Chương : Tới gặp bà Bác Danh
Linh Trang dùng ánh mắt cầu xin nhìn Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân chớp mắt một cái như suy nghĩ, sau đó nắm bàn tay nhỏ của Linh Trang đi vào Tứ Hợp Viện.
Chiến Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn da mặt dày đi vào theo.
Bác Danh hơi hơi kinh ngạc, tuy rằng Chiến Hàn Quân là cháu trai ruột của bà ấy, nhưng mà cũng không thân với bà ấy. Bây giờ lại chủ động cùng Linh Trang tới thăm bà ấy, đúng là khiến bà ấy ngoài ý muốn.
Ai biết Chiến Hàn Quân là người không có vấn đề gì thì sẽ không đến tìm, đi thẳng vào vấn đề: “Bà nội, bà giúp cháu xem bệnh cho.
Linh Trang và Anh Nguyệt. hôm nay sau khi hai cô ấy uống sữa dê xong thì cùng nôn mửa, bà có thể giúp cháu tìm nguyên nhân không?”
Bác Danh hiểu rõ, đây mới là nguyên nhân anh chủ động thân thiết với bà ấy.
Bác Danh vỗ vỗ ngồi ghế bên cạnh: “Ngồi xuống, để bà bắt mạch”
Linh Trang ngồi xuống, vươn tay ra.
Bác Danh vừa bắt mạch, vừa quan sát Linh Trang và Chiến Hàn Quân, nói: “Linh Trang, sắc mặt cháu hồng hơn khoảng thời gian trước nhiều, tinh thần cũng tốt hơn khoảng thời gian trước. Cháu phải cảm kϊƈɦ anh Quân của cháu, trong khoảng thời gian này nó gầy đi rồi”
Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân, đôi mắt ẩm ướt”Ông xã, cảm ơn anh”
Chiến Hàn Quân không có phản ứng gì lớn. Ở trong mắt anh, Linh Trang tốt là được, anh như thế nào không sao cả.
Bác Danh bắt mạch xong, cũng không nói những lời dư thừa nữa.
Mà vẫy tay với Anh Nguyệt: “Cháu lại đây”
Từ xưa tới nay Anh Nguyệt không thích Trung Y, cô ấy luôn cảm thấy vọng, văn, vấn, thiết có vẻ có chút vớ vẩn. Vì thế xua xua tay nói: “Cháu không cần, cháu rất khoẻ. Vừa rồi đã kiếm tra rồi”
Là Tứ chẩn trong Trung Y bao gồm: Vọng, văn, vấn, thiết là bước đầu để chuẩn đoán bệnh. Nhìn để quan sát thần, säc, hình thái, mặt, mũi, môi, lưỡi,… Của người bệnh để biết được tình hình bệnh tật bên trong cơ phản ánh ra bên ngoài Chiến Hàn Quân nói với Anh Nguyệt: “Đi đi. Em có thể được bà ấy xem một chút, đó là phúc em đã tu luyện mấy đời” Lời này rõ ràng là vô cùng tôn kính bà nội Bác Danh, nhưng trong cái miệng lạnh nhạt kia lại cảm thấy ẩn chứa mấy phần mỉa mai.
Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn cực kỳ tò mò thân phận về của Bác Danh.
“Bà ấy là ai vậy? Anh?” Anh Nguyệt nhỏ giọng hỏi nội em” Chiến Hàn Quân nói.
Ba chữ, khiến Chiến Anh Nguyệt và Bác Danh đều kinh sợ.
Chiến Anh Nguyệt buồn bực nói: “Không phải bà nội chúng ta đã…?”
Bác Danh cũng rất khϊế͙p͙ sợ: “Đây là?”
Anh Nguyệt và Bác Danh đều nhìn chăm chăm vào Chiến Hàn Quân, mong chờ anh có thể giải thích sự khó hiểu cho hai người.
Nhưng tính cách của Chiến Hàn Quân, ngoại trừ thích nói chuyện khi ở trước mặt Linh Trang, thì những lúc khác đều như là tích chữ như vàng.
Cũng may là có cô gái dễ thương Linh Trang cười giải thích: “Bà nội, em ấy tên là Anh Nguyệt, là em gái của anh Quân” Cô cố ý lược bỏ sự thật Anh Nguyệt là con gái nuôi, cũng hy vọng Bác Danh có thể coi Anh Nguyệt như cháu gái ruột mà yêu thương.
Lại nói với Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, bà ấy chính là bà nội Bác Danh trong truyền thuyết”
Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn là lần đầu tiên nhìn thấy Bác Danh thần bí, đôi mắt hai người trừng lớn giống như hai cái ống.
Sau đó Nghiêm Mặc Hàn đẩy Anh Nguyệt đến trước mặt Bác Danh, kϊƈɦ động nói: “Anh của em nói đúng, có thể được bà Bác Danh xem bệnh, đó là phúc em đã tu luyện mấy đời.
Em đừng lãng phí phúc mà tổ tông đã tích cóp cho em”
Anh Nguyệt ngồi ở trước mặt Bác Danh, bà nội Bác Danh nhìn Anh Nguyệt, tươi cười từ ái.
Lần này, Bác Danh không nói gì, vô cùng nghiêm túc bắt mạch. Một lúc sau, Bác Danh buông tay Anh Nguyệt ra. Lại vọng, văn, vấn, thiết một chút.
Lúc này Chiến Hàn Quân vẫn luôn im lặng không lên tiếng đi lên trước, vội vàng hỏi: “Sao rồi?”
Bác Danh giả vờ bí ẩn nói: ‘Mang thai Chiến Hàn Quân và Nghiêm Mặc Hàn cùng ngẩn ngơ…
Sắc mặt Chiến Hàn Quân có chút khó coi, bởi vì anh không muốn Linh Trang mang thai lắm. Dù sao trong thời kỳ thai nghén quá vất vả. Cho nên trong tiềm thức anh vô cùng không thích việc Linh Trang mang thai.