Tạ Vãn Nguyệt buồn bực, bây giờ còn chưa qua trừ tịch, người Vạn gia tới đây làm gì?Cơm trưa xong, Tạ Vãn Nguyệt được Tạ Điện Thần gọi đến thư phòng.Lúc Vãn Nguyệt đi vào, Tạ Điện Thần đang đang nói chuyện điện thoại với Vạn gia, vui buồn đan xen trên mặt, Vãn Nguyệt đứng sang một bên chờ.Tạ Điện Thần nhanh chóng kết thúc trò chuyện, báo lại cho cô mục đích Vạn gia ghé thăm lần này.Lão thái thái của Vạn gia năm nay đổ bệnh một trận, cảm thấy mình không khỏe nữa, trùng hợp lại vào ngày gia đình đoàn viên, mọi nhà đều nhất phái vui mừng, duy chỉ mình Vạn Ngọc Sơn là lẻ loi ăn tết trong căn nhà trống.
Lão thái thái cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều, hy vọng sẽ có một ngày đón tết cùng cháu trai trưởng và cháu dâu trưởng, vậy nên bà ấy mới cho người sang đây đón Tạ Vãn Nguyệt đi Hàng Châu.Tạ Vãn Nguyệt hỏi: “Cháu phải đi mấy ngày?”“Qua tháng Giêng rồi về.”Ồ, trong lòng Tạ Vãn Nguyệt không muốn nhưng cũng không nói ra.
Cô nhìn Tạ Điện Thần một chốc, thấy ông không còn gì để nói nữa liền đáp: “Vậy cháu về sắp xếp đồ đạc.”Tạ Điện Thần “Ừ” một tiếng.Tạ Vãn Nguyệt đi tới cửa thì dừng lại, quay đầu: “Ông nội ăn tết vui vẻ, cháu xin chúc tết ông sớm.”Tạ Điện Thần nghe thấy, vừa định đáp lời thì cô đã bước ra khỏi cửa.Đến giữa trưa Lương Mạn mới hay tin, trong lòng bà ấy khó chịu hồi lâu, cô con gái thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn hiểu chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng bà, đặc biệt là sau khi tang chồng, ngoại trừ sự nghiệp, con gái chính là ánh mặt trời duy nhất trong đời bà ấy.
Hôn sự này là do Tạ Chân đồng ý, còn bà thì không, bà hy vọng tương lai con gái có thể ở bên người mình thích, nhưng Tạ Chân một mực kiên trì, hai người cãi nhau một trận.
Sau này trước khi tắt thở, Tạ Chân lại đề cập đến hôn nhân của Tạ Vãn Nguyệt lần nữa, ông ấy mong bà lấy gia tộc làm trọng, bà đau đớn không thôi, dù trong lòng không vui nhưng vì tâm nguyện của Tạ Chân, bà vẫn cắn răng đáp ứng.
Mười mấy năm qua, bà vẫn luôn thấy hối hận, cũng đến bàn bạc với Tạ Điện Thần nhiều lần nhưng đều bị bác bỏ, lão thái tháing từng thử mang Tạ Vãn Nguyệt bỏ trốn nhưng đều thất bại.
Sau này đành kỳ vọng bên phía Vạn Ngọc Sơn, chồng tương lai của Tạ Vãn Nguyệt, có thể từ hôn.Hiện giờ Vạn gia phái người tới đón Tạ Vãn Nguyệt, đi một chuyến này chính là trần ai lạc định, bà không cam lòng, nhưng lại không còn cách nào khác, ngồi trong phòng nửa ngày, cuối cùng đành vực dậy tinh thần đi giúp Tạ Vãn Nguyệt sửa sang hành trang.
Chiếc vali lớn bị nhét tới nhét lui nhưng bà vẫn thấy không thỏa mãn.
Bà có quá nhiều thứ muốn cô mang theo nhưng lại mang không hết.Lúc Tạ Vãn Nguyệt về phòng, cô thấy Lương Mạn đang sửa sang lại hai chiếc vali quá khổ, còn đang định đóng thêm chiếc thứ ba, cô vội vàng ngăn lại: “Mẹ, đừng mang quá nhiều đồ, ngày là con về rồi.”Lúc này Lương Mạn mới dừng tay, liên miên nói: “Cái vali này là đồ lót và áo len, váy mỏng nhẹ, cái vali này là quần và áo khoác, nghe nói mùa đông bên đó còn lạnh hơn miền bắc nên mẹ mang cho con một cái áo lông vũ, chính con phải chú ý giữ ấm, đừng để bệnh.”Lần đầu tiên Tạ Vãn Nguyệt cảm nhận được nỗi buồn của Lương Mạn, mẹ cô vẫn luôn là một người phụ nữ độc lập tự cường, chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ khó khăn nào.
Từ nhỏ bà đã dạy cô cách làm người như vậy, giờ phút này lòng cô nhuộm đầy thương cảm, có hơi muốn khóc, cô kéo tay Lương Mạn, vỗ nhẹ nói: “Mẹ, mẹ đừng lo cho con, hãy tự giữ gìn sức khỏe.”Lương Mạn lại dặn dò: “Bây giờ Vạn gia vẫn là gia đình kiểu cũ, đông người nhiều quy củ, con sang bên đó phải ngoan ngoãn, thấy cái gì nghe cái gì cũng phải nhẫn nhịn, không được khua môi múa mép với người ta, có biết chưa?”“Dạ, con biết rồi.” Tạ Vãn Nguyệt nghe lời.Lương Mạn còn đang muốn nói tiếp thì lão Triệu đã đến gõ cửa, nói lão gia có lễ vật muốn tặng cho Tạ Vãn Nguyệt, Lương Mạn đi mở cửa, lão Triệu đưa cho bà một phong bao lì xì, nói: “Tiền mừng tuổi năm nay của Vãn Nguyệt.”Tạ Vãn Nguyệt nói cảm ơn, nhờ ông ấy chăm sóc cho ông nội.Lão Triệu lại nói: “Thu dọn hành lý xong phải đi thôi, Minh Nghĩa đang chờ bên ngoài.”Tạ Vãn Nguyệt nhìn Lương Mạn, vành mắt Lương Mạn đỏ lên, bà nói: “Đi đi.”Lão Triệu giúp mang hai cái vali ra xe, Tạ Vãn Nguyệt ôm Lương Mạn từ biệt rồi bước lên xe.Một đường chạy tới sân bay, mọi nẻo đường toàn là bầu không khí giăng đèn kết hoa đón tết, người người toàn gia đoàn viên, mà cô lại phải rời xa quê hương vào một ngày thế này.Vừa xuống máy bay đã có xe tới đón, Tạ Vãn Nguyệt được an bài ngồi vào chiếc thứ hai, xe chạy thật lâu, đến giờ tối mới vào tới đại trạch Vạn gia.Cửa xe mở ra, một luồng khí lạnh ập vào, trên mặt cô phủ một tầng hơi nước lạnh như băng, cô ngẩng đầu nhìn lên, ra là tuyết đã rơi.Tần Minh Nghĩa dẫn cô xuống xe tiến vào cổng đại trạch, đập vào mắt là một bức tường bình phong thật lớn hai bên cổng, trên đó điêu khắc hoa văn phức tạp, bên cạnh là những tán cây cao lớn rậm rạp, không biết đã bao nhiêu năm tuổi, nhánh cây vươn cao che khuất bầu trời, thậm chí còn nhô ra bên ngoài, mặt sau bức tường là một rừng trúc, lá cây biên biếc xanh xanh, màu trắng tuyết đọng, dưới ánh hoàng hôn chiều tà đặc biệt đẹp đẽ..