Tạ Vãn Nguyệt nghe ra sự giễu cợt trong tiếng cười kia, không khỏi cảm thấy khó chịu, cô đột nhiên đứng thẳng dậy, hung hăng đánh vào ngực anh.
Đúng lúc này Vạn Ngọc Sơn rút lại cánh tay đang chống ở đỉnh đầu, bị cô đánh như vậy anh không thể đứng yên, sau khi say rượu không thể linh hoạt điều khiển thăng bằng, hai chân mềm nhũn, liền ngã ra phía sau.
Tạ Vãn Nguyệt không ngờ anh sẽ ngã, vì vậy cô vội vàng đưa tay ra để bắt lấy anh, nhưng cô không bắt được anh, mà ngược lại còn bị anh kéo xuống.
Mặc dù Vạn Ngọc Sơn uống nhiều nhưng vẫn còn nhanh nhẹn, lảo đảo ngã xuống chiếc ghế đối diện với giá sách, vừa ngồi xuống, trước mắt có một bóng đen vụt qua, ngay sau đó, bộ phận quan trọng nhất của anh bị đè trúng, một cơn đau xuyên thấu lan ra toàn thân.
Tạ Vãn Nguyệt cảm thấy cú ngã này nhất định sẽ khiến khuôn mặt mình biến dạng, nhưng cô không biết đầu cô đập vào một chỗ mềm.
Sau đó đầu gối khuỵu xuống đất, đau chảy cả nước mắt.
Vạn Ngọc Sơn nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ nó cô mau đứng lên!"Tạ Vãn Nguyệt quỳ ở chỗ đó, ngẩng đầu lên, trong mắt nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo tức giận của Vạn Ngọc Sơn, sau đó cúi đầu, nhìn thấy mình đang đối diện với chỗ kia, nhất thời cảm thấy máu sôi lên, suýt nữa bùng phát.
Cô không để ý đến đầu gối đau đớn, hoảng sợ đứng dậy, lại nhìn Vạn Ngọc Sơn, vẻ mặt anh âm trầm, đôi môi mím chặt, trên trán nổi gân xanh đang giật giật, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh có sao không?”“Ra ngoài!”“Anh có muốn gọi người tới không?”“Tôi bảo cô ra ngoài, cô bị điếc sao?” Vạn Ngọc Sơn lạnh lùng nhìn cô.
Tạ Vãn Nguyệt bị ánh mắt của anh làm cho sợ hãi, lùi lại một bước, cô nghĩ giờ có ở lại cũng vô dụng, đành xoay người rời khỏi thư phòng, chạy về phòng đóng cửa lại, sau đó nhảy lên giường, quấn người trong ổ chăn, thở hổn hển một lúc, lúc này mới nhận ra sau lưng mình lạnh toát, lật bàn tay lại, bên trên toàn là mồ hôi.
Cuốn sách rơi trên mặt đất, nhưng cô không nhặt lên, kết thúc câu chuyện có lẽ là công tử thế gia rơi vào ma đạo và tiểu hồ ly đã tu luyện thành tiên sẽ đối đầu với nhau mãi mãi.
Vạn Ngọc Sơn ngồi trên ghế hồi lâu mới chậm rãi đứng dậy, chỗ đau vẫn như cũ, anh hờ hững cởi thắt lưng, đưa tay sờ sờ.
Ổn rồi.
Anh đứng dựa vào bàn một lúc rồi chậm rãi đi ra ngoài, liếc nhìn về hướng phòng phía tây, có chút ánh sáng lọt ra từ khe cửa phòng, anh cố chịu đau, quay trở lại phòng mình.
Khi Tạ Vãn Nguyệt nghe thấy tiếng cửa phòng phía đông, trái tim cô lại dậy sóng, anh có về không?Từ khi cô đến, anh chuyển đến ở trong viện bên cạnh, ngoại trừ buổi sáng cùng cô thương lượng điều kiện, hai người ở bên nhau một lúc, từ lần đó bọn họ không hề ở cùng nhau nữa, phần lớn thời gian chỉ gặp nhau trong vội vàng.
Thế giới của anh và thế giới của cô quá khác biệt, dù là quá khứ hay tương lai, giữa hai người vĩnh viễn có một khoảng cách, anh không vượt qua được, cô cũng không vượt qua được.
Ngày hôm sau, Tạ Vãn Nguyệt dậy sớm.
Từ Tố Phương mỉm cười chọn quần áo cho cô: "Buổi tối Ngọc Sơn đã trở về, bây giờ vẫn chưa thức dậy.
"Đương nhiên Tạ Vãn Nguyệt biết chuyện này, nhưng cô không thể biểu hiện ra mặt, chuyện cô làm đau anh, nếu anh đã không muốn nói thì cô cũng không thể quá nhiều chuyện, cô cười rồi nói, "Mặc chiếc váy màu xám đó đi.
"Dì Phương lại nói: “Cái màu đỏ đẹp này, hôm nay là tết Nguyên Tiêu, màu sắc này rất sống động.
""Quá lộng lẫy.
""Con còn trẻ tuổi, mặc màu sáng rất hợp, hơn nữa da con cũng trắng, mặc màu đỏ càng đẹp hơn.
"Tạ Vãn Nguyệt không chịu nghe lời, khăng khăng chọn màu xám, Từ Tố Phương thở dài, đứa trẻ này thích màu đen, trắng và xám, không ưa màu đỏ và hồng trong rương, một cô gái mười chín tuổi sao có thể đơn điệu như vậy.
"Đợi Ngọc Sơn thức dậy rồi cùng ăn sáng được không?""Không cần đâu, cháu phải đến chỗ của lão thái thái, khăn tay đã chuẩn bị xong rồi.
"Từ Tố Phương sốt ruột, Tạ Vãn Nguyệt đã ở đây nhiều ngày như vậy, Vạn Ngọc Sơn toàn ngủ ở bên ngoài, rốt cuộc đến đêm qua cũng trở về nhưng con bé lại không biết tranh thủ cơ hội, chỉ muốn trốn ra ngoài, bà ấy nhìn sang căn phòng phía đông, ước gì có thể đào Vạn Ngọc Sơn ra khỏi giường.
Tạ Vãn Nguyệt thu dọn xong xuôi rồi ngồi vào bàn ăn sáng, cô nhìn thấy hành động của dì Phương nhưng chỉ có thể vờ như không thấy, những người ở độ tuổi của Từ Tố Phương luôn mong thế hệ trẻ có được một cuộc hôn nhân tốt đẹp, kết hôn rồi cùng sống đến bạc đầu, nhưng cô lại sợ mình sẽ làm bà ấy thất vọng.
.