta từng đi, cậu đã điều tra chưa?"
"Tôi đã điều tra, nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, mấy tháng trước Viện trưởng Lâm và mấy lãnh đạo khác của cô nhi viện đã bị điều tới Washington, tạm thời không liên lạc được. Những người còn lại thì hỏi ai cũng không biết, hơn nữa tôi cảm thấy Phong Lăng có vẻ không giống người có xuất thân từ cô nhi viện. Dù sao những nơi đó có rất nhiều trẻ con, phương pháp giáo dục rất bình thường, với một người có tính cách bướng bỉnh, nổi loạn như cậu ta thì không có khả năng từng sinh sống ở một nơi như vậy."
Câu này nói cũng phải.
Nhưng bóng người trong cô nhi viện và bóng dáng của Phong Lăng hết lần này đến lần khác trùng với nhau, Nam Hành nghi ngờ bao nhiêu lần, rồi lại loại bỏ hoài nghi bấy nhiêu lần.
Anh phái A K và nhân viên điều tra trong căn cứ đi điều tra rõ lai lịch của Phong Lăng, không ngờ kết quả vẫn là tay trắng, không hề có vết tích gì về quá khứ của cậu ta.
Đương nhiên Phong Lăng biết Nam Hành vẫn đang nghi ngờ mình, chỉ là anh không chắc chắn nên không thể tự ý làm gì nhóc.
Quá khứ của nhóc quả thật không có gì để tra, một đứa trẻ mà sói nuôi lớn thì còn có thể có lai lịch gì chứ?
Nhưng điều mà nhóc không chịu nổi nhất chính là điều tra giới tính của mình.
Căn cứ XI tuyệt đối sẽ không cho phép có phụ nữ ở đây.
Mà nếu quả thật phải rời khỏi căn cứ XI, nhóc không biết còn có chỗ nào thích hợp cho mình sống nữa hay không.
"Cậu có chắc là trước khi cậu ta tiếp cận cậu, không có bất cứ kẻ nào ở cùng với cậu ta không?" Nam Hành bỏ điếu thuốc trên môi xuống, những đốm lửa nhỏ lập lòe giữa ngón tay, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo: "Cậu ta trong sạch đến mức cậu có thể hoàn toàn tin tưởng mà dẫn người ta về căn cứ à?"
"Lão đại, tuy rằng chúng ta làm việc không thể hoàn toàn dựa vào trực giác. Nhưng tôi thấy, thứ nhất, Phong Lăng vẫn còn nhỏ tuổi, thứ hai cậu ta thật sự rất đơn thuần. Trong thế giới của cậu ta chỉ có mấy thứ như ăn no mặc ấm, thích đánh nhau và chơi súng, chỉ cần cho cậu ta một nơi ở ổn định, cậu ta có thể trung thành hơn bất cứ kẻ nào. Hơn nữa anh cũng nhìn ra được rồi đấy, không phải ai cho cậu ta một miếng cơm là cậu ta cũng dễ dàng đi theo đâu. Trong xương cốt của cậu ta cũng có ngạo khí, có lẽ trong mắt cậu ta, chỉ có nơi như căn cứ XI này mới thích hợp để lưu lại." A K kiên quyết bảo đảm. Bởi vì A K tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của Phong Lăng, cũng đã tiếp xúc với nhóc lâu như vậy nên anh ta cực kỳ chắc chắn Phong Lăng là người hoàn toàn không có bất cứ động cơ gì.
Nam Hành không nói gì, vẫn cách làn khói trắng mịt mù mà nhìn về phía đội ngũ vẫn đang luyện tập cách đó không xa.
Đúng lúc này, dãy thứ nhất bỗng nhiên có người ngã xuống, sau đó, bốn phía đều phát ra một tiếng hô nhỏ: "Phong Lăng?"
Phó sĩ quan huấn luyện Hàn Kình ở đằng trước nhìn thấy rất rõ, Phong Lăng vốn đang luyện tập thì mặt cắt không còn giọt máu, môi cũng trắng bợt. Ngay lúc anh ta đang định tiếp tục động tác tập luyện kế tiếp, chỉ mới xoay người thì cậu thiếu niên từ trước đến nay luôn mang vẻ xán lạn hồng hào lại cực kỳ nghiêm túc khi huấn luyện bỗng nhiên ngã xuống. May mắn là người phía sau cách nhóc không quá xa, đưa tay đỡ được nhóc, bằng không có khi cậu đã ngã thẳng xuống đất rồi.
Nghe thấy bên kia có người hô lên một câu "Phong Lăng bị mệt nên ngất xỉu à?" lại liếc thấy mọi người đang xôn xao, Nam Hành bỗng dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đứng dậy rảo bước qua bên đó.