Bỗng nhiên trong đầu cô có một giọng nói vang lên: "Chạy đi. Chạy đi." Nghe lời này, cô có chút kinh ngạc nhưng vẫn làm theo. Vì sao ư? Tất nhiên không phải vì cô sợ con yêu quái chuyên giết người bằng cách hút linh khí kia. Mà là giọng nói kia là của mẹ.
Linh chạy trên con đường đá, lao nhanh vào căn nhà cổ kính. Hai cánh cửa nhà và nhanh chóng đóng lại. Cô ngạc nhiên và nhận ra tất cả mọi chuyện đều do cuốn sách quỷ dị kia gây ra. Cô liền cầm lấy quyển sách, mở trang cuối ra và....
Mẹ cô xuất hiện.
Bà không để cho cô nói:
- Con gái à, sự thật là con mang một dòng máu đặc biệt, nó có thể coppy mọi sức mạnh của yêu quái và thiên thần mà con chạm trán rồi đưa nó đến đỉnh cao. Còn quyển sách này thì đã phá hủy phong ấn sức mạnh của con. Hiện tại, con đã coppy sức mạnh của Linika. Đó chính là sức mạnh cuốn hút. Nó cũng chính là lí giải cho việc con là hoa khôi.
- Còn gì nữa không?
- À.... thật ra con là bất tử. Bất cứ ai đánh con thì đều chả khác gì đánh lại mình. Toàn bộ sức mạnh đó chuyển đối tượng sang chúng. Còn con theo phe nào thì phe ấy bất tử. Nhưng nếu con muốn tấn công ai thì kẻ ấy bắt buộc phải chết.
- Phe?
- Thế giới này chia làm phe. Dương và âm. Con người chính là trung tâm của bọn chúng. Họ có trên người phần là linh khí, phần là âm khí và phần còn lại là dương khí. Khi mới sinh ra, thành phần đó cân bằng nhưng càng ngày các phần càng chênh lệch. Linh khí ít thì tuổi thọ thấp. Âm khí nhiều thì làm ác quỷ. Dương khí nhiều thì làm thiên thần. Con thì lại vô cùng đặc biệt, từ trước đến nay cả thành phần này trong người con đều cân bằng.
- Thật sự con đặc biệt đến thế sao?
- Ừm. Bây giờ con muốn theo phe nào?
- Phe ác quỷ.
- Tại sao?
- Thiên thần là lũ giả tạo.
- Tốt lắm. Con nói không sai.
- Ý mẹ là sao?
- Vụ giết người ấy là do lũ khốn nạn đó gây ra nhằm giết chết con để trừ hậu họa nhưng con là bất tử.
- Hừ. Đúng là lũ khốn nạn.