Đi tuần tra ban đêm hao tâm tốn sức, đến khi trời đang lúc luân phiên sáng tối, cũng là lúc toàn bộ rừng mưa yên tĩnh nhất, Hắc Tử đã buồn ngủ sắp không mở nổi mắt, tuy là ngáp liên miên không ngớt, nhưng mắt hắn vẫn phải mở to như chuông đồng.
Nơi xa bỗng nhiên có tiếng động, cả người hắn đều trở nên cảnh giác, nắm chặt lấy cây súng ở bên người, sau đó lại nghe được tiếng vó ngựa lộc cộc, hắn nhìn chăm chú rồi ngây người ra.
Tuy mới là giờ lúc rạng sáng nhưng đã có ánh mặt trời, người ở phía xa cưỡi một con ngựa đen đi chậm đến.
Vãi!
Đại ca à, mới sáng sớm anh cưỡi ngựa đến làm gì! Sẽ dọa người khác một trận đấy.
Trước kia đội tuần tra của khu bảo hộ không được trang bị xe, đi bộ tuần tra cả một ngày cũng không đi được quá xa, bèn nuôi ngựa để phục vụ cho việc tuần tra, sau này có xe rồi thì cơ hội cưỡi ngựa cũng ít đi, nhưng vẫn còn nuôi.
“Đội trưởng.
” Đội viên tuần tra đêm đều lên tiếng hỏi thăm.
“Tối hôm qua thế nào rồi?”
Quý Bắc Chu xoay người xuống ngựa, cử chỉ phóng khoáng, vẻ mặt hả hê đắc ý, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt thức đêm vàng vọt của Hắc Tử.
Hắc Tử cố chống lại cơn buồn ngủ, “Tất cả đều bình thường, nhưng mới sáng sớm mà, anh tới đây làm gì?”
“Kiểm tra công việc.
”
“…”
“Vậy các cậu tiếp tục đi, tôi đi dạo quanh đây một lát.
” Quý Bắc Chu nói xong rồi lên ngựa rời đi.
Thức một đêm, mọi người chỉ chống đỡ cơn buồn ngủ dựa vào ý chí trách nhiệm, giờ thì chẳng còn hứng thú hóng chuyện nữa, tuần tra xong đoạn đường cuối cùng, mọi người đi vòng về trụ sở, chuẩn bị giao ban ăn sáng.
—
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Lâm Sơ Thịnh vẫn luôn nghĩ đến Quý Bắc Chu nên ngủ khá trễ, nhưng lại bớt chợt tỉnh lại, trong lòng tung tăng nhảy nhót, lại có thể gặp được anh rồi.
Bởi vì dậy sớm quá, sau khi rửa mặt xong cô liền mang quần áo tối hôm qua mặc ra giặt.
Khi trở về tối hôm qua, trên eo cô còn quấn áo khoác của Quý Bắc Chu, cô cũng tiện tay giặt áo của anh luôn.
Ngay khi cô kéo rèm cửa sổ ra chuẩn bị treo quần áo trên ban công, thì vừa liếc mắt đã thấy người đứng ở dưới lầu.
Khí hậu nhiệt đới ngày dài đêm ngắn, mặt trời đã bắt đầu ló rạng ở phía đường chân trời, ánh ban mai sáng rực tỏa khắp phía chân trời rộng vô biên, dưới ánh mặt trời, Quý Bắc Chu đang đứng bên cạnh một con ngựa bờm đỏ, mặc một bộ quần đen áo khoác ngoài trắng đơn giản, và ôm một bó hoa màu vàng ở trong ngực.
Toàn thân tỏa ra khí chất ưu nhã và phóng khoáng, cực kỳ giống một bức tranh sơn dầu thời Trung cổ.
Trái tim Lâm Sơ Thịnh hẫng một nhịp, cô nhìn thấy anh đang vẫy tay với cô.
Cô phơi quần áo với một tốc độ nhanh, sau đó thay một bộ quần áo chạy xuống lầu.
“Tặng em.
” Quý Bắc Chu đưa bó hoa cho cô.
“Cảm ơn.
” Lâm Sơ Thịnh duỗi tay nhận lấy, bó hoa màu vàng là loại hoa cô không biết, được bó lại bằng cỏ dại, còn mang cả sương sớm và nhiệt độ lòng bàn tay của anh.
“Thích không?”
“Vâng.
”
Lâm Sơ Thịnh ôm hoa, chỉ thấy trong lòng nóng hừng hực.
“Đi ngoài dạo một lát, sau đó chúng ta đi ăn sáng.
”
Lâm Sơ Thịnh gật đầu đáp lời.
Đám người Hắc Tử giao ban xong rồi đến nhà ăn ăn sáng, ngồi vây quanh một bàn, thức một đêm nên sắc mặt ai nấy đều phờ phạc.
“Vừa nãy khi tuần tra, tôi thấy có một khóm hoa dại bị người khác ngắt đi, các anh nghĩ có liên quan đến bọn trộm săn hay không?”
“Bọn họ là trộm săn, chứ đâu phải là trộm hoa, với lại cái loại hoa dại này đâu đâu chả có, cũng không phải đông trùng hạ thảo, hái về làm gì chứ?”
“Tôi chỉ tò mò thôi, sao lại có người nhàm chán đi ngắt hoa dại bên đường thế kia.
”
…
Mấy người đang bàn luận, có người bỗng nhiên dùng chân gõ vào bên dưới bàn phát ra tiếng “cộc cộc–”, người kia dùng ánh mắt ám chỉ mọi người nhìn ra cửa nhà ăn.
Mọi người quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Quý Bắc Chu dắt tay Lâm Sơ Thịnh đi vào nhà ăn.
Mà cô đang ôm trong lòng một bó hoa dại.
Hắc Tử suýt chút nữa đã bị nghẹn bánh mì trong miệng.
Mới sáng sớm, nào là cưỡi ngựa khoe khoang, nào là chạy đi hái hoa, thì ra lại đi tán gái.
Nhưng mà nhìn cảnh này, hai người ở bên nhau rồi?
Chuyện khi nào, sao hắn lại không biết chứ?
Hai người này gặp mặt trên xe lửa như thế nào, rồi thì vẻ mập mờ ở Vân Nam như thế nào, hắn được chứng kiến toàn bộ hành trình, kết quả bây giờ bọn họ ở bên nhau rồi, mà hắn lại không biết?
Loại cảm giác này giống như đi ăn dưa một hồi lâu, kết quả chỉ gặm được cái vỏ dưa.
“Đội trưởng.
” Mọi người đứng dậy hỏi chuyện, rồi lại quay sang hô về phía Lâm Sơ Thịnh, “Chị dâu.
”
Lâm Sơ Thịnh bỗng chốc đỏ bừng cả mặt, một đám đàn ông liếc mắt về phía cô, còn cười rất chi là nhiệt tình, là ai chắc cũng thấy ngượng ngùng, Quý Bắc Chu sắp xếp chỗ ngồi cho cô, rồi hỏi cô muốn ăn gì sau đó đi lấy cơm.
Hắc Tử vội vàng thò lại gần, hạ thấp giọng, “Đội trưởng, chuyện xảy ra khi nào thế?”
Quý Bắc Chu liếc mắt nhìn hắn, “Mông hết đau rồi à?”
“Em vui mừng thay anh mà, anh và chị dâu ở bên nhau rồi à? Chúc mừng chúc mừng.
”
“Cảm ơn.
”
“Ngày hôm qua mới xác lập quan hệ, sáng sớm hôm nay đã đi hẹn hò rồi?”
Hắc Tử dám chắc, lúc ở bệnh viện hai người này vẫn chưa ở bên nhau.
“Tối hôm qua đã đi hẹn hò rồi, kết quả trên đường lại có tên ngốc nào đó gọi điện thoại, quấy rối làm hỏng buổi hẹn hò của tôi.
”
“…”
Hắc Tử sửng sốt, che mông rồi bắt đầu chạy, dù còn chưa ăn bữa sáng xong.
Khu bảo hộ có nhiều người như vậy, chuyện Quý Bắc Chu và Lâm Sơ Thịnh nắm tay hẹn hò, rồi cưỡi ngựa tặng hoa, chỉ qua một hồi đã truyền đi khắp nơi,
Mọi người vốn đã cho rằng hai người là người yêu rồi, nhưng bình thường không thấy hai người thân mật sến sẩm như thế.
Đặc biệt là Quý Bắc Chu, vốn có tiếng khó ở, không ngờ lại còn biết tặng hoa, dịu dàng tinh tế như thế, mọi người đều chạy đi nói như gặp quỷ giữa ban ngày.
Tuy rằng gần đây Quý Bắc Chu không phụ trách công tác tuần tra, nhưng lại bận phối hợp với công tác ghi hình của đài truyền hình, trừ thời gian sáng tối, cũng chẳng có thời gian ở cạnh Lâm Sơ Thịnh, từng ngày từng ngày trôi, thời gian cô ở lại khu bảo hộ cũng ngày càng ngắn đi.
Bố mẹ cô cũng có ý gọi điện thúc giục.
“… Cũng sắp gần tết rồi sao con vẫn chưa về thế?”
“Mấy ngày nữa sẽ về ạ.
”
“Thôi con về muộn cũng được, em họ con sắp đính hôn rồi, gần đây mỗi ngày đều chạy qua nhà chúng ta, nói là đã đặt bàn ở khách sạn cao cấp rồi, bảo bố mẹ nhất định phải dẫn con đến đó.
” Trình Diễm Linh không biết phải làm sao.
Đính hôn thì gia đình hai nhà ngồi lại ăn bữa cơm, cũng sẽ mời người thân thiết đến, Lâm Kiến Nghiệp lại làm bác, nếu nhà họ đã mời rồi cũng không từ chối nổi.
“Sơ Thịnh, con vừa mới tham gia cái điều tra nghiên cứu gì mà, bây giờ lại chạy đi chơi tiếp, con mau nói cho mẹ biết, có phải con đi chơi với Tiểu Quý không?”
“Mẹ…”
“Mẹ với bố con cũng đâu phải người cổ hủ, Tiểu Quý đúng là không tệ…”
“Con biết rồi.
” Lâm Sơ Thịnh chẳng biết phải nói gì nữa.
“Thế rốt cuộc hai đứa có bên nhau không? Con nói một câu chắc chắn xem nào.
”
Lâm Sơ Thịnh cắn môi nói một tiếng vâng, sau đó cô nghe được tiếng gọi lớn của mẹ cô, “Lão Lâm, Lâm Kiến Nghiệp…”
“Ồn ào gì đấy?”
“Con gái ông yêu đương rồi! Với Tiểu Quý ấy.
”
“Từ ánh mắt đầu tiên tôi đã thấy anh chàng này không tệ rồi, người ta cũng tới tìm nó nhiều lần, nào là ăn cơm tặng hoa, thế mà con bé này còn cãi bướng.
”
Lâm Sơ Thịnh: “…”
Giang Đô không được xem là một nơi lớn, cũng không biết tin này truyền đi như thế nào, ngay cả Quý Thành Úc và Triệu Thiến cũng biết chuyện cô đang yêu đương.
Quý Thành Úc trực tiếp gọi điện thoại đến, “Lâm Sơ Thịnh, cậu chẳng có ý tứ gì cả, chuyện lớn như yêu đương mà chẳng nói lời nào với bọn tôi.
”
“Sao cậu lại biết được?”
“Mẹ tôi nghe được lúc đi đánh bài, có người quen bảo hàng xóm nhà cậu truyền ra, nói chính miệng bố mẹ cậu nói.
”
“…”
“Tôi rất tò mò, một người xuất sắc như tôi mà cậu còn không để ý đến, rốt cuộc kiểu con trai nào với lọt được vào mắt cậu, mau mau mang người kia đến đây, tôi kiểm định giúp cậu.
” Quý Thành Úc chỉ tò mò mà thôi.
“Tôi sợ sẽ dọa cậu chết khiếp đấy.
”
“Ui chao, tên kia mà hù dọa được tôi à!” Quý Thành Úc run rẩy bắt chéo chân, cười càng suồng sã hơn.
Hết chương .
Lời của tác giả:
Hắc Tử: Ngồi ăn dưa nửa ngày mà chỉ còn mỗi cái vỏ dưa?
Anh Bắc: Cậu lại ngứa mông rồi đúng không?
Hắc Tử:…