Vạn gia là một ‘thất tấn viện lạc’, Tần Minh Nghĩa dẫn Tạ Vãn Nguyệt băng qua hành lang thật dài tiến vào chủ viện.
Có người dẫn bọn họ đến tây phòng, Tần Minh Nghĩa lui ra ngoài, người nọ giúp Tạ Vãn Nguyệt thay quần áo, bưng nước cho cô rửa tay, lại bưng một cái bàn cơm nhỏ tới.Tạ Vãn Nguyệt yên lặng không lên tiếng đánh giá bốn phía, tòa nhà này ước chừng cũng có chút lịch sử, đa phần đồ đạc bài trí theo phong cách cũ, đối với một người quen kiến trúc và trang trí hiện đại thì bước vào nơi này phảng phất như tiến vào một thời không khác.Trên bàn ăn nhỏ bày ba món, một thịt hai rau, còn có một bát cơm gạo lứt nhỏ và một bát canh, Tạ Vãn Nguyệt ăn uống không ngon miệng, chỉ ăn một lát đã gác đũa, rất nhanh liền có người tới thu dọn bàn ăn nhỏ.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô, mí mắt nặng trĩu, muốn ngủ lại không chỗ dựa, đành phải cố chống đỡ.Một lát sau, bên ngoài có người tiến vào, người nọ tự xưng là Thu Mạn, thông báo lão thái thái đã tỉnh dậy.Tạ Vãn Nguyệt đứng dậy đi theo Thu Mạn vào bên trong.
Lòng cô tự nhiên khẩn trương, đại trạch xa lạ cùng những người xa lạ khiến cô thấy hơi bất an.Nội thất bày biện rất đơn giản nhưng nơi nơi lộ ra vẻ lịch sự tao nhã, Tạ Vãn Nguyệt chỉ quét mắt hai vòng liền bị người trên giường thu hút.Người nọ mặc trung y màu nguyệt bạch, nửa người dựa vào đầu giường, mái tóc đầy sợi bạc được vấn lại bằng chiếc trâm đồi mồi, tuy thần sắc ốm yếu nhưng khí chất tuyệt nhiên không hề giống một lão nhân tuổi.“Lại đây ngồi đi.” Lão thái thái vẫy tay với Tạ Vãn Nguyệt, giọng nói nhu hòa.Tạ Vãn Nguyệt ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh, bị bà nắm lấy tay phải, cô để bà vuốt ve mu bàn tay mình.“Đi đường có mệt không?”“Dạ không mệt.”“Đồ ăn có hợp khẩu vị không? Đã cố ý chế biến theo thói quen của cháu.”“Cảm ơn bà, cháu thấy rất ngon.”“Sang năm có thể kết hôn rồi.”“…”“Vẫn chưa muốn kết hôn sao?”Tạ Vãn Nguyệt trả lời: “Theo luật cháu vẫn chưa đủ tuổi kết hôn.”“Vẫn còn là một đứa bé.” Lão thái thái khẽ thở dài, “Đành phải để cháu chịu cực khổ.”Tạ Vãn Nguyệt ngoan ngoãn mà ngồi, cô không biết mình nên nói gì.Thấy cô có vẻ mệt mỏi, lão thái thái cho người dẫn cô đi nghỉ ngơi, Tạ Vãn Nguyệt theo chân rời khỏi phòng.Đợi cô ra khỏi cửa, Thu Mạn mang một chén nước đến cho lão thái thái: “Lúc trước chỉ xem ảnh đã cảm thấy rất xinh đẹp, bây giờ gặp mặt mới thấy còn đẹp hơn trong ảnh, con người lại thông minh ngoan ngoãn, là Ngọc Sơn có phúc.”“Tuổi hơi nhỏ, Ngọc Sơn đã .”“Sang năm cũng đã hai mươi, trước tiến cứ làm lễ cưới vào nhà, đợi đến tuổi lại đi lãnh chứng sau,”Vạn lão thái thái cười nói: “Chúng ta có chung suy nghĩ, quay về kêu Ngọc Sơn tới một chuyến, tôi muốn thương lượng với nó một chút.”“Tôi đã ghi nhớ, hiện Ngọc Sơn vẫn còn đang bận việc bên ngoài, hẳn rất khuya cậu ấy mới về, có lẽ còn uống rượu.
Chi bằng ngài cứ đi ngủ trước, tôi sang nói với Tố Phương một tiếng, để sáng sớm ngày mai cậu ấy đến đây thương lượng.”Vạn lão thái thái gật đầu đồng ý, lại cho bà ấy đi lấy hoàng lịch tới tra ngày lành.Tạ Vãn Nguyệt được người dẫn một mạch tới tận sâu trong biệt thự, lúc này trời đã tối đen như mực, ánh đèn dọc hành lang dìu dịu chiếu vào những bông tuyết đang đáp xuống, từng đốm lấp lánh rất đẹp mắt, băng qua hành lang dài tới một khu viện nọ, bước vào phòng liền nhìn thấy hai chiếc vali quá khổ đang đứng trong góc tường.Một người bước ra từ phòng vệ sinh, tự giới thiệu mình là bảo mẫu chăm sóc cho Vạn Ngọc Sơn từ nhỏ, tên là Tố Phương.“Con cứ gọi ta là dì Phương giống Ngọc Sơn là được, nước tắm đã chuẩn bị xong, con đi tắm cho đỡ mệt.”Tạ Vãn Nguyệt nói cảm ơn, sau đó mở vali tìm quần áo sạch để thay.
Tắm rửa xong cô trở lại căn phòng chuẩn bị cho mình, lúc này mí mắt đã muốn dính lại với nhau, mặc dù đêm còn sớm nhưng cô thật sự chịu không nổi nữa, bò lên giường liền ngủ thiếp đi.Không biết ngủ được bao lâu, cô bị một trận ồn ào đánh thức.Tạ Vãn Nguyệt ngưng thần lắng nghe, là Vạn Ngọc Sơn đã trở lại, anh say rượu, còn dùng đủ mọi cách để mùi rượu tản đi.Cô có một loại khẩn trương khó nói, trở mình trên giường hai lần, cuối cùng đành vén chăn lên, chạm vào cánh cửa, áp tai lắng nghe.
Bên ngoài ước chừng có ba người đang nói chuyện, một giọng nam lạnh lùng khàn khàn do say, một giọng nữ già nua, là dì Phương, còn có một giọng nữ nhẹ nhàng khác đang trấn an Vạn Ngọc Sơn.Tạ Vãn Nguyệt chần chừ thật lâu, cuối cùng vẫn mở cửa đi ra ngoài.Trong phòng chỉ có hai người, người ngồi trên ghế là Vạn Ngọc Sơn, khuôn mặt lạnh lùng giống như giọng nói, nhưng trên vẻ lạnh lùng ấy lại điểm thêm một vệt ửng hồng, làm nét anh tuấn tăng thêm vài phần mị lực.Người đang đứng là một phụ nữ trẻ xinh đẹp, mặc chiếc váy len màu tím, chỗ eo thon có đai lưng tinh tế buộc quanh khiến cho vòng eo càng thêm yểu điệu, người phụ nữ cúi người nói gì đó bên tai Vạn Ngọc Sơn, mái tóc dài gợn sóng che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra môi đỏ và chóp mũi tinh tế.
Trong không khí tràn ngập mùi rượu có xen lẫn hương thơm ngọt dịu, hẳn là nước hoa trên người cô ấy.Vạn Ngọc Sơn cảm thấy bên tai ồn ào, trong lòng nóng nảy, bèn đẩy người trước mặt ra, giọng nói mang theo sự bực bội: “Canh nấu xong chưa?”Ngoài phòng truyền đến giọng nói của Từ Tố Phương: “Xong rồi xong rồi, đến đây.” Lời còn chưa dứt, bà ấy bưng một bát canh đi vào, bước nhanh đến trước mặt Vạn Ngọc Sơn, “Cậu mau uống hết đi.”Vạn Ngọc Sơn mở mắt ra, đưa tay cầm lấy bát, uống mấy hớp mới cạn, hạ tầm mắt liền bắt gặp một bóng dángi, nhìn chăm chú một lát mới nhận ra Tạ Vãn Nguyệt đang đứng trước cửa phòng phía tây, vẻ xinh xắn toát lên.Tạ Vãn Nguyệt chợt đón nhận ánh mắt anh, cô cả kinh, ánh mắt ấy sắc bén như mũi dao.“Cô ta là ai?” Vạn Ngọc Sơn hỏi.Từ Tố Phương đáp.“Sao lại ở đây?” Vạn Ngọc Sơn đặt chiếc bát rỗng trong tay xuống bàn thật mạnh, chiếc bát vỡ tan.Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.Tạ Vãn Nguyệt thấy hơi khó thở, đánh bạo lên tiếng: “Tôi…”“Đưa tôi đến viện khác!” Vạn Ngọc Sơn đứng lên nhưng không vững, loạng choạng một cái liền được người phụ nữ bên cạnh đỡ lấy.“Ngọc Sơn, đêm đã khuya rồi, cứ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai rồi đổi.” Từ Tố Phương khuyên anh.Vạn Ngọc Sơn liếc nhìn bà ấy một cái rồi đi thẳng ra ngoài, người phụ nữ kia bám sát theo: “Ngọc Sơn, anh chậm một chút.”Trái tim Từ Tố Phương đập lỡ mấy nhịp, đuổi theo ra ngoài.“Là ai gọi cô ấy tới?” Lửa giận của Vạn Ngọc Sơn càng ngày càng lớn.“Là lão thái thái.”“Làm càn! Lão thái thái hồ đồ mà các người cũng nghe theo, chẳng khác gì xem lời tôi nói như đánh rắm!”Tạ Vãn Nguyệt nghe giọng nói bên ngoài càng lúc càng xa, lúc này mới giải tỏa cảm xúc trong lòng, sống lưng cô ướt lạnh, đoán chừng mồ hôi đã thấm đẫm quần áo, cô buông góc áo ra, xoay người quay về phòng, cởi áo ngủ, nhanh chóng thay một bộ quần áo sạch sẽ, bàn tay lướt qua gương mặt, phát giác trên mặt toàn là nước mắt..