Linh hơi ngạc nhiên nhưng rồi đột nhiên, như có cái gì đó điều khiển, cô nhếch mép:
- Tôi mong chờ lắm đấy!
Linika rùng mình với lời nói của cô. Ả sợ hãi: "Con tiện nhân này cũng không phải là con người sao? Chẳng lẽ trong lớp không phải có mỗi mình là ác quỷ sao? Thôi kệ! Ả ta sắp phải hối hận rồi. Ha ha ha..."
Giờ về...
"Hừ. Lại bị điều khiển một lần nữa rồi. Chẳng lẽ có ai muốn hãm hại mình sao? Rõ ràng là mình muốn từ chối ả Linika mà. Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Linh trầm ngâm suy nghĩ. Cô rảo bước trên con đường vắng lặng. Nơi ở của cô chẳng mấy người. Con đường đá này ngập tràn sự tĩnh mịch. Ánh nắng ấm áp của mặt trời tựa như không thể chạm vào trái tim đông lạnh của cô. Sâu thẳm trong trái tim cô là những kí ức tối tăm.
"Mẹ cô qua đời lúc Linh mới tròn tuồi vì người bố độc ác, rượu chè. Tất nhiên là ông đã bị bắt và rồi để lại cô tuổi, không chốn dung thân. Thế rồi cô được nhận làm con nuôi cho đến khi họ biết bố cô giết người thì lại vứt bỏ Linh năm cô tuổi. Vừa may cô nhận được học bổng nên đi học tiếp. Cuối cùng, cô vừa kiếm tiền vừa học. Một cuộc sống tàn khốc khiến cho cô thấy chán nản.
Nhưng rồi, Linh giới thiệu công việc lương khá tốt mà lại được phép làm tại nhà. Đó là giết động vật cho quán ăn. Nó làm cô nhớ lại cách bố giết mẹ để rồi cô cười nham hiểm nhận việc.
Hằng ngày, cô đều giết những con động vật nhỏ như: chó, mèo, thỏ,... Cô thường nhúng chúng vào nước lã mặc cho sự quằn quại đau đớn của chúng. Sau đó rạch bụng chúng rồi moi tim gan của chúng ra.
Khi đã đủ tiền, cô mua căn nhà cũ kĩ đến đáng thương mà mọi người cho là bị nguyền rủa."
Cô đi trên đường thôi nhưng cũng đủ để mọi người sợ hãi đóng cửa nhà lại bởi cô là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng dùng căn nhà đó mà không bỏ mạng.