Sau ngày hôm nay Tạ Vãn Nguyệt sẽ quay về nhà, Vạn lão thái thái không nỡ, Thu Mạn an ủi bà lão: “Cuối năm nay là gả qua đây rồi, hơn nữa Vãn Nguyệt còn nói trường đại học cũng ở Hàng Châu, tháng bắt đầu khai giảng.
Cuối tuần được nghỉ, có thể sang đây nói chuyện với ngài."Vạn lão thái thái cố gắng trấn tĩnh lại: "Đám oanh oanh yến yến bên người Ngọc Sơn phải nhanh chóng cắt đứt càng sớm càng tốt.
Mặc dù Tạ Vãn Nguyệt hiểu chuyện nhưng trong xương cốt vẫn có khí phách, không thể để hai vợ chồng nó bất hòa được."Thu Mạn nói: "Từ sau vị Bạch tiểu thư đó, Ngọc Sơn chưa bao giờ thể hiện tình cảm với bất kỳ ai, những chuyện lan truyền bên ngoài do báo lá cải viết đều là bịa đặt bừa bãi.
Chúng ta đều biết tính cách của Ngọc Sơn, cậu ấy không phải kiểu người ham muốn nữ sắc."Vạn lão thái thái thở dài, nói: "Tính khí của Ngọc Sơn cũng là do ông nội nó ép buộc mà ra, từ nhỏ đã sống khác với những đứa trẻ nhà bên cạnh, khó trách nó quá lạnh lùng."“Ngọc Sơn bây giờ có thể gánh vác trọng trách Vạn gia cũng là nhờ lão thái gia dạy dỗ tốt, cậu ấy lại chăm chỉ mới có thể nên người.”Hai người đang nói chuyện thì Tạ Vãn Nguyệt đến, Vạn lão thái thái rất vui vẻ, ngồi trên trường kỷ cùng cô ngắm nghía chiếc khăn tay cô tự thêu, chỉ học trong thời gian ngắn mà cô đã thêu rất đẹp, chứng tỏ dốc hết tâm ý.Vạn lão thái thái nhìn cô, càng nhìn càng thấy thích.Tạ Vãn Nguyệt đương nhiên có thể cảm nhận được tình cảm của Vạn lão thái thái, cô lấy điện thoại di động ra, mở một phần mềm trò chuyện, nói: "Lão thái thái, cháu sẽ dạy bà cách gọi video.
Khi cháu trở về, nếu bà nhớ cháu chỉ cần gọi video sang là có thể nhìn thấy cháu, cũng có thể nghe cháu nói chuyện, rất tiện lợi."Vạn lão thái thái cười nói: "Nhìn thấy bọn họ dùng cái này, bà luôn nghĩ mình không học được, nhưng lần này bà sẽ chạy theo mô đen dùng thử một chút."Tạ Vãn Nguyệt lục tung danh bạ những người có thể gọi video, tìm kiếm rất lâu, cảm thấy không có cái nào phù hợp.Vạn lão thái thái đột nhiên nói: "Gọi điện thoại cho Ngọc Sơn đi, để bà xem nó đang làm gì."Tạ Vãn Nguyệt bấm từng phím theo số lão thái thái đọc, sau đó cô bấm vào gọi video, điện thoại đổ chuông từng hồi rồi kết thúc, bên kia không nhận, cô nói: "Chúng ta hãy thử gọi một người khác đi."Vạn lão thái thái từ chối, khăng khăng muốn gọi lại cho Vạn Ngọc Sơn.
Tạ Vãn Nguyệt đành phải gọi lại.
Khi tiếng chuông sắp kết thúc, cuối cùng Vạn Ngọc Sơn cũng bắt máy, hình ảnh bị mờ.
Trong phút chốc anh đặt di động điện thoại bên tai, trả lời như cuộc gọi bình thường.“Alo?” Vạn Ngọc Sơn còn chưa tỉnh ngủ, bị làm phiền đến khó chịu."Ngọc Sơn, sao bà không nhìn thấy cháu?"Vạn Ngọc Sơn nghe thấy tiếng của lão thái thái, kiềm chế tâm tình, giơ điện thoại di động lên, nhìn thấy lão thái thái ở đầu bên kia vươn cổ nhìn xung quanh, anh liền ngồi dậy, xoa xoa tóc, hỏi: "Bà đã nhìn thấy chưa?""Ừm, bà thấy rồi, sau này cháu có thể mua cho bà điện thoại di động có quay phim, bà muốn dùng.""Trước đây cháu có mua cho bà, không phải bà không cần sao?""Bây giờ thì cần rồi.""Được." Vạn Ngọc Sơn trả lời, còn muốn nói chuyện nữa nhưng màn hình video đột nhiên biến mất, bên kia cúp máy, anh nhìn dãy số điện thoại, đây là ai?Lại nhìn thời gian, đã hơn chín giờ, vậy mà anh lại ngủ đến giờ này, từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ, anh vén chăn định xuống giường nhưng nơi đó lại truyền đến một trận đau nhức, anh nhíu mày.
Chỗ bị thương đã hành hạ anh cả nửa đêm.Cố nén cơn đau, anh mặc quần áo đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Từ Tố Phương đang bận rộn bên ngoài, anh đứng yên ở cửa nói mình muốn uống nước.Nhìn thấy vẻ mặt không vui của anh, Từ Tố Phương thầm nghĩ, rốt cuộc là ai quấy rầy anh ngủ đây, tính khí anh từ nhỏ mỗi khi thức dậy đều sẽ giận dỗi, mỗi lần bị quấy rầy giấc ngủ, khuôn mặt vốn trắng nõn liền trầm xuống như nước dưới đáy hồ.
Tóc anh rối tung, mạnh mẽ phát tín hiệu "tôi không vui" cho người khác.
Bà ấy rót cho anh một cốc nước: "Cậu có muốn ăn sáng không?""Ừ." Vạn Ngọc Sơn uống hết nước, lau miệng, đợi Từ Tố Phương đi ra ngoài mới chậm rãi đi tới bàn ăn ngồi xuống.Có hai cuốn sách ở góc bàn, một cuốn đã mở, toàn tiếng Anh, chắc Tạ Vãn Nguyệt đã đọc rồi, tối hôm qua cô đến thư phòng tìm sách, không biết là tìm loại sách nào nhưng suýt chút nữa hủy hoại gốc rễ con cháu của anh.Từ Tố Phương bước vào không thấy Vạn Ngọc Sơn đâu, bà ấy gọi vài lần rồi nghe tiếng anh trong thư phòng, bèn mang bữa sáng vào trong.
Vạn Ngọc Sơn nhặt cuốn sách trên mặt đất lên lật tới lật lui, là tiểu thuyết về yêu quái và thần tiên, đây là những thứ trẻ con yêu thích, anh giơ cuốn sách trong tay lên nói với Từ Tố Phương: "Hãy dọn sạch tất cả những cuốn sách không liên quan này trong thư phòng, chỉ giữ lại những thứ tôi cần.""Những quyển này đều đổi hết sao? Dì thấy Tạ Vãn Nguyệt hay tới đây đọc, vừa đọc thì liền ngồi một lúc lâu, có lẽ trong này có rất nhiều sách cô ấy yêu thích.”“Đồ của trẻ con, chiếm chỗ, cứ dọn đi.” Vạn Ngọc Sơn đặt hết sách lên bàn.“Bây giờ tôi đi nói chuyện với Lão Tần.” Từ Tố Phương đặt bữa sáng lên bàn, xoay người đi ra ngoài.Vạn Ngọc Sơn vừa ngồi thưởng thức bữa sáng, hạ thân đau nhức lúc nào cũng ám ảnh trong lòng, anh khó chịu không có chỗ phát tiết, mới ăn được một nửa liền vứt đũa đi ra ngoài.Buổi chiều, một chiếc điện thoại di động mới được chuyển đến, Tạ Vãn Nguyệt đã giải nén, lắp thẻ SIM, bật lên rồi lưu số cô vào đó, dạy cho lão thái thái cách gọi video, lão thái thái chơi rất vui, dùng điện thoại gọi đến cho Vạn Cảnh Chỉ, thấy đầu dây bên kia không chịu bắt máy, bà bĩu môi trách mắng: “Tết Nguyên Đán mà không về nhà, gọi điện cho cũng không nghe, đợi cho nó quay lại sẽ đánh cho nó không ra được khỏi cửa."Tạ Vãn Nguyệt dạy bà chụp ảnh và quay những đoạn video nhỏ, khi Vạn Ngọc Sơn đi tới, anh nhìn thấy Tạ Vãn Nguyệt và lão thái thái đang xem video trực tiếp, anh dựa vào cửa đợi một lúc lâu, cả hai đều không nhận ra anh đã đến, xem rất nhập tâm.Vạn Ngọc Sơn ho khan hai tiếng, hai người ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lại cúi đầu tiếp tục xem video, rất vui vẻ, cả hai cùng nhau cười khúc khích.Thu Mạn mang trái cây đi ngang qua anh nói: "Tối nay có lễ hội đèn lồng, có thể chụp thêm vài bức ảnh."“Phải chụp.” Lão thái thái cười, thấy Vạn Ngọc Sơn đứng dựa vào cửa, bèn hỏi anh: "Hôm nay cháu không đến công ty sao?""Cháu xin nghỉ phép.""Ồ.
" Lão thái thái không để ý đáp lại, cảm thấy video Tạ Vãn Nguyệt mới mở rất thú vị, "Nhìn đứa nhỏ này, nó chỉ mới có một chút thôi mà đã giỏi như vậy, lớn lên chắc chắn sẽ rất giỏi."Vạn Ngọc Sơn nghiêng người ngồi xuống bên cạnh lão thái thái, nhìn qua khe hở giữa hai cái đầu: "Bà đang xem gì vậy, cháu cũng muốn xem."Lão thái thái quay người chắn anh lại: "Cháu đi làm việc của mình đi."Vạn Ngọc Sơn bị từ chối phũ phàng, im lặng ngồi bên cạnh.Tạ Vãn Nguyệt lén nhìn anh, chỉ thấy anh dựa ở một bên, đầu hơi cúi, không biết đang suy nghĩ gì, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, giống như nam chính điển trai lãnh đạm thường thấy trong truyện tranh.Cô còn chưa kịp quay đầu lại, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau vài giây, cô lập tức đỏ mặt, cúi đầu không dám ngẩng lên nữa.Vạn Ngọc Sơn hờ hững nhìn cô, ánh mắt nai tơ bị anh bắt gặp vừa rồi càng khiến anh khó chịu hơn, chưa nói đến chuyện gặp rắc rối bèn chạy đến đây nương thân, cô còn dám nhìn trộm anh.Tạ Vãn Nguyệt dựa sát vào lão thái thái hơn một chút, giúp bà xem video do người khác quay, trước khi nhận ra thì đã đến giờ ăn tối, ba người cùng nhau ăn bánh trôi nước rồi ra ngoài xem đèn lồng.Những chiếc đèn lồng được làm rất đẹp, bởi vì Vạn lão thái thái thích chụp ảnh nên mọi người đã chụp rất nhiều ảnh, cũng quay rất nhiều video, thậm chí có người còn bắt đầu phát sóng trực tiếp.Pháo hoa lộng lẫy chiếu sáng nửa bầu trời, năm mới cứ như vậy qua đi.Đêm đó Tạ Vãn Nguyệt có một giấc mơ, cô mơ thấy công tử thế gia hủy thiên diệt địa, đi tìm kiếm nương tử của mình, mà hồ ly nhỏ kia lại biến mất không dấu vết như thể chưa từng tồn tại..