Sau khi bị đội viên tuần tra dọa cho một trận, Quý Bắc Chu và Lâm Sơ Thịnh quyết định quay về.
Hai người cũng không nắm tay mà người đi trước người đi sau, trò chuyện câu được câu chăng.
Mới vừa xác định quan hệ nam nữ xong, Lâm Sơ Thịnh vẫn còn hơi cẩn trọng.
Đến khi tới khu nhà ở rồi, Quý Bắc Chu lại không ở cùng một tòa với cô.
Nhân viên công tác có ký túc xá ở bên cạnh tòa này, nhưng điều kiện thì không bằng, nơi này chỉ dùng để đón tiếp khách mời đến.
“Đừng đưa em lên lầu nữa, hôm nay anh cũng mệt rồi mà, về nghỉ sớm nha.
” Lâm Sơ Thịnh nói nhỏ.
Quý Bắc Chu quay người nhìn cô, “Muốn đuổi anh đi à?”
Lâm Sơ Thịnh mím môi không nói, anh lại tiến đến gần cô hai bước, nói khẽ:
“Muốn ôm không?”
Ý anh là:
Ôm một lát rồi đi.
Lâm Sơ Thịnh nhìn anh một cái, sau đó liếc mắt xung quanh, lúc này cũng không có ai cả, có những lời Quý Bắc Chu thường hay nói, nhưng da mặt cô mỏng ngại ngùng không mở lời được, chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Ánh đèn hành lang khu nhà ở chiếu lên khuôn mặt ửng hồng của Lâm Sơ Thịnh.
Thích, đương nhiên muốn thân mật rồi.
Lâm Sơ Thịnh ngại ngùng, đôi mắt nhìn anh chăm chú như hờn dỗi, làm tim Quý Bắc Chu cũng mềm đi.
“Muốn.
”
Do dự mãi, cuối cùng cô cũng nói ra.
Giọng nói rất nhẹ, mềm mại êm ái.
Dường như trong gió trộn lẫn đường, khiến không khí hít vào đều có vị ngọt.
Quý Bắc Chu tiến lên một bước, ôm nhẹ lấy cô.
Ban đầu Quý Bắc Chu chỉ định đưa Lâm Sơ Thịnh về, kết quả hai người lại nắm tay vòng quanh bên ngoài khu nhà ở hai vòng nữa, cuối cùng mới đưa cô đến tận cửa phòng.
Nói lời tạm biệt với nhau xong, hai người lại đứng ở trên hành lang một lát nữa.
Đèn cảm ứng trên hành lang bỗng nhiên vụt tắt, chung quanh tối đen, Lâm Sơ Thịnh lại cảm giác rõ anh đang tiến lại gần, rồi mổ nhẹ vào môi cô, “Ngủ ngon.
”
“Vâng, anh cũng ngủ ngon nha.
” Lâm Sơ Thịnh cảm thấy mặt cô lại nóng lên.
“Đêm nay có lẽ là không ngủ được rồi…”
“Sao vậy?”
“Vừa nghĩ đến sáng mai mới gặp được em, đã không chờ nổi nữa.
”
Lâm Sơ Thịnh thấy sắp điên rồi, ngày thường anh cũng đủ trêu ghẹo người khác rồi, còn bây giờ lại như thăng cấp lên phiên bản .
, nếu còn tiếp tục thế này nữa, đêm nay chắc là không cần ngủ nữa rồi.
“Vào phòng nghỉ đi, nhớ bôi thuốc lên chỗ bị muỗi cắn đấy.
” Quý Bắc Chu dặn dò.
“Vâng.
”
Cũng không biết nói mấy câu kiểu ngủ ngon này biết bao nhiêu lần, Lâm Sơ Thịnh mới xoay người về phòng.
Dù đã đóng cửa lại rồi, nhưng trái tim cô vẫn như có con nai con đang chạy loạn.
Lâm Sơ Thịnh tắm rửa xong xuôi rồi đi bôi thuốc, ánh mắt khẽ lướt qua áo khoác của Quý Bắc Chu, đến khi nằm ở trên giường, cả đầu cô cũng chỉ nghĩ đến anh.
Hóa ra đây là mùi vị của tình yêu.
Bên kia ở khu kí túc của nhân viên khu bảo vệ
Hắc Tử ngồi ở trên giường đơn phòng Quý Bắc Chu, còn đung đưa chân ngâm nga cắn hạt dưa, vừa mới nghe được tiếng mở cửa đã vội vàng phủi tay đứng dậy, cười nịnh hót với anh:
“Đội trưởng, muộn rồi mà anh còn đi đâu thế.
”
“Tôi đi đâu cũng cần báo cáo với cậu à?” Vẻ mặt Quý Bắc Chu u ám.
“Bởi vì lãnh đạo nói đêm nay anh không đi tuần tra, nhưng mà…” Hắc Tử quan sát anh.
“Nhưng nhị gì!”
Quý Bắc Chu nghĩ đến chuyện tốt đêm nay bị quấy rối mất, giờ lại muốn đá thẳng hắn xuống dưới lầu.
“Sao anh mặc mỗi cái áo ba lỗ đã ra ngoài rồi? Em biết dáng anh đẹp, để lộ ra cũng bình thường thôi, nhưng bây giờ có nhiều người ngoài đến nữa mà, anh mặc như thế có hơi hơi…”
Hắc Tử còn chưa dứt lời, Quý Bắc Chu nâng một chân lên đá vào mông hắn.
Anh cũng không dùng nhiều sức, nhưng người nào đó thì diễn xuất tinh vi, ngã xuống giường anh che mông rồi bắt đầu kêu rên.
“Đừng có mà giả chết, đứng lên.
”
“Đội trưởng, đến tối rồi sao anh vẫn còn nóng tính thế, có phải tên nào chọc anh tức không?”
“Có chuyện hỏi cậu.
” Quý Bắc Chu nghiêm mặt nói.
(EbookTruyen.
Net)
“Anh nói chuyện bắt được đám kia tối qua hả, theo những thông tin mà cảnh sát địa phương tìm hiểu được, có thể xác định đúng là đám Diều Hâu thật, bọn họ bị chúng ta bắt được nhiều đồng bọn rồi ở trong nước rồi, bây giờ lại trốn ra nước ngoài tụ hợp không ít người nữa.
”
Hắc Tử bốc một nắm hạt dưa lên:
“Trước khi gây án ở chỗ chúng ta, thì đám này đã từng giết rất nhiều động vật hoang dã ở nơi khác rồi.
”
“Đội trưởng, em nói nghiêm túc đây, đám này không phải nhóm trộm săn thường, bọn họ có thù tất báo, không từ thủ đoạn, hai lần trước đều bị bắt ở trên tay anh, e rằng sẽ còn quay lại báo thù.
”
“Đặc biệt là tên thủ lĩnh Diều Hâu, biết rõ chúng ta theo dõi gã từ trong đến ngoài nước rồi mà vẫn còn dám quay lại, lá gan tên này không lớn bình thường đâu.
”
…
Hắc Tử nói một hồi vẫn không thấy anh đáp lại, hắn cau mày, “Đội trưởng, sao anh không nói lời nào thế?”
“Tôi không hỏi cậu chuyện này.
”
“Thế, thế anh hỏi gì?” Hắc Tử nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, “Hôm nay em ra trao đổi công việc theo lời của anh mà, đâu có bỏ sót gì đâu?”
“Không phải chuyện công việc.
”
“…”
“Hôm nay ở bên ngoài phòng bệnh, cậu nhìn lén vui vẻ quá nhỉ?”
Khóe miệng Hắc Tử méo đi, đặt nắm hạt dưa kia lên bàn rồi giả vờ duỗi người, “Ha hả, đội trưởng, cũng muộn rồi, ờ thì, em về đây, hôm nay mệt quá…”
—
Mười phút sau
Hắc Tử xuất hiện ở tiểu đội đi tuần đêm, còn liên tục lấy tay xoa mông.
“Đội viên Lý, đêm nay đâu đến lượt anh đi tuần đâu.
” Mọi người tò mò.
“Lúc trước đội viên Quý bảo anh đi tuần một tháng, nhưng lần này lập công, lãnh đạo còn bảo anh được nghỉ ngơi hai ngày mà!”
Chuyện tuần tra một tháng là do Hắc Tử không coi sát Lâm Sơ Thịnh để cô uống rượu, mới bị Quý Bắc Chu phạt.
“Đúng vậy, anh không cần đi đâu.
”
Hắc Tử cắn răng: “Tôi yêu nghề, một ngày không đi tuần là thấy cả người khó chịu đấy, không được à!”
“Thế anh cứ che mông làm gì đấy?”
“Ngồi xe cả một ngày, mông ông đây đau được chưa!”
Mọi người: “…”
Vẻ mặt Hắc Tử buồn bực, rình trộm đúng là lỗi của hắn thật, nhưng hắn cũng có nhìn được gì đâu, lần này đội trưởng ra tay nặng quá.
Đêm rồi mà vẫn hay cáu như thế.
Hết chương .
Lời của tác giả:
Hắc Tử: Đã bị đá rồi, mà vẫn phải đi tuần tra, đúng là đã rét vì tuyết lại giá vì sương….