Nam Hành bỗng dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đứng dậy rảo bước qua bên đó.
Khi nhìn thấy Phong Lăng được người ở hàng sau đỡ lấy, Lệ Nam Hành hơi nheo mắt lại rồi ra tay kéo người sắp được ôm lấy về phía mình.
Phong Lăng mơ hồ nên không đứng vững, trước mặt là cảnh tượng tối đen, nhóc chỉ thoáng nghe thấy có người đang nói chuyện, nhưng không thể mở mắt ra. Khi bị Nam Hành kéo ra như vậy, nhất thời đầu của nhóc va vào lồng ngực vững chắc của anh. Cảm nhận được trong không khí mát lạnh có mùi hương dễ chịu của khói thuốc xộc thẳng vào mũi, ấn đường của nhóc nhất thời chau lại, sau đó, cả người bị anh dùng một tay vác lên vai.
Hành động vác như vậy suýt chút nữa khiến dạ dày của Phong Lăng không chịu nổi mà nôn ra ngoài. Nhưng nhóc không còn hơi sức nữa, sức lực cạn kiệt đến nỗi ngón tay cũng không thể nhúc nhích được. Nhóc nhắm mắt lại, hơi thở có vẻ nặng nề hơn rất nhiều, thật sự rất khó chịu.
“Tiếp tục luyện tập đi, tôi đưa cậu ta đến phòng y tế.” Nam Hành hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, không nói không rằng đã vác Phong Lăng lên vai, nhất thời chặn những lời quan tâm trong miệng mọi người lại.
Phong Lăng vẫn muốn giữ lại một chút sự tôn nghiêm cho mình, nhưng sau khi bị vác lên như vậy, nhóc thật sự không còn cách nào khác.
Khi đưa người đi, ánh mắt Nam Hành lạnh băng, ngay cả Hàn Kình cũng có thể cảm nhận được thái độ nghiêm túc của lão đại. Anh ta không dám mở miệng hỏi gì, bèn gọi Tiểu Hứa đang ngẩn ra ở bên cạnh đi theo: “Mau đi giúp đỡ, xem bác sĩ có ở phòng y tế không, nếu không có thì mau gọi về…”
Tiểu Hứa gật đầu rồi vội vàng xoay người chạy đến phòng y tế trước.
Khi Nam Hành rời khỏi trại huấn luyện của đội một, Phong Lăng vẫn còn mê man không mở mắt ra được. Nhóc chỉ có thể cố gắng khàn giọng thều thào nói: “Thả tôi... xuống đi…”
Đoán được Phong Lăng cảm thấy khó chịu vì bị bả vai thúc vào nên Nam Hành thả nhóc xuống. Thấy nhóc loạng choạng không thể đứng vững, đôi môi thì trắng bệnh không hề có chút máu nào, gương mặt tiều tụy hốc hác còn trắng hơn cả phụ nữ, anh lại thuận tay bế ngang nhóc lên, âm thanh thoát ra khỏi miệng dường như còn buốt hơn cái ao lạnh lẽo trong đêm giá rét: “Rèn luyện thể lực cả đêm rồi thêm hai tiếng luyện tập vào sáng sớm mà đã ngã quỵ thì chỉ là đồ bỏ đi.”
Phong Lăng cố gắng hết sức, cuối cùng cũng mở được mắt ra, nhóc nhìn gương mặt lạnh đến không hề có độ ấm của người đàn ông đang bế mình đi về hướng phòng y tế, rồi mở miệng nói: “Thả tôi xuống đi, tôi có thể tự mình đi được.
Âm thanh rất yếu ớt, nhưng có thể thấy được sự kiên quyết của nhóc.
Tiểu Hứa đi ở phía trước nghe thấy câu nói của Phong Lăng, trong lòng không khỏi cầu nguyện cho nhóc.
Tiểu tổ tông ơi, cậu đừng có chết nhé! Sắc mặt của lão đại đã sắp kết thành băng rồi. Có thể bế thằng nhóc như cậu đã coi như là lão đại nhân từ khó thể tưởng tượng nổi rồi đấy, cậu còn dám tìm đường chết? Chẳng lẽ cậu thật sự muốn lão đại coi mình là đồ bỏ đi rồi đá khỏi căn cứ XI mới cảm thấy vừa lòng sao? Không nơi nương tựa cũng không có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào, cho dù muốn đi làm lao động trẻ em cũng không có ai muốn thuê đâu. Cậu mới mười ba tuổi, đi đâu sống được chứ? Phải biết lão đại của bọn họ trước giờ không bao giờ giữ chỗ cho những kẻ vô dụng.
Một khi lão đại đã tuyệt tình thì không ai có thể ngăn cản lại được.
Phong Lăng cũng chỉ nói một câu, chắc là bởi vì nhóc cảm thấy Nam Hành khá cao, nếu như anh thật sự ném nhóc xuống vào lúc này, cho dù không ngã chết thì nhóc cũng sẽ bị tàn phế, cho nên nhóc chỉ có thể dùng gương mặt đề phòng mà nhìn anh chằm chằm. Thấy anh không vứt mình xuống, có vẻ nhóc cũng lười phí lời. Lúc này nhóc đã biết ngoan ngoãn hơn, cố gắng kiềm chế lòng tự tôn của mình, không dám nói thêm câu nào nữa.
Hơi thở ấm áp của người thiếu niên phả vào lồng ngực của anh. Dù ngăn cách bởi bộ trang phục chiến đấu màu đen, nhưng anh cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ hơi thở của nhóc.
Nam Hành mang vẻ mặt không cảm xúc mà suy nghĩ, chắc là bởi vì tên nhóc này nhìn có vẻ tội nghiệp, giọng nói mở miệng van xin vừa khàn khàn vừa yếu ớt như con gái. Người ngoài không biết còn tưởng nhóc ta đang làm nũng, Nam Hành thật sự không muốn tính toán với một người bệnh.
Mấu chốt là bệnh nhân này bị ngã bệnh là vì buổi huấn luyện đột ngột tối qua của anh.
Anh đưa nhóc ta đến phòng y tế, bác sĩ trong phòng đều đã có mặt. Sau khi đưa Phong Lăng vào trong, anh định lột đồ của nhóc ra để kiểm tra, cho dù không lột ra thì cũng phải lật áo lên để khám bệnh, như vậy mới có thể biết được rốt cuộc nhóc bị bệnh như thế nào.
Sau khi nằm trên giường bệnh, Phong Lăng liếc nhìn ra bên ngoài để chắc chắn Nam Hành và Tiểu Hứa không đi theo vào. Ngay vào lúc bác sĩ đang định lật áo nhóc lên thì nhóc liền vịn vào tay của bác sĩ, đồng thời nhìn anh ta, yếu ớt nói: “Tôi không sao, bởi vì tôi không chịu đựng được buổi huấn luyện tối qua, sáng sớm mới về nghỉ ngơi được nửa tiếng, còn chưa kịp ăn sáng thì đã phải tiếp tục luyện tập nên sức lực cạn kiệt mà thôi. Anh không cần kiểm tra, cho tôi uống chút nước, nằm nghỉ ngơi một lát là được rồi.”
“Tiểu Hứa nói cậu đột nhiên ngất đi, bình thường trong căn cứ của chúng tôi cũng có rất nhiều chàng trai trẻ có sức khỏe, tố chất tốt. Cho dù là thể lực của cậu không chịu nổi hay là bị cảm nắng, nếu như đã đến rồi thì kiểm tra một chút vẫn hơn, mau, cởi đồ ra.” Bác sĩ liếc nhìn nhóc, làm bác sĩ ở căn cứ lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh ta thấy cậu thiếu niên xinh đẹp như vậy. Nhưng không ngờ cậu ta không những có nước da mịn màng, mà khi cởi áo ra để kiểm tra còn tốn hơi như thế, nũng nịu y như con gái.
Nhưng mà bác sĩ nào dám nói lung tung những lời như thế, dù sao anh ta cũng chỉ là bác sĩ của căn cứ, những người ở đây không ai dễ dãi cả. Bây giờ loại đàn ông nhỏ nhẹ, dịu dàng như phụ nữ có rất nhiều, con trai xinh đẹp, trắng trẻo hơn cả con gái càng không ít. Hiện giờ nhóc này có lẽ là cực phẩm trong số các cậu thiếu niên trắng trẻo. Bác sĩ cũng chẳng lấy gì làm lạ, huống chi cậu ta còn nhỏ như vậy, sau này lớn lên không ai có thể đoán trước được. Mười mấy tuổi thì là thiếu niên điển trai, nhưng hai mươi mấy tuổi lại trở thành thanh niên cao lớn, thô lỗ, kiểu người này có rất nhiều.
Khi bác sĩ định đưa tay đến thì Phong Lăng liền cố gắng sử dụng chút sức lực mới tích góp được để hất tay của anh ta ra. Nhóc ngồi dậy, đồng thời hổn hển, khàn giọng nói: “Có thể lấy cho tôi ly nước trước được không?”
Nhìn thấy đôi môi trắng bệch có chút khô khốc của nhóc, anh ta đoán chắc là do cảm nắng. Bác sĩ thở dài, xoay người đi rót nước đưa tới cho nhóc.
Phong Lăng nhận lấy cốc nước rồi nói tiếng cảm ơn. Sau khi uống được vài ngụm, nhóc ngẩng đầu lên nói: “Tôi đỡ hơn nhiều rồi.”
“Uống cốc nước là khỏe rồi sao? Sao tôi lại không biết cốc nước này là liều thuốc thần vậy nhỉ?” Bác sĩ tỏ vẻ nghi ngờ liếc nhìn, sau đó đưa tay sờ lên trán nhóc.
Từ nhỏ đến lớn Phong Lăng đều không quen bị người khác chạm vào người. Chắc là bởi vì lúc còn nhỏ sống với bầy sói nên nhóc đã sinh ra thái độ chán ghét, nhạy cảm đối với bất kỳ sự động chạm nào. Nhóc cố gắng nhẫn nhịn bản năng của mình, cẩn thận ngồi trên giường bệnh nói: “Tôi thật sự không sao.” “Không sốt, xem ra chỉ là trạng thái tinh thần không được tốt. Tối hôm qua cậu huấn luyện khoảng bao lâu?” Bác sĩ hỏi.
“Mười một giờ tối bắt đầu, đến năm giờ rưỡi sáng.” Phong Lăng trả lời thành thật.
“Chẳng trách, với thân hình gầy yếu như cậu, chưa chắc đã chịu được các buổi huấn luyện một tiếng đồng hồ trong căn cứ, vậy mà cậu lại tiến hành huấn luyện lâu như vậy.”